Hoàng đế ở chuyến đi săn hàng năm bắt sống được một hắc hồ nhỏ nhỏ rất đáng yêu, ngài đối với tiểu hồ ly cực kỳ yêu thích, ngoài những lúc thượng triều, toàn bộ thời gian còn lại đều dành cho việc ở bên tiểu hồ ly chơi đùa.
Hoàng đế lên ngôi năm năm, đám đại thần không ít lần muốn đưa con của mình vào hậu cung của hoàng đế... chỉ là hoàng đế luôn thờ ơ với mọi việc, bọn họ không biết nên ra tay từ đâu, nộp tấu chương, đều bị hoàng đế hung dữ xé trực tiếp trên đại điện.
Hiện tại, hoàng đế yêu thích hồ ly nhỏ, bọn họ liền đem con gái mình tới, đặt chủ ý lên tiểu hồ ly kia. Chỉ cần nữ nhi của bọn họ được tiểu hồ ly yêu thích, khả năng được lòng hoàng đế là rất cao.
Tiểu hồ ly Cẩm Lý đang ra sức tu luyện để nói được tiếng người không hề hay biết mình vô thức bị ném vào kế hoạch của đám người kia.
Trong lúc Phương Ly thượng triều, Cẩm Lý đều trèo lên nóc cung hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, chăm chỉ tu luyện.
Còn tưởng chỉ có cái tên cận vệ Hoàng Thu Ngư có chủ ý xấu với mình, không ngờ... người có chủ ý xấu lại rất nhiều.
Cẩm Lý ngoài Phương Ly ra, đối với mọi thứ khác đều duy trì thờ ơ lạnh nhạt.
Ví dụ như hiện tại, đám tiểu cô nương bên dưới ra sức gọi Cẩm Lý xuống, hết dùng mấy thứ đồ chơi hình thù kì lạ đến thức ăn mùi thơm ngào ngạt để dụ Cẩm Lý xuống, Cẩm Lý đâu có ngốc, mặc kệ bọn họ ở bên dưới làm trò, chính mình chuyên tâm tu luyện.
Dù sao đám nữ nhân bên dưới cũng chỉ náo loạn một chút, thời điểm Phương Ly bãi triều sẽ rời đi, không ảnh hưởng đến anh.
" Cẩm Lý, xuống đây." Giọng nói ôn nhu quen thuộc vang lên, tai nhỏ của anh khẽ động, Cẩm Lý từ tốn nhìn xuống, đám nữ nhân ồn ào đã biến mất, chỉ còn lại Phương Ly thân mặc hoàng bào đứng đó, vươn tay về phía anh. Đằng sau, Hoàng Thu Ngư ánh mắt sắc lạnh trừng anh.
Cẩm Lý không để Hoàng Thu Ngư vào mắt, chậm rãi bước xuống.
Nhảy một cái, liền rơi vào lòng Phương Ly.
Phương Ly dịu dàng đỡ lấy anh, ôm vào lòng, cảnh cáo:" Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng nhảy xuống như thế, nguy hiểm lắm." Lỡ như y không đón được anh thì làm sao?
Cẩm Lý ngao một tiếng, dùng cái lưỡi hồng phấn liếm lên mặt y.
Phương Ly không còn cách nào, chỉ có thể dịu dàng cười:" Được rồi được rồi, ta không có giận em."
" Thu Ngư, ngươi gọi người đem thức ăn lên." Phương Ly vừa ôn nhu nói với Cẩm Lý, quay sang Hoàng Thu Ngư lại lạnh lùng xa cách.
" Vâng." Hoàng Thu Ngư chắp tay nhận lệnh, chậm rãi rời đi.
Phương Ly bế Cẩm Lý trở vào phòng. Y biết Cẩm Lý không thích Hoàng Thu Ngư, bởi vậy cũng rất ít để Cẩm Lý tiếp xúc với Hoàng Thu Ngư.
" Cẩm Lý, hôm nay đã làm những gì đây?"
" Ngao ngao."
" Thật xin lỗi, bởi vì ta mà em không thể duy trì nhân hình được."
" Ngao." Cẩm Lý lắc đầu, không phải lỗi của ngươi, là do trẫm tự nguyện a.
" Em thật sự rất đáng yêu." Phương Ly chạm nhẹ lên mũi của Cẩm Lý.
Cẩm Lý ngao lên, hai chân trước che mũi, chậm rãi lau lau mũi.
" Tiểu hồ ly, em lại chán ghét ta." Phương Ly cười cười điên cuồng xoa lông trên người Cẩm Lý.
Cẩm Lý dùng hai chân trước ấn lấy tay Phương Ly lên long sàn, ngăn cản động tác làm loạn của Phương Ly.
" Được rồi, ta đi rửa tay là được chứ gì!" Phương Ly cười lớn, rời khỏi long sàn.
" Ngao."
" Ta sẽ rửa thật sạch, ngươi không cần theo sau đâu."
Cẩm Lý còn lâu mới tin những lời Phương Ly nói, một bước liền nhảy xuống khỏi long sàn, theo chân Phương Ly rời đi. Phương Ly thật sự muốn khóc... y ở trên điện phê duyệt tấu chương đương nhiên tay sẽ phải dính mực, tiểu hồ ly không thể bởi vì vậy mà chán ghét y được.
Phương Ly dưới sự giám sát của Cẩm Lý thành thành thật thật rửa sạch tay.
Y xòe tay ra trước mặt Cẩm Lý:" Em nhìn xem, sạch rồi."
Cẩm Lý lúc này mới không còn tỏ ra ghét bỏ y nữa.
Vừa kịp lúc đồ ăn được mang tới, vẫn là đống đồ ăn chất cao như núi, trải dài như sông kia. Cẩm Lý nhìn một bàn đồ ăn, ở trước mặt đám người, chậm rãi bước đến đĩa đồ hợp khẩu vị.
Hoàng đế không được ăn quá ba gắp một món, cho nên, đống đồ ăn này hầu như đều là do Cẩm Lý ăn.
Cẩm Lý nhìn dáng người nhỏ nhắn, khẩu phần ăn lại rất lớn, có lẽ bởi vì ngày ngày tu luyện mệt nhọc đi.
\[ Ha ha ha\]
Đám nô tỳ nhìn một người một hồ ăn cơm, tỏ vẻ không có gì ngạc nhiên, hoàng đế chính là sủng tiểu hồ bằng trời.
Hoàng Thu Ngư đứng trong bóng tối nhìn ra, tầm mắt mặc dù bị che khuất, nhưng sát khí như có như không vẫn vờn quanh y.
" Ngao." Cẩm Lý ăn no rồi liền quay trở lại vòng tay của Phương Ly lười biếng.
" No rồi?"
" Ngao"
" Đi nghỉ ngơi." Phương Ly dịu dàng vuốt ve bụng của Cẩm Lý, trở về long sàn.
Ăn cơm xong, liền buồn ngủ rồi.
Cẩm Lý nằm dài trên long sàn, đuôi nhỏ chậm rãi động, cả người vắt ngang qua cánh tay của Phương Ly. Phương Ly vốn không có thói quen nghỉ trưa, bởi vì gặp Cẩm Lý mà hình thành thói quen này.
" Ngủ ngon." Phương Ly vuốt dọc người Cẩm Lý một cái.
" Ngao." Cẩm Lý không tình nguyện vẫy đuôi, lười biếng nhắm chặt mắt.
\---
Noel vui vẻ, bão chap tới đây. đi chơi với bạn bè, người thân xong thì đọc nha!