Chương 93: Trừ phi...
Trên thảo nguyên, hai đội quân đóng quân cách nhau mấy trăm dặm, không khí c·hiến t·ranh căn thẳng bao quanh. Nhưng là, cả hai bên đều ăn ý không xuất chiến.
Quân đội hành quân chia là ba bộ đội, quân tiên phong, trung quân, hậu quân. Mà hiện tại, chỉ mới có trung quân đuổi tới tiền tuyến, song phương đều đang chờ đội hậu quân đuổi kịp, mới bắt đầu khai chiến.
Tình trạng giằng có kéo dài ba ngày, một lá chiến thư do Đông Phương Dư Lượng viết gửi tới tay Hắc Lâu Lan.
Trong thư, Đông Phương Dư Lượng ngữ khí hùng hồn, xong lại không thiếu phần lịch sự cùng lễ độ, đối với Hắc Lâu Lan hẹn ngày tiếp theo khai chiến.
Hắc Lâu Lan nhìn xem nội dung, cũng không khỏi kinh ngạc, hỏi.
- Chẳng lẽ hậu quân của Đông Phương gia đã đuổi tới?
Lặp tức có một người đáp.
- Hậu quân của đối phương còn xa ở ngàn dặm, đang xây đạo phòng tuyến thứ ba.
Người này tu vi tứ chuyển sơ giai, danh xưng Bái Quân Tử, gọi Tôn Thấp Hàn.
Hắn giảo hoạt gian trá, giỏi âm mưu quỷ kế, gặp việc luôn có thể tìm được cái cớ đàng hoàng, am hiểu sâu quy tắc của trò chơi chính đạo.
Đồng thời, hắn cũng am hiểu lấy lòng, gần nhất lấy được lòng của Hắc Lâu Lan, trở thành quân sư số một của Hắc gia liên quân, chuyên môn bày mưu nghĩ kế cho Hắc Lâu Lan.
Hắc Lâu Lan nghe hồi đáp, không khỏi cười lạnh.
- Quân lực của Đông Phương gia nguyên bản thấp hơn chúng ta, hiện tại cư nhiên còn dám chia.
Tôn Thấp Hàn cũng cười nói.
- Đông Phương Dư Lượng đây là chơi với lửa. Chúng ta không ngại chờ thêm chốt lát, đợi hậu quân đuổi tới, đem quân lực tụ tập, dẫn trước đối phương. Đến lúc đó, lại mới tiến lên, đem đối phương g·iết đến người ngã ngựa đổ.
Hắc Lâu Lan nghe vậy, hung quang trong ánh mắt chợt lóe. Hắn cùng Đông Phương Dư Lượng có thù riêng, khi còn trẻ, trong lúc hành tẩu thiên hạ, tăng thêm lịch duyệt, hắn từng thèm nhỏ giải sắc đẹp của Đông Phương Tình Vũ, nhưng lại bị Đông Phương Dư Lượng hảo hảo giáo huấn một phen, ăn rất nhiều đau khổ.
Hắn tuy rất muốn báo thù rửa hận, nhưng cũng không phải là kẻ dễ dàng bị cảm xúc chi phối.
- Ý đồ của Đông Phương tiểu nhi, tên ngốc cũng có thể nhìn ra. Hắn muốn đánh, ta không cho hắn cơ hội. Hậu quân bên ta còn cần bao lâu mới có thể đuổi tới?
Hắc Lâu Lan lại hỏi.
- Ước chừng ba ngày.
Uông gia tộc trưởng đáp.
- Tốt. Ta liền viết một phong thư, ước chiến Đông Phương Dư Lượng, bốn ngày sau đại chiến.
Hắc Lâu Lan nói là làm, lập tức tự mình viết một phong thư. Lời lẽ bừa bãi, còn tuyên bố chính mình lòng dạ từ bi, cho Đông Phương Dư Lượng ba ngày, để Đông Phương Dư Lượng đừng phụ ý tốt của mình, dùng ba ngày này tận hưởng đoạn cuối cùng của nhân sinh.
Phương Niệm Dung ngồi bên tay phải của Hắc Lâu Lan, liếc thấy nội dung như vậy, trong lòng cũng rất phản cảm.
Ngay từ ban đầu, nàng đã rất không thích Hắc Lâu Lan. Cũng rất không thích Bắc Nguyên.
Hơn mười năm trước, nàng lúc đó mới tu hành chưa bao lâu, liền bởi vì nhiệm vụ của Tiểu Túc, lần đầu tiên đi ra khỏi Trung Châu, Bắc Nguyên là nơi đầu tiên nàng tới.
Khoảng thời gian đầu, bởi vì thân là nữ nhân, nàng bị khắp nơi chèn ép, xem thường, thậm chí kinh bỉ.
Bắc Nguyên có câu, "bạn hữu như tay chân, nữ nhân như quần áo".
Câu này cũng không phải là do ai đó tự ý nói ra, người nói ra câu này, chính là một trong mười vị tôn giả của lịch sử, Cự Dương tiên tôn.
