6:00 am.
Đồng hồ sinh học của Cẩm Lý luôn đúng giờ như vậy, anh chậm chạp mở mắt, nhìn lên trần nhà.
Cả người ê ẩm, tựa như bị dây thừng quấn chặt một đêm, vừa khó thở, vừa nóng bức.
Cẩm Lý ai oán nhìn người bên cạnh.
Con mọe!
Cả một đêm.
Hắn ta ôm trẫm như gối ngủ cả một đêm.
Trẫm đẩy hắn ta... căn bản là không thể đẩy hắn ra.
Trẫm đạp hắn...
Mọe, cơ bản là trẫm không thể đạp được hắn.
Rõ ràng là chân của hắn bị thương, làm thế nào có thể quấn trẫm chặt như thế?
Người đâu, mau hộ giá!
Cẩm Lý ai oán, lại không thể cử động, không làm cách nào có thể thoát khỏi lồng ngực rắn chắc, nóng bức kia.
" Kinh Bắc, con mẹ nhà anh." Cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi nữa, ai oán kêu lên:" Kinh Bắc, anh mau buông ra, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa."
Cẩm Lý tức giận.
Kinh Bắc lúc này mới khẽ động hàng mi, chậm rãi mở mắt. Đối diện với gương mặt đầy oán hận của Cẩm Lý, Kinh Bắc không một chút run sợ, khẽ mỉm cười, chất giọng trầm khàn:" Chào buổi sáng."
Cẩm Lý nộ khí sung thiên, mắng:" Chào cái đầu nhà anh, mau buông tôi ra." Cẩm Lý bất mãn cựa quậy.
" A, vẫn còn sớm."
" Sớm cái đầu nhà anh, sáu giờ sáng rồi... anh không đi làm, tôi còn phải đi làm."
"Anh giúp Cẩm Lý xin nghỉ nhé!"
" Không cần."
" Nhưng anh muốn ngủ."
" Cút về nhà anh mà ngủ... tôi không muốn."
" Anh muốn ngủ với em."
" Này... anh bị bệnh à?"
" Ừm, anh bị bệnh... cho nên, Bác sĩ Cẩm phải chăm sóc bệnh nhân thật tốt đó."
"... anh... vô liêm sỉ."
Cẩm Lý tâm tình không tốt bị Kinh Bắc ôm chặt, cuộn vào trong chăm.
Nhìn con người khốn khiếp kia vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ, Cẩm Lý lúc này mới thấu hiểu cảm giác thế nào gọi là bất lực.
Từ trước đến giờ, anh chưa từng trải qua cảm giác này. Trước đây, anh luôn tự tin với khả năng kiểm soát tâm tình của mình, chưa bao giờ phải chịu cảnh nộ khí sung thiên, hay oán hận một người đến cực điểm như vậy.
[...] Còn không phải trước đây, những ai làm anh không vừa mắt đều bị một đao chém chết à?
Cẩm Lý vô cùng buồn bực nằm bên cạnh Kinh Bắc, suy nghĩ miên man một lúc... cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Thời điểm Cẩm Lý thật sự ngủ tiếp, người đáng lẽ ra đang nhắm mắt bên cạnh kia, lại trầm mặc mở mắt ra, dùng ánh mắt không rõ tâm tình nhìn Cẩm Lý, hai tay vòng qua eo anh cùng vô thức siết chặt hơn.
Cẩm Lý bị siết đau, không thoải mái khẽ rên lên một tiếng.
Kinh Bắc liền thả lỏng vòng tay ra, ôn nhu đem tư thế Cẩm Lý chỉnh sửa lại.
\-\-\-\-
Một lần nữa tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm 11h trưa, Cẩm Lý nhìn bên cạnh giường chống không, tâm tình nhanh chóng tốt lên, vui vẻ duỗi thẳng người đem tư thế chuyển sang tư thế hình chữ Đại nằm trên giường.
" Em làm gì vậy?"
Kinh Bắc từ bên ngoài, được Bạch Yến đẩy vào phòng ngủ, thoáng bất ngờ, Bạch Yến bị một màn này dọa sợ, gấp gáp chạy ra ngoài đóng cửa, biểu thị chưa nhìn thấy gì cả.
Cẩm Lý cũng giật mình, đem bản thân cuốn vào chăn:" Sao anh còn chưa về?"
" Tại sao tôi phải về."
" Đây là nhà tôi!" Cẩm Lý khẳng định.
" Ừ?"
" Anh ừ cái gì?" Cẩm Lý có chút không giữ được bình tĩnh.
" Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, em chuẩn bị rồi ra ăn."
" Có khoai rán không?" Món khoái khẩu nha!
" Có."
" Vậy anh ra đợi tôi chút." Cẩm Lý mặc dù được khoai rán an ủi, nhưng vẫn có chút không tình nguyện xuống giường làm vệ sinh cá nhân.
15p sau mới có thể nghiêm túc ngồi vào ghế ăn.
Cẩm Lý đen mặt nhìn bàn ăn một lượt:" Khoai rán đâu?" Anh lừa quỷ à? Nghĩ tôi dễ lừa lắm đúng không?
" Vừa ngủ dậy, không nên ăn đồ chiên rán."
"..." Con mọe nó, không có khoai rán, gọi trẫm ra làm gì? Trẫm không ăn.
Cẩm Lý mím môi nhìn bàn đồ ăn toàn những món trong sổ đen của mình, ghét cay ghét đắng nhìn Kinh Bắc.
Anh ta không phải khắc tinh ngươi cố tình sắp xếp cho trẫm đấy chứ?
Từ khi gặp được anh ta, trẫm đều không có ngày yên bình.
Trẫm muốn ngai vàng của trẫm.
Trẫm muốn về nhà.
[ Làm xong nhiệm vụ sẽ có khả năng được về nha!]
Ngươi câm miệng!
[...] Ký chủ thật hung quá đi! Nó chỉ muốn nhắc nhở ký chủ, không cảm ơn nó thì thôi, còn mắng nó!
Bản hệ thống cũng biết ủy khuất, cũng biết đau thương.
Kinh Bắc nhìn Cẩm Lý mặt than gắp lấy một miếng rau bỏ vào miệng, hài lòng cực kì, cũng bắt đầu dùng bữa.
Cẩm Lý khó khăn lắm mới hành hạ mình ăn đống đồ ăn trên bàn, xong xuôi, vẻ mặt cực kì giải thoát:" Xong! Tôi đi làm."
Cẩm Lý đập bàn, nhổm người dậy.
" Gợm đã."
Gợm cái mọe! Ngươi là thể loại ma quỷ gì vậy!!!!
Cẩm Lý bằng mặt không bằng lòng, quay đầu nhìn Kinh Bắc, nghiến răng nghiến lợi mỉm cười:" Sao?"
" Anh đưa em đi."
" Không cần đâu." Trẫm có thể tự đi, trẫm cũng có thể tự về...:" Anh bận thì trở về công ty trước, tối tôi tới chỗ anh."
" Anh..."
" Được rồi mà, tôi biết rồi, Bạch Yến, đưa tổng tài nhà cậu về cẩn thận nha." Cẩm Lý trực tiếp đem xe lăn đẩy ra ngoài giao cho Bạch Yến đang đứng phía ngoài... không chậm một nhịp, đóng rầm cửa lại.