Lăng Thanh Huyền cảm thấy hắn hiện tại không được tỉnh táo, lạnh lùng nói một câu, Dạ Mộc thế mà thật sự chuẩn bị nổ súng.
"Cũng tốt, như vậy thì có thể vĩnh viễn giữ nàng ở lại bên cạnh ta."
Hắn nói, mắt cũng không chớp một cái, bóp cò súng.
Thật đúng là không chút do dự mà.
Lăng Thanh Huyền đứng tại chỗ, sừng sững bất động.
Tầng hầm đen như mực, chỉ một tia sáng nhỏ nhoi, tất cả âm thanh đều bị ngăn cách.
Tiếng súng vang lên nhưng đạn lại ghim vào tường.
Lãng phí.
Lăng Thanh Huyền chỉ nghĩ được một ý này.
Dạ Mộc thu súng lại, vẻ mặt thống khổ: "Vì sao nàng không tránh?"
Hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn bị ý nghĩ muốn độc chiếm Lăng Thanh Huyền khống chế.
Rõ ràng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng, hưởng thụ sự sủng ái của nàng là được, nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Nàng không quan tâm hắn.
Loại cảm giác này khiến hắn phát điên phát cuồng.
Rõ ràng chỉ cần bắn trúng trái tim là hắn có thể giam cầm nàng, nhưng tại một khắc kia, hắn lại không đành lòng thương tổn đến nàng.
Lăng Thanh Huyền tiến lên, giúp hắn cất lại khẩu súng, ép hắn lên tường, hôn mạnh xuống.
"Thân ái..." Thiếu niên thấp giọng, nhắm chặt mắt, máu tươi trên khóe miệng khiến người thương tiếc.
"Nếu ngươi đã không nghe lời, vậy đừng trách ta không khách khí."
Nàng vươn tay đánh Á Khắc ngất xỉu, cách không xách theo ra ngoài.
Dạ Mộc sững sờ tại chỗ, trong lòng hoảng hốt.
"Có ý gì?"
Hắn vội vàng đuổi theo. Ra đến bên ngoài, ánh sáng chói mắt làm đôi mắt khó chịu.
Mấy ngày nay, Lợi Sâm ra ngoài đặt mua hàng, không ở trong cung điện, Á Khắc được giao cho hầu gái xử lý.
Lăng Thanh Huyền nện bước rất chậm nhưng Dạ Mộc lại phát hiện mình không thể theo kịp.
"Đừng mà, đừng bỏ lại ta."
Hắn cảm thấy mình càng đuổi, khoảng cách giữa hai người càng xa.
Đêm đó, hắn cầm cọc gỗ, muốn đâm xuyên qua trái tim nàng.
Thế nhưng trong nháy mắt xuống tay, hắn vẫn lựa chọn từ bỏ.
Từ nhỏ, hắn đã biết đến sự tàn ác của Huyết tộc, muốn tiêu diệt Huyết tộc.
Thôn trang mỗi tháng đều phải hiến tế thôn dân. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nhân loại chỉ có thể trở thành thức ăn của Huyết tộc?
Hắn vẫn luôn muốn gϊếŧ Huyết tộc, chỉ là không tìm ra cơ hội.
Vừa lúc ở cung điện này, có Lăng Thanh Huyền bảo hộ, hắn có thể động thủ, tiêu diệt từng tên từng tên một.
Cọc gỗ mới cùng thẻ kẹp sách đặt chung một chỗ. Thẻ kẹp sách bị lấy đi, nhất định có người biết được ý đồ của hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Á Khắc mới vụиɠ ŧяộʍ vào phòng hắn.
Phát hiện ý đồ của hắn cũng không quan trọng, nhưng y lấy đi thẻ kẹp sách. Tội không thể tha. Đó là thứ hắn làm riêng vì Lăng Thanh Huyền.
Hơn nữa, mỗi ngày Á Khắc cứ như một con ruồi, bay qua bay lại quanh Lăng Thanh Huyền. Dạ Mộc quyết định diệt trừ y.
Không phải y luôn muốn Lăng Thanh Huyền hút máu mình sao?
Vậy để y bị Huyết tộc hút máu. Chờ bị hút khô rồi, sinh mệnh của y cũng đến cuối con đường.
Những ý nghĩ tà ác đó không cách nào kiềm chế được, khiến hắn dần chìm sâu vào bóng tối.
【 Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Dạ Mộc giá trị hắc hóa đạt 70.】
Thân ảnh dừng trước phòng Dạ Mộc, hắn chạy tới.
Trên người thiếu niên toát mồ hôi lạnh, vội vàng giữ chặt lấy tay nàng.
"Thân ái?"
Đánh một cái tát lại cho một viên kẹo?
Nàng mới không trúng chiêu đâu.
Hất tay hắn ra, ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm nhìn hắn.
"Dạ Mộc, ngươi đang lừa gạt ta."
Nếu hắn không phải tiểu gia hỏa, Lăng Thanh Huyền đã khiến hắn chết hàng vạn lần.
Nàng căm ghét sự lừa dối, căm ghét bị lợi dụng.
Và hắn đã làm đủ hết.
"Ngươi có thể rời khỏi đây, Dạ Mộc." Nàng nghiêng người, không nhìn hắn: "Có hàng ngàn, hàng vạn huyết bộc, ta vì sao không phải ngươi thì không được?"
