Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 21:Bác sĩ của thời đại (20)




" Cẩm Lý."

Phía sau đám người vang lên tiếng gọi quen thuộc, Cẩm Lý vô thức hướng mắt về nơi phát ra âm thanh. Là Kinh Bắc đang được Bạch Yến đẩy tới, tiến về phía anh.

Cẩm Lý nghi hoặc, không hiểu tại sao Kinh Bắc lại xuống đây, anh cứ nhìn Kinh Bắc như vậy, tận cho đến khi Kinh Bắc dừng lại trước mặt mình.

" Không phải nói còn có việc bận sao?" Trước khi anh về, Kinh Bắc vẫn còn lịch làm việc mà, tổng tài chính là phải bận rộn như vậy.

" Tới cứu Cẩm Lý." Kinh Bắc dịu dàng nhìn anh.

Cẩm Lý bị gọi tên liền nổi da gà, tại sao cứ mỗi lần bị Kinh Bắc gọi tên, cơ thể anh đều có những phản ứng kì lạ?

Tổng tài đích thân tới đón người, còn mang theo Bạch Yến năng suất cao. Cha dượng vừa mới cười thầm trong lòng vì kế hoạch hoàn hảo của đứa con, liền nhanh chóng bị hốt đi. Một nhà ba người, không kịp lên thêm bất kì một tiếng nào, đã bị người kéo đi, đám đông cũng được giải tán.

Phiền phức đã được xử lý, Cẩm Lý thật muốn mau chóng trở về nhà lăn lên giường.

" Cái đó! Anh không trở về phòng làm việc sao?" Đuổi người, đuổi người... ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa.

Kinh Bắc ôn nhu nhìn anh, lắc đầu:" Xong rồi."

" À, xong rồi sao, vậy về nhà thôi." Trẫm muốn về nhà ngủ.

" Đưa Cẩm Lý về." Kinh Bắc kéo lấy tay anh, ngăn cản động tác mở cửa xe của anh lại.

" Cái đó! Không cần đâu." Cẩm Lý không biết phải làm sao, xua tay từ chối:" Tôi có xe mà."

Kinh Bắc mím môi không phản ứng, tay vẫn nắm chặt Cẩm Lý không chịu buông, nhìn anh chằm chằm.

Ngươi buông ra, đừng nhìn trẫm bằng ánh mắt đó, trẫm không phải người dễ mềm lòng.

Kết quả?

Không cần nói cũng biết, Cẩm Lý ngồi bên cạnh Kinh Bắc ở ghế sau xe, Bạch Yến phụ trách lái xe đưa hai người về nhà.

Cẩm Lý ngoài mặt lạnh tanh.

Trong lòng đã nổi sóng dữ dội.

Móa, đây là xe của trẫm... xe của trẫm... trẫm thật sự có thể tự đi về... trẫm không cần tìm phiền phức.

Cẩm Lý gào thét trong lòng, bỗng vai bên cạnh nặng trĩu, lòng vốn khó chịu, muốn đem cái con người không nói lý lẽ kia xả một trận, có điều, vừa quay ngang mắt, gương mặt anh tuấn cùng sống mũi thẳng tắp đã đập những lời khó nghe kia trở về.

Lời nói đến miệng nghẹn ở cổ họng, Cẩm Lý uất ức.

[ Ký chủ, người cố lên.] Đừng có làm mấy chuyện điên dồ.

Trẫm không có làm gì cả.

[ Người cất con dao giải phẫu đi.] Cất đi rồi nó mới tin. À không, cất đi rồi nó cũng không thể tin... cái thể loại biến thái như thế nào đi ra ngoài vẫn mang dao giải phẫu bên người chứ!

Đây là cần câu cơm của trẫm, đương nhiên trẫm phải mang theo.

Cẩm Lý đúng tình hợp lý nói.

[...] Ha ha ha, nó tin mới có quỷ.

Dưới cơn gào thét của hệ thống, Cẩm Lý đành bỏ mặc Kinh Bắc tựa vào vai mình ngủ, khó khăn lắm mới đợi được đến nhà, cao hứng muốn kéo người dậy.

" Có thể đợi thêm một lát không?" Bạch Yến bất ngờ nhỏ giọng, đem động tác của Cẩm Lý lần nữa đánh gãy.

Cánh tay của Cẩm Lý dừng lại trên không.

" Tổng tài đã mấy ngày không ngủ rồi... có thể đừng làm phiền ngài ấy không?"

Cài gì mà mấy ngày không ngủ chứ! Ngươi lừa trẻ hả? Trẫm là bác sĩ đó! Làm gì có ai mấy ngày không nghỉ mà chịu được chứ! Huống hồ hắn ta không có chỗ nào giống mấy ngày không nghỉ mà... à... khụ khụ... ít nhất thì trước khi tựa vào vai trẫm ngủ không giống.

Cẩm Lý trong lòng cực kì bài xích.

Trẫm cũng muốn ngủ mà, trẫm làm cả ngày cũng rất mệt mỏi.

Cẩm Lý trầm mặc, cuối cùng vẫn dứt khoát đẩy mở cửa xe.

" A.." Bạch Yến không nghĩ Cẩm Lý lại tuyệt tình như vậy. Dù sao tổng tài nhà y cũng bỏ công bỏ việc xuống giải vây cho cậu ta.

Đáp lại Bạch Yến, chính là cảnh tượng Cẩm Lý dứt khoát đem Kinh Bắc đang say ngủ ôm ra ngoài, hoàn hảo đến mức, Kinh Bắc chỉ hơi nhíu mày, đổi chút tư thế lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

" Tôi mang anh ta về nhà ngủ, anh trở về trước đi."

Cẩm Lý đương nhiên biết công việc phía công ty chưa thể giải quyết xong, Bạch Yến này, không có khả năng có thể ở lại.

Trẫm hào phóng cho ngươi mượn xe.

" Sáng mai tới đón sớm."

" Vậy..."

" Quyết định như thế!" Trẫm phải đi ngủ đây, không muốn lòng vòng với ngươi.

Cẩm Lý một đường thuận lợi đưa Kinh Bắc đang ngủ say về nhà, sau khi khó khăn mở cửa phòng, cuối cùng cũng có thể ném gánh nặng này vào giường. Dường như được bao phủ bởi mùi hương dễ chịu, Kinh Bắc nhanh chóng vùi mình vào đống chăn ga hỗn loạn trên giường, ổn định vị trí.

Cẩm Lý nhìn con người to lớn chiếm cứ một góc giường của mình, tâm tình phức tạp, trở vào nhà tắm.

Phòng Cẩm Lý chỉ có một cái giường, anh đương nhiên không thể nhường không cho người ta, quyết định cũng ngủ. Dù sao trước kia, anh cũng đã ngủ chung giường với không ít nam nhân, nữ nhân.. có một vài người... nói chung, đối với việc ngủ chung giường này, Cẩm Lý đơn thuần không có suy nghĩ lệch lạc. Có thêm một người, vẫn không ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của anh.