Hệ Thống Tiền Tỷ Không Đáng Một Xu

Chương 106:Khí chất omega (2)




Cẩm Lý tự nhủ trong lòng phải nhẫn nhịn, ôm theo đau đớn trên lưng đi vào trong nhà.

Căn biệt thự xây dựng theo phong cách châu Âu, tầng một toàn bộ đều để làm phòng khách, nối lên lầu hai là cầu thang rất rộng đặt ở giữa sảnh. Cẩm Lý nhìn căn phòng một lượt, thâm tâm liền muốn khóc.

Không phải chứ? Bắt trẫm phải lau dọn toàn bộ nơi này? Sẽ mệt chết đó, chưa kể thân thể này còn đang bị thương nữa, sẽ chịu nổi sao?

" Còn đứng ở đó! Mau đi làm việc đi." Bà quản gia sau khi ổn định lại được tinh thần, tự thôi miên mình vừa rồi chỉ là nhìn nhầm, trở vào trong tiếp tục quát mắng Cẩm Lý.

Cẩm Lý:"..." Trẫm nhịn.

Dựa vào thiết lập của nhân vật, bắt đầu từng bước chuẩn bị đồ đạc để lau dọn nhà cửa. Bắt đầu từ tay nắm của cầu thang. Cẩm Lý trở vào trong phòng chứa đồ, lấy ra thau chậu cùng khăn lau, cẩn thận đổ nước vào đầy chậu, lục đục bê về phía cầu thang.

" Khụ khụ." Cơ thể này thật sự không ổn, nếu không phải trong tư liệu không ghi, Cẩm Lý còn nghĩ thân thể này đang mắc bệnh hiểm nghèo sắp chết rồi cơ đấy!

Toàn thân đau nhức không nói làm gì, đến phổi cũng đau, chỉ cần thở mạnh một chút cảm tưởng như phổi có thể vỡ nát bất cứ lúc nào vậy.

Cầm lấy khăn lau nhúng vào chậu nước, lạnh đến rùng mình một cái, cẩn thận vắt thật khô, mới cho lên tay nắm cầu thang, bắt đầu cẩn thận lau.

Mày nhé! Kiếp trước tích nhiều công đức, kiếp này được trẫm lau chùi.

Cẩm Lý vừa lau vừa nghĩ lung tung, hết cảm thán trình độ làm việc nhà của mình, lại suy đoán xem thân phận lần này của nhóc nhà mình là gì.

Theo thiết lập thông thường, chắc chắn sẽ là một Alpha đi!!

Cẩm Lý xoa cằm trong lòng.

" Tiểu súc sinh, còn chưa lau dọn xong à? Nhanh tay lên, bạn cậu chủ sắp tới đây." Bà quản gia biến mất được một lúc liền xuất hiện cùng với tiếng chửi đầy quen thuộc.

Cẩm Lý không thèm quản bà ta, tiếp tục công việc của mình.

" Tao nói mày không nghe đúng không? Tiểu súc sinh, tối nay đừng hòng ăn cơm."

Vừa mới nói không cho ăn cơm rồi mà?!!

Cẩm Lý thắc mắc trong lòng chứ không nói ra thành lời, dù sao theo thiết lập nhân vật này, cậu ta cũng sẽ không dám đáp lại bà ta.

Cẩm Lý không đáp lại, bà quản gia tức giận đùng đùng, đi nhanh về nơi Cẩm Lý đang đứng, lấy việc đánh đập làm vui, tiếp tục không nói lý lẽ dùng gậy đánh lên người anh.

Cẩm Lý đảo mắt, não lẩy số nhanh, nghiêng người, chân hơi lệnh đi, thiết lập một pha ngã cầu thang hoàn hảo. Thân thủ tốt, có thể lợi dụng việc ngã cầu thang để né tránh trận đòn của bà quản gia.