【 Ký chủ! Đừng chọc giận nhân vật phản diện mà. 】
Hắn còn chọc giận bổn tọa kia kìa.
【 Hắn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện mà. 】
Bổn tọa cũng còn nhỏ.
Hôm nay không cách nào trò chuyện được nữa rồi. ZZ chỉ hi vọng EQ của nhân vật phản diện tăng trưởng một tí.
Lời của thiếu nữ như búa tạ, đập mạnh vào trái tim hắn.
"Không được!" Hắn duỗi tay: "Nàng đã nói chỉ cần ta!"
Tay vươn ra chạm vào khoảng không, trái tim hắn cũng theo đó mà trống rỗng.
Đồng tử màu máu bị băng tuyết bao trùm, không hề gợn sóng: "Ta có thể không cần bất kỳ ai."
Đầu đau như bị kim châm, Dạ Mộc xông lên, đè nàng xuống giường.
"Không thể!"
"Không thể!"
"Đã nói rồi, nàng chỉ có thể cần mình ta!"
Công kích đến bất ngờ làm Lăng Thanh Huyền không kịp đề phòng, thân thể chìm vào chiếc giường mềm mại. Nàng muốn đứng dậy lại bị đè mạnh xuống.
Tiểu gia hỏa lấy đâu ra sức lực vậy?!
【 Ký chủ, Huyết tộc không được bổ sung máu trong thời gian dài sẽ bị suy giảm thể năng. 】
Bổn tọa cho dù không uống máu mấy trăm năm cũng không yếu thành như vậy.
"Dạ Mộc, buông ra."
Thiếu niên lắc đầu, làn môi mỏng run rẩy: "Nàng đã nói, chỉ cần ta."
Thời điểm nhân vật phản diện không hài lòng, phải dỗ dành.
Lăng Thanh Huyền không còn dùng sức phản kháng, nói: "Cần ngươi, cần ngươi. Không nói không cần ngươi nữa."
"Nàng rõ ràng vừa nói để ta rời đi."
Hắn vừa rối rắm vừa dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, lộ ra mảng lớn da thịt, tản ra hương thơm mê người.
Hắn kéo hẳn chiếc áo ra phía sau, vuốt ve gương mặt Lăng Thanh Huyền, cúi người đưa cổ đến bên miệng nàng.
"Cắn ta."
Giọng nói dễ nghe, đầy kiên định.
Hệt như chỉ cần cắn hắn một cái, hắn sẽ nghe lời, không còn ầm ĩ nữa.
"Không cắn!"
Đại lão sẽ nghe theo lời ngươi sao? Không thể!
Mùi hương thơm ngọt quanh quẩn nơi chóp mũi, răng nanh của Lăng Thanh Huyền lộ ra.
"Cắn ta." Dạ Mộc lặp lại.
"Dạ Mộc."
Thiếu niên trầm giọng, chậm rãi nói: "Nếu nàng không cắn, ta sẽ muốn nàng."
Đồng tử màu đỏ khẽ giật, Lăng Thanh Huyền kề răng nanh lên động mạch của hắn: "Ngươi nói lại lần nữa xem."
Ai nha, còn biết uy hiếp người?
Thiếu niên tựa như hờn dỗi, hít sâu một hơi: "Ta nói... Ư!"
Răng nanh đâm thủng da thịt, cắm ngập xuống.
Tuy cơ thể người nằm dưới thân hắn lạnh buốt nhưng hơi thở lại ấm áp.
Đau đớn mang theo tê dại, trong chớp mắt thân mình Dạ Mộc nhũn ra, Lăng Thanh Huyền lật người, thay đổi vị trí.
Nàng buông ra, máu tươi từ kẽ hở răng nanh chảy ra, trượt xuống xương quai xanh.
Dấu vết màu đỏ hết sức bắt mắt.
"Như ngươi mong muốn."
Đồng tử đỏ tươi phản chiếu ánh mắt có hơi say của thiếu niên. Nàng cúi người, liếʍ ɭáρ máu tươi tràn ra, sau đó lại cắm răng nanh xuống, hút lấy máu của hắn.
Tiếng nuốt rất nhỏ, một tiếng tiếp nối một tiếng quanh quẩn bên tai. Toàn thân thiếu niên rã rời, ngực hơi phập phồng.
Cảm giác dị thường dần trỗi dậy, mỗi một tất da thịt đều như bị thiêu đốt.
Có lẽ do huyết dịch bị cướp đoạt, thiếu niên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thật khát.
Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy Lăng Thanh Huyền.
"Thân ái..."
Âm cuối nhẹ kéo dài, làm lòng người ngứa ngáy.
Hắn thở phì phò, thấp giọng nói: "Đau. Khó chịu."
Lăng Thanh Huyền thu hồi răng nanh, liếʍ ɭáρ miệng vết thương của hắn, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng. Mùi vị của hắn, bao nhiêu cũng không đủ.
"Ta cắn ngươi đau?"
Đây là lần đầu nàng cắn người, nghiệp vụ chưa thuần thục.
Đồng tử đỏ tươi rạng ngời, rực rỡ, bị mùi vị thơm ngọt của hắn khống chế.
Thiếu niên nắm chặt tay nàng, chậm rãi kéo xuống dưới.
"Nơi này đau. Nơi này khó chịu."