Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 134:Tiểu hồ điềm điềm (8)




Hoàng thành cả tháng nay diễn ra một vụ án giết người liên tiếp hết sức kì bí, nạn nhân đều bị bẻ gãy xương cổ mà chết, sau đó máu bị rút cạn, đến lúc được phát hiện thì chỉ còn xác khô.

Người dân trong thành ai nấy đều sợ hãi, ban đêm đều ở nguyên trong nhà, không dám chạy loạn bên ngoài, nếu đi, sẽ rủ cả nhà đi cùng, mặc dù chưa có nghiên cứu nào chứng minh rủ cả nhà đi cùng sẽ an toàn hơn, xui xẻo, cả nhà đều bị giết chết, có lẽ, tâm lý con người chính là như vậy. Có người chết cùng mình, thời điểm đi qua cầu nại hà, sẽ không cô đơn đi.

Quan phủ tốn không ít công điều tra vụ án này, thế nhưng, chính những người được điều đi để điều tra lại trở thành nạn nhân của hung thủ, chết rất thảm.

Quan phủ thật sự không còn cách này, giờ thượng triều hôm nay, quyết tâm nêu lên ý kiến của mình trước hoàng đế.

" Khởi tấu hoàng thượng, tình hình an ninh kinh thành mấy tháng này cực kì không ổn. Từ sau buổi đi săn thường niên, kinh thành xuất hiện vụ án rất kì lạ, thần nghĩ..." Đại thần ngập ngừng.

Phương Ly thờ ơ nhận lấy tấu chương mở ra đọc:" Ý của ái khanh là gì? Cứ nói."

" Bẩm bệ hạ, thần nghi ngờ vụ án lần này là do yêu quái gây ra." Hình thức chết của các nạn nhân đều rất kì quái.

Phương Ly đọc tấu chương, tâm tình lạnh nhạt trở nên kích động, y tức giận ném tấu chương xuống đất, đập bàn:" Hay lắm, từ khi nào các ngươi đánh chủ ý lên tiểu hồ ly của trẫm?"

Cảm thấy em ấy tốt đẹp, liền muốn cướp đi từ tay trẫm có đúng không?

" Hoàng thượng, đại cục làm trọng."

" Đại cục? Trẫm từ khi nào không nghĩ đến đại cục? Tiêu tể tướng, trẫm giao cho ngươi vụ án này, điều tra rõ cho trẫm."

" Vâng, thưa hoàng thượng." Tiêu tể tướng được kể tên, cung kính cúi đầu.

" Hoàng thượng, thần đã điều tra... nhưng đến bên người tiểu hồ ly thì đứt đoạn... hoàng thượng."

" Chuyện kết thúc ở đây, bãi triều." Phương Ly phất tay, toàn cơ thể tỏa ra khí thế lạnh nhạt uy nghiêm.

Đám đại thần bên dưới bị dọa đến cứng lưỡi, người run rẩy không dám tiếp tục nói nữa.

Cẩm Lý ở hoàng cung mấy tháng nay đều rất chăm chỉ tu luyện, hôm nay vừa đột phá một cảnh giới, cuối cùng cũng có thể nói được tiếng người, mặc dù chưa thể hóa hình nhưng anh chắc chắn tiểu hoàng đế kia sẽ rất vui, thật nóng lòng muốn gọi y một tiếng.

Anh đang nằm trên nóc hoàng cung, đột nhiên cơ thể động đậy, chớp một cái, thân thể nhỏ bé của anh đã cách vị trí trước một đoạn. Lưới sắt cứng rắn rơi trên nóc cung, đem mấy cái ngói nhà xung quanh đánh gãy.

Cẩm Lý nhướn người nhìn về kẻ chủ mưu ở phía dưới.

Hoàng Thu Ngư.

Hoàng Thu Ngư khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bắt lấy Cẩm Lý, đương nhiên không dễ dàng buông tha, phương án một thất bại, hắn liền tự mình dùng khinh công bay đến bên Cẩm Lý. Cẩm Lý thân thủ nhanh nhẹn, ba bước đã thoát khỏi, dựa vào ưu thế cơ thể nhỏ bé, lẩn trốn rất nhanh.