Anh cười thầm trong lòng, lăn vào vòng trên cầu thang, thời điểm chạm xuống đất, tay liền động vào một trụ mềm mềm, Cẩm Lý không nghĩ nhiều, mượn điểm tự đó đứng lên.

Cẩm Lý còn đang cười thầm trong lòng, tự tung hô chính mình, đã nghe thấy tiếng của bà quản gia phía trên:" Phương thiếu gia!!"

Trong giọng nói còn chứa đựng run sợ không thôi.

Cẩm Lý còn muốn quan sát xem, cánh tay đanh tóm lấy trụ mềm bất ngờ bị nắm chặt lấy.

" A!" Cẩm Lý hét lớn, thu cánh tay lại.

Trật khớp rồi.

Anh đau đớn nhìn bàn tay vặn vẹo của mình, nheo mắt nhìn về phía kẻ gây ra truyện.

Con Mọe, tên này là đứa nào, mặt đẹp liền muốn làm gì thì làm đúng không?

Phương\* mặt đẹp\* thiếu gia:" Cút!"

Trẫm nhịn.

Cẩm Lý mím môi, đợi trẫm hoàn thành nhiệm vụ xong rồi, xem trẫm xử chết các người thế nào.

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Cẩm Lý tự mình chỉnh lại khớp bàn tay, ôm theo cánh tay đau nhức thâm trầm rời đi. Phía sau,còn nghe thấy tiếng bà quản gia run sợ nói:" Phương thiếu, ngài đừng tức giận, tiểu súc sinh không biết điều đó, tôi sẽ dạy bảo lại."

Cẩm Lý không thèm quản sự kiện tiếp theo như thế nào, dù sao trong nhà cũng không cần anh nữa, Cẩm Lý liền ra ngoài sân, chạy đến đúng chỗ bụi cỏ vừa rồi, ngồi xuống:" meo..."

Ây, nếu không phải phải giữ đúng thiết lập của thân thể này, anh còn lâu mới rảnh rỗi chạy ra ngoài làm mấy cái chuyện điên rồ như cho mèo ăn.

Cẩm Lý meo meo thêm vài tiếng, cuối cùng ở phía bụi cỏ đối diện cũng có tiếng động, hai cái tai thò ra khỏi đám lá cây, tiếp theo đó là toàn bộ cục lông đen tuyền.

Cẩm Lý:"..."

Nhìn thế nào cũng không giống mèo hoang lắm.

" Meo." Con mèo chậm rãi đi về phía Cẩm Lý, còn cẩn thận cọ cọ đầu vào chân anh. Cẩm Lý lấy nắm thức ăn cho mèo ra, ngửa tay đưa về phía mèo đen. Mèo đen chậm rãi ngửi ngửi một vòng, sau đó cao quý lãnh diễm bắt đầu ăn.

Cẩm Lý nghiêm túc học theo dáng vẻ trêu đùa với mèo của thân thể này, ban đầu còn có chút gượng gạo, dần dần động tác liền thành thục hơn.

" Tiểu súc sinh, mày biến đâu rồi." Trong nhà một lần nữa vang lên tiếng gọi tha thiết của bà quản gia.

Cẩm Lý chào tạm biệt với mèo đen, trở vào trong nhà.

Sảnh lớn đã không còn bóng dáng của cái tên bẻ tay của anh nữa, Cẩm Lý càng không có hứng thú nhìn cậu ta.

Bà quản gia bắt anh phải lau dọn sạch sẽ tầng một một lượt mới được đi ngủ, xét thấy diện tích quá khổ của căn phòng này, Cẩm Lý cảm thấy, chính mình đêm nay vừa không có cái ăn vừa không có chỗ ngủ.

Đổi thế giới thật thảm.

Trẫm muốn quay về với nhóc nhà trẫm, dù có xã hội đen tâm lý vặn vẹo trẫm cũng có thể chấp nhận, dù là một đêm 10 lần trẫm cũng có thể chịu đừng được. Đảm bảo không dám đạp y xuống giường nữa.