Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 193




Thiếu nữ bị dọa hoảng hồn, tên nhóc này làm gì mà hung dữ vậy? Nhưng mà.. sao nàng lại thấy gương mặt kia hơi quen quen nhỉ?



Nghĩ đi nghĩ lại, Vãn Vãn quyết định cất bước lại gần hắn.



"Đứng lại!" Giọng nói trẻ con mang theo chút hoảng hốt cùng lạnh lùng.



"Ngươi là ai?" Nàng hỏi, ánh mắt không ngừng lia khắp xung quanh tìm kiếm bóng dáng sư phụ.



Bấy giờ mây đen đã lũ lượt tản ra, ánh mặt trời chói chang xuyên qua làn sương mù mờ ảo chiếu rọi mặt hồ, chẳng thấy sư phụ của nàng đâu.



Thằng bé nọ không hé răng nửa lời, kiên trì che kín gương mặt, cái ống tay áo rộng tới mức tuột xuống, lộ ra bả vai trắng trẻo non nớt.



Lẽ nào..



Vãn Vãn kinh hãi mở trừng mắt, trong lòng nảy ra một suy đoán kinh thiên động địa..



"Sư phụ?"



Thân thể bé xíu kia cứng đờ, giọng nói nhàn nhạt mất tự nhiên chần chừ vang lên, "Là ta."



Lời này khiến thiếu nữ đứng hình mất năm giây, chuyện này.. là sự thật ư? Sao sư phụ lại biến thành bộ dạng này?



Đế Cửu Thương cau mày, vẫn kiên trì dùng y phục che mặt mũi, toan vùng vằng đứng dậy, nhưng lại bất cẩn dẫm phải áo bào ngã bạch xuống đất.




Vãn Vãn bật cười khúc khích, cái này không thể trách nàng, chỉ trách nó quá buồn cười!



Nhưng sư phụ đã biến thành đứa con nít, nàng nên tiếp tục công lược ra sao đây, nàng cũng không phải kẻ mắc chứng ấu dâm!



"Sư phụ, để con giúp người!" Vãn Vãn nhịn cười toan tiến lên.



"Không cho phép qua đây!" Đế Cửu Thương tức giận, dùng cái giọng con nít trang nghiêm ra lệnh: "Có nghe hay không? Không cho phép ngươi lại gần bản tôn!"



Bộ dạng hiện tại của hắn nhất định sẽ khiến nàng nhận ra, nếu như nhận ra.. chắc chắn nàng sẽ giễu cợt hắn.



"Sư phụ!" Vãn Vãn bất đắc dĩ nhìn hắn.




Đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ tức giận thất thố này của Đế Cửu Thương, trước nay trong mắt nàng hình tượng của hắn đều là dáng vẻ một tiên tôn thanh khiết lãnh đạm không nhiễm chút khói lửa nhân gian, bây giờ lại biến thành bộ dạng trẻ con, thật là muốn.. thừa dịp bắt nạt hắn chút đỉnh..



Trước kia tâm tình nàng luôn bị nam nhân làm cho bối rối, giờ có cơ hội..



Đế Cửu Thương ôm mặt, hốt hoảng chạy về hướng cung điện của mình.



"Ấy này! Sư phụ.. chờ con với!" Thấy thế, Vãn Vãn liền vội vàng đuổi theo.



Nam nhân lại tăng tốc độ, y phục không vừa vặn cứ lếch tha lếch thếch quét đất, bộ dáng kia phải nói là còn khôi hài hơn cả xem một vở hài kịch.




Hắn vừa đi vào đại điện, cánh cửa to lớn lập tức khép chặt lại.



Vãn Vãn bị chặn lại bên ngoài, đập cửa ầm ầm, lo lắng gọi: "Sư phụ, sao người lại tránh mặt con? Người có sao không?"



"Bản tôn không có việc gì!" Đế Cửu Thương đang dựa sát vào cánh cửa, con ngươi đen sậm dần dần trở nên đậm đà, sát ý nhàn nhạt từ từ xâm chiếm đáy mắt.



Mấy tia chớp sau cùng giáng xuống còn mang theo cả Thiên Đạo pháp tắc, thân thể hiện tại hắn nhập vào chịu không nổi, bấy giờ khôi phục trở lại trạng thái bị phong ấn, thật sự là!



Ở ngoài điện lúc này, chưởng môn đã ngự kiếm bay tới, nhìn thấy bóng dáng Vãn Vãn đang đứng đó, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái.



Vãn Vãn thu lại vẻ mặt cười cợt hả hê, nghiêm túc chào hỏi: "Chưởng môn sư huynh, huynh tới đỉnh Vụ Phong này có chuyện gì không?"



Nàng là đồ đệ của Đế Cửu Thương, thân phận đồng trang lứa với chưởng môn, gọi hắn một tiếng sư huynh cũng không sai.



Chưởng môn chẳng thèm để mắt tới nàng, chỉ hướng vào đại điện cung kính hô: "Tiểu sư thúc, người không sao chứ?"



"Không có gì, ngươi lui ra đi!" Bên trong vang lên tiếng Đế Cửu Thương, vẫn trong trẻo nhàn nhạt như bao ngày.



Chưởng môn hơi nhíu mày, thử dò xét hỏi: "Tiểu sư thúc, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với người, có thể để cho ta vào trong hay không?"



Ông nào có chuyện quan trọng gì, chỉ đơn giản muốn thăm dò tình hình cho ra ngô ra khoai, phải chăng.. kiếp vân hôm nay đã làm cho tiểu sư thúc bị thương?