Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 243




Lăng Thanh Huyền tỏ vẻ hiểu ý.

Nàng là người từng trải mà. Lên thôi!

"Ưʍ..." Thiếu niên kiềm chế không nổi tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng, thân thể cuộn tròn lại.

Kɦoáı ƈảʍ khi bị hút máu kíƈɦ ŧɦíƈɦ mỗi một dây thần kinh, hắn dần bày ra dáng vẻ động tình.

Lăng Thanh Huyền nhìn hai má hắn ửng đỏ, nhớ tới bộ dáng uy hiếp người của hắn vừa nãy, cố ý động hai cái.

"Ư! Thân ái..."

Giọng nói mềm mại kèm theo run rẩy, ẩn giấu khát khao.

Lăng Thanh Huyền cúi người, làn váy che khuất thân thể ửng hồng của hắn, răng môi dán lên cổ, liếʍ ɭáρ huyết dịch còn sót lại.

Chiếc lưỡi mềm mại xẹt qua, gợi lên từng đợt gợn sóng, ánh mắt Dạ Mộc trở nên mê ly.

"Thân..."

Môi mềm chuyển qua khóe môi hắn, đảo qua đảo lại tại vết thương lúc nãy của hắn, khiến hơi thở của nàng len lỏi vào càng sâu.





________________________________________________________________________________

Thiếu niên ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía Lăng Thanh Huyền.

Áo sơ mi hơi mở rộng, phía trên còn có ít dấu vết.

Vết thương bị quẹt trúng lúc trước đang từ từ khép lại nhưng vết tích chưa hoàn toàn biến mất.

Cho nên Lăng Thanh Huyền vận dụng nước bọt vạn năng, giúp hắn tăng tốc độ hồi phục.

Vành tai thiếu niên phiếm hồng, môi mỏng mím thật chặt.

Lăng Thanh Huyền trở mình.

Buồn ngủ quá.

"Nàng không giúp ta."

Giọng điệu của thiếu niên vừa mềm mại vừa ủy khuất.

Lăng Thanh Huyền xoay xoay lọn tóc: "Có tay, tự mình giải quyết."

Cho ngươi chừa thói uy hiếp bổn tọa.

Muốn đấu với bổn tọa? Ngươi còn xanh lắm.

【Ký chủ, nhân vật phản diện vốn vẫn còn xanh. 】

Ý ngươi nói bổn tọa héo à?

【Không có, không có.】ZZ bịt kín mõm heo.



"Thân ái." Dạ Mộc xoay người, dấu vết trên da thịt lộ rõ. Lăng Thanh Huyền làm như không thấy, đắp chăn lên.

"Nàng cắn ta." Thiếu niên vén chăn lên, chui vào, ôm chặt lấy thân thể lạnh băng của nàng.

"Ờ." Không phải ngươi bảo bổn tọa cắn sao?

Dạ Mộc lay nàng vài cái: "Vậy nên thuận tay giúp ta đi. Có được không?"

Hừ, nam nhân.

Lăng Thanh Huyền nhắm mắt lại. Mới nãy còn hùng hổ đòi muốn nàng, bây giờ biến thành cừu con, định gạt ai chứ.

"Thân ái."

"Thân ái."

Dạ Mộc không biết chán mà liên tục gọi bên tai nàng.

Lăng Thanh Huyền bịt tai lại, duỗi tay giữ chặt lấy tay hắn, đè lên nơi đang nhô cao của hắn, tùy ý xoa xoa.

"Ư... Đau..."

Dùng sức có hơi mạnh, khóe mắt thiếu niên ngân ngấn nước, nhưng lại không phản kháng.

Động tác của Lăng Thanh Huyền dừng một chút.

Thôi thôi, so đo với nhóc con làm cái gì.



Nàng dùng sức nhẹ hơn, chậm rãi di động.

Thiếu niên ôm chặt lấy thân thể nàng, vùi mặt vào tóc nàng thở hổn hển, từng tiếng lọt vào tai.

Đến tận khi hắn khẽ run, Lăng Thanh Huyền thu tay lại.

Ừ, cuối cùng cũng được ngủ rồi.

_____________________________________________________________________________

Lúc Á Khắc tỉnh lại, quần áo ướt nhẹp mồ hôi, cực kỳ không thoải mái nhưng khó chịu nhất là chỗ bị đạn bắn trúng.

Viên đạn màu bạc còn dính tơ máu bị đặt ở trong khay.

Trước mắt y mơ hồ, nhìn vị bác sĩ mặc trang phục vải bố mộc mạc đang bôi thuốc cho y.

"Ta... còn chưa chết."

Y thở phào nhẹ nhõm. Lúc nhìn thấy hai người kia ôm hôn nhau trước khi ngất xỉu, y còn tưởng mình sẽ bị diệt khẩu nữa ấy chứ.

"Ừ." Bác sĩ băng bó xong, run run rẩy rẩy lên tiếng: "Nữ vương đại nhân bảo ta hỏi ngươi, có chịu theo ta học y không."
Á Khắc biến sắc: "Không muốn."

Nếu y nhận lời, chẳng phải sẽ bị đưa đi theo bác sĩ nhân loại này sao? Y nhất quyết không đi đâu!

Vị bác sĩ già không nói gì, thu thập đồ đạc rời đi.

Á Khắc chống nạng, sắc mặt trắng bệch trở về phòng, gặp thiếu nữ mặc chiếc váy băng lam đang đứng trong phòng y, thưởng thức vật trong tay.

Thẻ kẹp sách!

"Nữ vương đại nhân!"

Á Khắc nhanh chóng chống nạng bước qua, ánh mắt lạnh buốt của thiếu nữ quét tới.

