Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 194




Trong con ngươi của Vãn Vãn loe lóe ánh sáng lạnh, nàng cất lời: "Sư phụ tạm thời không có thời gian rảnh, mời chưởng môn sư huynh về trước."



Lão chưởng môn khẽ liếc Vãn Vãn một cái, tiếp tục hô to: "Sư thúc?"



"Cút!" Một chuỗi linh lực mang theo tia chớp mạnh mẽ từ phía trong bắn thẳng vào người chưởng môn, khiến ông phải lùi mấy bước ra sau mới đứng vững.



Khuôn mặt ông ta biến sắc, dòng máu đỏ tanh ngọt trào khỏi khóe miệng, vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Sư thúc bớt giận, ta đi ngay đây!" Dứt lời, ông đưa tay ôm ngực ngự kiếm rời đi.



Thực chẳng ngờ tiểu sư thúc không những không bị thương, hơn nữa tu vi còn tăng tiến một bậc, nếu như chiêu thức kia mạnh thêm một chút, e rằng ông đã phải bỏ mạng.



Vãn Vãn ngược lại khẽ cau mày nghi hoặc, sư phụ vừa mới trải qua lôi kiếp biến thành đứa trẻ con, tại sao vẫn giữ nguyên được tu vi thượng thừa đến vậy?



"Sư phụ?" Nàng đứng đó, đặt tay lên vách cửa khẽ gọi.



Sức lực Đế Cửu Thương bấy giờ đã chạm đáy, thân thể men theo cánh cửa to lớn ngồi sụp xuống, đôi con ngươi vốn đen láy chợt ẩn hiện ánh vàng nhàn nhạt, suối tóc đen nhánh cũng từ từ phai thành màu bạch kim.



"Ta không sao, nhớ kỹ những chiêu thức hôm nay ta đã dạy, trở về chăm chỉ luyện tập."



Ngoài cửa chẳng vang lên tiếng đáp lời, Đế Cửu Thương lẳng lặng ngồi đó, dừng trong chốc lát, lại nói tiếp: "Ta phải bế quan một thời gian."



Đôi mắt sáng trong của Vãn Vãn hơi ủ rũ, nàng hỏi: "Sư phụ, người muốn bế quan bao lâu?"



Đế Cửu Thương không trả lời.



Vãn Vãn đứng bên ngoài hồi lâu chẳng thấy động tĩnh gì, lúc này mới buồn rầu xoay người rời đi.



- -




Đã ba tháng trôi qua kể từ hôm ấy, nhưng Đế Cửu Thương vẫn chưa có ý định xuất quan.



Một mình Vãn Vãn ở đỉnh Vụ Phong, buổi sáng luyện kiếm pháp, buổi tối tu luyện linh lực, sống cuộc sống tẻ nhạt và cô đơn vô cùng.



Ngày hôm đó, nàng chạy đến Thái Ất điện, băng qua đám thư tịch nổi trôi giữa không trung, gọi to: "Ngự Trạch, mau ra đây!"



Ngự Trạch ngáp đánh oáp một cái, thân hình lơ lửng bay ra, "Tiểu hồ ly, ngươi lại muốn làm gì?"



"Cái rượu Nữ Nhi Hương gì đó lần trước, cho ta một vò nữa đi!"



"Hết rồi!" Ngự Trạch vội vàng nói.




Hiện tại Đế Tôn đại nhân đang bế quan, nếu để cho tiểu hồ ly uống say, còn ai mà trị nổi nàng, chẳng may nàng ta say rượu nổi cơn điên lên, biết đâu còn lật tung cả cái đỉnh Vụ Phong lên không chừng.



Vãn Vãn nở nụ cười "thân thiện" : "Ngươi có chịu cho không? Hay là để đến lúc ta quậy banh Thái Ất điện, đốt hết sách của ngươi mới chịu đưa ra!"



Ngự Trạch rùng mình một cái, vội hỏi: "Tiểu hồ ly, chuyện gì cũng từ từ đàm đạo, có mỗi mình ngươi thì đòi uống rượu làm gì?"



"Đúng là uống rượu một mình cũng chán thật!" Đôi mắt long lanh của Vãn Vãn nhìn Ngự Trạch vẻ ranh mãnh.



Trong lòng có dự cảm xấu, Ngự Trạch lập tức lùi ra sau.



"Đứng lại!" Vãn Vãn cười híp mắt nói: "Nếu như ngươi chạy trốn, ta sẽ đốt hết sách trong Thái Ất điện!"



Nàng muốn mượn rượu tiếp thêm can đảm, len lén chạy qua cung điện của sư phụ nhìn thử xem sao, chỉ là nếu một mình uống say, e rằng sẽ bị sư phụ trách phạt, chi bằng kéo Ngự Trạch chết chung cho vui!




Thanh âm Ngự Trạch run run, bất đắc dĩ bảo, "Tiểu hồ ly à, rốt cuộc ngươi muốn ta sống sao?"



"Ngươi cùng uống rượu với ta!" Nói xong nàng liền xoay người bước ra ngoài, "Mang theo rượu đi!"



Đôi gò má núng nính thịt của Ngự Trạch khổ sở xụ xuống. Bà cô này đúng là càng ngày càng khó chiều!



Nó không thể làm gì khác hơn ngoài ôm vò rượu bay theo sau Vãn Vãn. Một người một thần thú chầm chậm đi tới cái chòi bên hồ nước.



Ngự Trạch đặt vò rượu lên bàn, bấy giờ Vãn Vãn đang chống cằm, ngước đầu ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, trong đáy mắt tràn đầy hoài niệm nhớ nhung.



"Rót rượu!"



Dưới sức ép của nàng, Ngự Trạch đáng thương đành ngoan ngoãn rót đầy một chén rượu.



Vãn Vãn nâng chén rượu lên, nốc từng hơi ừng ực như uống nước lã, chốc lát đã cạn sạch sành sanh.



Đáy lòng Ngự Trạch run lên, chết rồi, nhìn bộ dạng tiểu hồ ly là biết nàng ta định mượn rượu chuẩn bị gây sự đây mà!



"Ngươi cũng uống đi!" Vãn Vãn ra lệnh.



Ngự Trạch đành cầm chén rượu, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.



Rượu này, nó chỉ có thể uống tối đa ba chén, uống nhiều sẽ bị say chổng vó chẳng biết trời trăng mây nước gì.