Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 134




Theo lý thuyết thì thay quần áo không tốn bao nhiêu thời gian. Thế nhưng Lăng Thanh Huyền lại ở bên trong rất lâu rồi.

Không chỉ có thế, phòng vệ sinh nữ kia nữa ngày không có ai đi ra.

Hạ Ca cảm thấy có chút kỳ quái. Sau đó phát hiện những nữ sinh khác giống như không nhìn thấy phòng vệ sinh đó, trực tiếp đi ngang qua.

Trong lòng run rẩy, có cảm giác khác thường.

Hắn bất chấp ánh mắt của người khác, vội vàng đi tới vặn tay nắm cửa.

Xoay không được, bị khóa rồi.

Cảm nhận được hàn khí âm lãnh từ phía dưới thẩm thấu ra, mang theo bất tường.

Bên trong có quỷ!

Hắn lấy ra một lá bùa, từ phía dưới đánh vào.

"Mặt, tao muốn mặt của mày." Ngữ khí của nữ quỷ kia rét căm căm, không ngừng tới gần.

【Mẹ ơi, thật dọa người. Ký  chủ, mau giải quyết nó đi.】ZZ bụm mặt, nữ quỷ khủng bố làm nó cũng hơi sợ.

Lăng Thanh Huyền sừng sững bất động, ánh mắt lạnh lùng liếc qua: "Sao cô lại không cần mặt mình?"

Nữ quỷ sửng sốt một chút, nước trong vòi biến thành máu loãng chảy xuống, nhiễm đỏ mặt đất.

"Ý mày là tao không cần mặt mũi?"

"Tự cô nói." Lăng Thanh Huyền nhẹ nhàng nhảy ra, tránh cho giày mới bị máu tươi dính vào.

Tiểu gia hỏa đào rỗng ví tiền mua cho, không thể làm dơ.

"A!!! Tao phải gϊếŧ mày, lột mặt mày ra!" Nữ quỷ nổi giận, lộ ra gương mặt xấu xí, thuấn di tới gần.

Cô ta duỗi tay muốn bóp cổ Lăng Thanh Huyền, lại phát hiện tốc độ di chuyển của cô ta căn bản không theo kịp.

"Cô nhìn không ra sao? Chúng ta là đồng loại."

Cô đã chết rồi, mặt của cô nữ quỷ cũng không dùng được.

Mục tiêu của nữ quỷ phỏng chừng là các thiếu nữ xinh đẹp, chỉ là không ngờ đụng phải cô.

Gặp phải đồng loại, nữ quỷ cũng không quan tâm nhiều như vậy, trước tiên gϊếŧ cô rồi nói.

Gàn bướng hồ đồ, thời điểm cô ta lần nữa nhào tới, Lăng Thanh Huyền bắt lấy cổ tay, vật cô ta xuống đất.

Máu tươi nhuộm bộ váy trắng của nữ quỷ thành váy đỏ.

Nữ quỷ đập mặt xuống đất, cô ta bụm mặt gào lên: "Mặt của tao, mặt của tao. May quá, mặt của tao không có việc gì."

"Cô không phải không có khuôn mặt sao?" Một khoảng đen thui kèm theo miệng rộng, vậy cũng gọi là mặt?

Lời này kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữ quỷ. Tóc dài tới eo của cô ta bỗng chốc cứng lại, hướng về phía Lăng Thanh Huyền đâm tới.

Vũ khí này không tệ, nhưng Lăng Thanh Huyền không có ý định biến tóc mình thành như vậy.

Cô bắt lấy tóc nữ quỷ, quật qua trái, toàn bộ thân hình nữ quỷ bị ném qua trái; quăng qua phải, cơ thể nữ quỷ bị nện sang phải.

Không bao lâu, nữ quỷ hơi thở thoi thóp nằm rạp trên mặt đất.

Hư cấu! Thân là lệ quỷ thế mà đánh không lại tiểu quỷ mới chết mấy ngày.

"Linh Nhi!" Lá bùa của Hạ Ca giải oán chú trên đấm cửa, hắn vọt vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức dùng bùa quay chung quanh Lăng Thanh Huyền, bảo hộ cho cô.

Nữ quỷ nhìn thấy Hạ Ca, ác độc chói tai cười nói: "Vậy mà lại có thiên sư tới, để tao gϊếŧ mày trước!"

Hạ Ca đạo hạnh không sâu, tu hành gần đây mới bước vào quỹ đạo, cho nên đối mặt với lệ quỷ cao cấp có thể chế tạo không gian vẫn có chút rơi xuống thế hạ phong.

Lăng Thanh Huyền bị lá bùa vây quanh, thấy Hạ Ca sắp bị móng tay bén nhọn của nữ quỷ bắt lấy, lập tức đột phá vòng bảo hộ, tiến đến cạnh hắn.

"Tự tìm cái chết."

Cô thuấn di đến trước mặt Hạ Ca, một khắc khi móng tay dài nhọn của nữ quỷ sắp chạm đến cô, gãy tận gốc, nữ quỷ cũng bị đánh bay ra ngoài.

"A! A! Đau quá!"

Nhân cơ hội này, Hạ Ca lòng còn sợ hãi ném ra lá bùa đem nữ quỷ vây vào một chỗ.

Nếu vừa rồi Lăng Thanh Huyền không kịp thời đuổi tới, hắn đã bị nữ quỷ này đâm bị thương rồi.