" Hoàng tướng quân." Đám thuộc hạ đuổi tới bên cạnh Hoàng Thu Ngư.

Hoàng Thu Ngư chậm rãi cản lại, đầy âm mưu mỉm cười:" Không cần đuổi, hôm nay, chỉ cần khiến y biến mất khỏi hoàng cung là được."

Muốn đổ vụ án lên đầu tiểu hồ ly, việc làm đầu tiên là phải khiến nó rời khỏi tầm mắt của hoàng đế.

Cẩm Lý đang tu luyện đột nhiên bị làm phiền, yêu khí trong người hỗn loạn. Anh chạy đến hang nhỏ ở ngự hoa viên, chui vào trong ẩn nấp, thoát khỏi móng vuốt của Hoàng Thu Ngư đã là quá giới hạn.

Biết thế này, 5 năm qua trẫm đã chăm chỉ tu luyện rồi.

Bản hệ thống xin phép cười lớn hai tiếng.

\----

Phương Ly bãi triều trở về cung, phát hiện địa điểm Cẩm Lý hay nằm chờ y trở lại nhiều thêm một cái lưới sắt.

Y đứng ở hiên, nhìn chằm chằm vào cái lưới sắt đó.

Hoàng Thu Ngư vui vẻ khi đuổi được tiểu động vật kia đi, trở về liền thấy hoàng đế đang trầm mặc nhìn cái lưới gã bỏ quên trên nóc cung.

Hoàng Thu Ngư:"..."

Cõi lòng Phương Ly trào lên cảm xúc bất an. Y gấp gáp chạy vào trong:" Cẩm Lý, em đang ở đâu?"

Long sàn không có! Bệ cửa sổ không có! Bàn đọc sách cũng không có!

" Em ấy có thể đi đâu?" Phương Ly lo lắng.

" Hoàng thượng." Hoàng Thu Ngư tiến đến.

" Thu Ngư, ngươi tới đúng lúc lắm, mau, có thấy tiểu hồ ly của trẫm đâu không?"

" Thần không biết." Hoàng Thu Ngư mờ mịt lắc đầu.

" Mau, cử người đi tìm giúp trẫm." Phương Ly tràn đầy lo lắng.

Sẽ không xảy ra chuyện gì, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

" Ngài bình tĩnh, thần đã điều người đi tìm rồi." Tìm được, liền trừ khử.

Hoàng Thu Ngư giấu đi ánh mắt hiểm ác.

\----

Cẩm Lý biến mất 6 ngày, trong cung liền có cung nữ bị giết chết, cách thức cũng giống như những nạn nhân ở hoàng thành kia.

Cái nồi này, đương nhiên úp lên đầu Cẩm Lý.

Toàn hoàng cung đều nghi ngờ anh, chỉ có Phương Ly vẫn luôn cứng đầu không tin, hình ảnh của Phương Ly trong mắt triều thần, xấu đi không ít.

Đối với đánh giá của người khác, y đều không quan tâm, hiện tại, y chính là muốn tìm cho ra tiểu hồ ly kia, tình hình an ninh trong cung không tốt, em ấy đã biến mất 6 ngày rồi, không biết có gặp chuyện nguy hiểm gì không.

Phương Ly bên này lo lắng tìm người, Cẩm Lý bên kia cũng không tốt hơn là bao. Cũng may, giá trị tồn tại của Cẩm Lý lớn, trốn đông trốn tây trong cung, tránh khỏi tai mắt của Hoàng Thu Ngư.

Cẩm Lý lật người, chậm rãi chui vào trong bụi cỏ bên cạnh, trong lòng không khỏi thở dài.

Trẫm não hỏng mới đồng ý đi cùng tên khốn kia. Đang ở hồ tộc hưởng phúc, chạy đến nơi này chưa đầy 3 tháng đã gặp chuyện! Phiền phức!

" Mau, lục soát kĩ bên này."

Cẩm Lý:"..."