Bị đôi đồng tử màu máu kia nhìn chằm chằm, Á Khắc phát giác được nguy hiểm.

Trước kia, y chưa từng thấy sát ý trên người nữ vương nhưng khoảnh khắc này đây, lại cảm nhận được rõ ràng nàng muốn gϊếŧ mình.

"Á Khắc, ta đã cho ngươi cơ hội."

Lúc trước lười gϊếŧ y, bây giờ nhận ra, gϊếŧ y là điều cần thiết.
【Ký chủ, phí công so đo với mấy nhân vật râu ria làm gì. Sắp tới, ngươi phải dự dạ hội của chị em bạn dì, vui không? ~】

Ha ha, vẻ mặt của bổn tọa hiện tại tràn đầy vui vẻ.

【...】Có mà tràn đầy lạnh nhạt á.

"Nếu nữ vương muốn gϊếŧ ta thì đã không an bài bác sĩ đến cứu ta." Á Khắc cười khổ: "Ta đã hiểu, từ này sẽ an phận, không quấy rầy các người nữa."

"Á Khắc." Lăng Thanh Huyền đột nhiên nhìn thiếu niên tóc vàng tuổi tác không lớn này, chậm rãi nói: "Huyết tộc không tốt như ngươi tưởng. An phận làm nhân loại, tìm hạnh phúc riêng cho mình thì hơn."

Mấy lời sến súa như vậy, Lăng Thanh Huyền nghĩ không ra được. Nàng chỉ là đọc theo lời thoại ZZ đưa cho.

ZZ vì ngăn cản ký chủ gϊếŧ người, trái tim thật quá mệt mỏi.

Ngón tay bấu chặt vào nạng gỗ, giọng Á Khắc hơi nghẹn: "Ở thời đại này, hạnh phúc làm gì mà dễ tìm như vậy."
Sống sót đã không dễ dàng, còn có ai mơ ước cao xa tìm được hạnh phúc.

ZZ lại nhắc thoại: "Đó là vì ngươi trước nay chưa từng thử tin tưởng."

Lăng Thanh Huyền cầm thẻ kẹp sách chuẩn bị rời đi, Á Khắc đột nhiên lên tiếng: "Nữ vương, ngài cũng tin vào hạnh phúc sao?"

Không tin.

Tin tưởng mấy thứ đó, chẳng thà tin vào chính mình.

Nỗ lực nâng cao thực lực, để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn thì thứ gì cũng có thể đạt được.

Lăng Thanh Huyền nhàn nhạt trả lời: "Ngoan ngoãn đợi đi."

Đừng lại nảy ra ý đồ xấu gì. Tiểu gia hỏa hắc hóa lên cứ như biến thành người khác, khó dỗ lắm.

Lăng Thanh Huyền đóng cửa rời đi.

Á Khắc buông rơi chiếc nạng, ngồi sụp xuống đất.

Y nhìn căn phòng trống rỗng, vùi mặt vào khuỷu tay.

Gió thổi qua, lông vũ và lá cây trên thẻ kẹp sách bay múa, dưới ánh mặt trời như thể phát sáng.
Dạ Mộc xuất hiện ở sau lưng nàng, duỗi tay ôm lấy nàng.

"Thích không?"

Hử? Ngươi hỏi thích ngươi hay là thích thẻ kẹp sách này?

Không nhận được đáp án, thiếu niên lại hỏi lần nữa: "Thích thẻ kẹp sách này không? Ta vốn muốn làm tặng nàng nhưng mãi chưa tìm được cơ hội."

Không cần ZZ nhắc nhở, Lăng Thanh Huyền đã vuốt lông vũ, gật đầu: "Thích."

Thiếu niên cọ qua cọ lại cổ nàng: "Thích thì tốt. Cho dù không thích, nàng cũng phải thích. Bởi vì ta đặc biệt làm riêng cho nàng."

... Hứ, vậy ngươi còn bày đặt hỏi bổn tọa làm gì.

Đúng là quá rảnh rỗi.

Lăng Thanh Huyền cất lại thẻ kẹp sách, xoay người nhìn hắn: "Yến hội ngày mai, ngươi muốn đi không?"

Yến hội của Huyết tộc không có gì tốt, Lăng Thanh Huyền vốn không muốn đưa hắn theo, nhưng cứ cảm thấy hắn sẽ làm ầm ĩ nên dứt khoát tự mình mở lời.
Thiếu niên nghe nàng hỏi thì rất hài lòng, mi mắt cong cong, thật tâm thật ý mà cười: "Được, ta đi cùng nàng."

Không phải ngươi đi cùng bổn tọa, là bổn tọa đi cùng ngươi.

Lăng Thanh Huyền muốn sửa lời của hắn.

ZZ vội vàng cắt ngang: 【Ký chủ, để ý chuyện đó làm gì. Hiếm khi có dịp đưa nhân vật phản diện đi dự tiệc, ngươi không đặt làm riêng trang phục cho hắn sao?】

Không phải ngươi biết may quần áo sao? Giao cho ngươi đó. Bổn tọa tin tưởng ngươi.

【... Ký chủ, bóc lột sức lao động của heo như vậy là không đúng đâu! 】

Vậy không đưa tiểu gia hỏa theo nữa. Dù sao bổn tọa một mình đánh khắp thiên hạ cũng ổn.

【 Đừng! Ta làm! Xin ngươi đưa nhân vật phản diện theo đi!】

Hứ ~

Trong không gian, ZZ cầm vải vóc Lăng Thanh Huyền cho nó, khóc thút thít lấy ra thước đo cũng kim chỉ.
Nó chỉ muốn an tĩnh làm một bé heo vui vẻ thôi mà. Nó mới mười mấy tuổi, sao mà lại khổ thế này!