"Linh Nhi, cô không sao chứ?" Thở dốc một hơi, Hạ Ca vội vàng kiểm tra Lăng Thanh Huyền.

Cô cũng không có chuyện gì, chỉ là cưỡng ép đột phá lá bùa, làn da bị bỏng rát một chút.

ZZ, bổn tọa nghi ngờ nhân vật phản diện muốn xuống tay với ta.

Vừa rồi hắn không ra tay, bổn tọa có thể trực tiếp xử lý nữ quỷ kia rồi.

Kết quả hắn tới, bổn tọa còn bị thương nhẹ.

【Ký chủ, nhân vật phản diện lúc đó là muốn bảo vệ ngươi mà. Ngươi đừng trách oan nhân vật phản diện.】

Lăng Thanh Huyền không để ý tới nó.

Hạ ca nhìn thấy những vết thương đó, hắn âm thầm siết chặt tay, ném mấy lá bùa lên người nữ quỷ, nhìn cô ta dần ở trong liệt hỏa mà tan thành tro bụi.

"Mày biết thuật trừ ác quỷ."

Phòng vệ sinh vang lên tiếng gào cuối cùng của nữ quỷ, sau đó khôi phục nguyên trạng.

Thân hình Hạ Ca lảo đảo, được Lăng Thanh Huyền đỡ lấy.

Tiêu diệt lệ quỷ cao cấp, hắn vượt cấp, thể lực đã chống đỡ không nổi.

"A! Con trai? Đây là phòng vệ sinh nữ mà!"

Dần dần có nữ sinh bước vào, Lăng Thanh Huyền nhanh chóng đem hắn đỡ ra ngoài.

Nằm nghỉ ngơi trên ghế dài bên ngoài, Hạ Ca đưa cánh tay che mắt.

"Xin lỗi."

Hắn không bảo vệ tốt cho cô, còn làm cô bị thương.

Lăng Thanh Huyền bay tới trước mặt hắn, hắn vẫn không chịu bỏ tay xuống cùng cô đối mặt.

【Ký chủ, mới nãy nhân vật phản diện thật dũng mãnh phi thường. Khích lệ đi mà!】

Thử đề nghị của ZZ xem sao.

"Mới nãy anh rất lợi hại." Lăng Thanh Huyền nhàn nhạt nói.

【Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Hạ Ca giá trị hắc hóa đạt 10.】

Hô hấp phập phồng chợt dừng lại, Hạ Ca trầm trầm nói: "Không lợi hại chút nào. Nếu không có cô, tôi đã..."

Khích lệ kiểu ZZ vô dụng.

Lăng Thanh Huyền kéo tay hắn ra, thấy hốc mắt hắn hơi hơi đỏ lên, hắn lập tức che lại.

"Đừng nhìn." Hắn vẫn đang tự trách.

Lăng Thanh Huyền lại kéo tay hắn xuống, đè lại, áp mặt sát vào.

"Không phải lỗi của anh." Vầng trán lạnh băng của cô chống lên trán của hắn.

Tâm tình bất an của Hạ Ca được cảm giác lạnh lẽo này vuốt phẳng.

Bọn họ nói hắn là mệnh cách Đại Sát, người thân cận hắn đều sẽ gặp phải bất trắc.

Mẹ hắn vì sinh hắn nên xuất huyết mà chết. Cha hắn không lâu sau trong một lần trừ quỷ cũng mệnh tang hoàng tuyền. Hắn trở thành cô nhi.

Những người bạn chơi với hắn lúc nhỏ, cùng hắn bị ác quỷ bắt được, suýt chút nữa vong mạng.

Về sau, bọn họ cũng dám tới gần hắn nữa.

Cuối cùng, hắn bị ném ra.

Chưa từng có ai nói với hắn, đây không phải lỗi của hắn.

Chuyện ngày hôm nay, hắn cho rằng tất cả đều là lỗi của hắn. Bởi vì Lăng Thanh Huyền thân cận hắn, cho nên mới bị ác quỷ để mắt tới.

Nếu hắn không nằng nặc lưu cô lại bên mình, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lăng Thanh Huyền nâng mặt hắn lên, lặp lại một lần.

"Không phải lỗi của anh."

Hắn hơi hé miệng, lời nói lại không thể thổ lộ thành lời.

Lăng Thanh Huyền nhẹ nhàng áp môi xuống, bao trùm lên môi hắn.

Lạnh lẽo như nước, lại không giá buốt.

Đôi mắt trừng lớn, không thể tin được hành động của cô.

Đôi môi dời đi, đôi mắt đen như mực lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn: "Bình tĩnh chút nào chưa?"

Cô, cô, cô hôn hắn, chỉ vì muốn làm hắn bình tĩnh?

Hạ Ca che miệng, có chút thở không nổi.

Khí tức cùng lãnh hương kia hoàn toàn tan vào trong xương cốt, giống như trong linh hồn đã sớm khắc ghi loại cảm giác này, quen thuộc lại quyến luyến.

"Bình, bình tĩnh rồi."

Hắn điều chỉnh lại hô hấp, thấy cô đạm nhiên ngồi xuống cạnh mình, không khỏi muốn dựa gần thêm chút nữa.

Tay đặt trên ghế dài chậm rãi hướng bên kia di động, đã sắp chạm vào được.

Có người hưng phấn kêu lên: "Người đẹp, thật là khéo, lại gặp rồi."

Người nọ chạy tới tự giới thiệu: "Anh là Lương Tập, người đẹp còn nhớ không?"