Chính vì như vậy, ở Bắc Nguyên trọng nam khinh nữ.
Cho dù là Biên Ti Hiên nổi danh á·m s·át như hiện tại, hay thậm chí là trong tương lai, tu hành thành cổ tiên nàng, Triệu Liên Vân đám người, đều chỉ là vợ của Mã Hồng Vận, phụ trợ hắn leo l·ên đ·ỉnh cao mà thôi.
Chính vì như vậy, Phương Niệm Dung mới bỏ ra nguyên điểm, mua xuống thái độ cổ, biến hình cổ từ Tiểu Túc, vận dụng sát chiêu thiên diện tùy tâm, ngụy trang thành Phương Yến Trung. Sau đó chính là vì nữ nhân Bắc Nguyên đòi lại công đạo.
Lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, lại là người hiện đại, còn thêm tư tưởng ta là nhân vật chính, cho nên nàng mới bốc đồng làm như vậy.
Chỉ là rất nhanh sau đó, nàng ăn phải giáo huấn, bị vây đánh lên bờ xuống ruộng. Thậm chí đám nữ nhân nàng cứu đều cảm thấy nàng có bệnh, bọn họ đã quen với số phận của chình mình, cho đó là đương nhiên rồi.
Phương Niệm Dung sau đó nhận ra, chỉ là đã có chút muộn, nàng bị mười mấy cái bộ tộc nhỏ vây g·iết. Bản thân nàng là nô đạo cổ sư, phụ tu phong đạo, cận chiến bạc nhược, thân thể ốm yếu, chỉ được cái chạy ổn.
Nhưng tình thế lúc đó, bên cạnh không có đàn thú, lại bị vây kín, chạy không được. Phương Niệm Dung thậm chí còn cho là chính mình sẽ c·hết.
Thời khắc nguy cấp, nàng bỏ ra lượng lớn nguyên điểm, mua một cái kim đạo sát chiêu cùng bộ cổ trùng tương ứng, dưới sự hỗ trợ của Tiểu Túc, đem sát chiêu thúc giục ra, đánh phá vòng vây, chạy ra đường sống.
Mà cái sát chiêu này, gọi là kim giao phá. Vì vậy mà nàng thành danh Kim Giao Vương.
Nhưng trên thực tế, nàng đối với kim đạo một chữ cũng không biết. Sau đó chạy về Trung Châu, cũng không có ý định quay lại Bắc Nguyên, cho nên cũng không có nghiên cứu đến lưu phái này.
Sau việc lần đó, suốt mấy năm sau, Phương Niệm Dung vẫn không hiểu những cô gái Bắc Nguyên đó vì sao lại không phản kháng, cũng thầm giận các nàng bán đứng mình, nếu không chính mình cũng không bị vây công.
Mãi cho đến khi gặp được Phương Chính ở vài năm sau, lại đi cùng hắn mấy năm trời, nàng học được cách tự hỏi, cách nhìn nhận thế cục. Lại nhìn lại việc năm đó, Phương Niệm Dung đã nhận ra nguyên nhân.
Kì thực người làm sai, không phải là các cô gái nàng cứu hay các bộ tộc kia, mà là bản thân nàng.
Tư tưởng nam tôn nữ ti đã có từ lâu, đây chính là phong tục của cả Bắc Nguyên, nàng chỉ là một người, lại muốn khiêu chiến với phong tục của cả một địa vực. Nàng không c·hết, chính là chạy đủ nhanh.
Chỉ là dù hiểu, dù lí giải, Phương Niệm Dung vẫn là ghét Bắc Nguyên.
Mà Hắc Lâu Lan, càng bị nàng ghét. Bởi vì hành vi của Hắc Lâu Lan, cùng thân phận chính đạo của hắn ta một chút liên quan cũng không có. Nói hắn là ma đầu càng đáng tin.
Phương Niệm Dung không ghét ma đạo, bởi vì trên phương diện nào đó, Phương Chính là ma đạo cổ sư. Phương Niệm Dung chỉ ghét ma đầu.
Ma đạo cổ sư và ma đầu là khác nhau.
Người trong ma đạo, chưa chắc là ma đầu, chỉ là do hoàn cảnh ép buộc, cho nên họ có tên trong trận doanh này.
Mà ma đầu, chính là những kẻ chuyên làm ác, làm cái gì đều tính đến việc hại người lợi mình, không từ thủ đoạn, không nhìn trận doanh. Tỉ như Hắc Lâu Lan là tộc trưởng Hắc gia, chính đạo trận doanh, nhưng làm việc đều là ti bỉ giải dối, âm hiểm xảo trá, hại người lợi mình.
Mà Phương Niệm Dung ghét nhất ở hắn ta, chính là háo sắc.
Phương Niệm Dung gia nhập đã có mấy tháng, tuy nói Hắc Lâu Lan vẫn lấy đại cục làm trọng, nhưng bên người cũng có một đám nữ nhân xinh đẹp, chỉ là hắn không đem theo khi họp mà thôi.
Hơn hết, Hắc Lâu Lan còn từng vài lần đem theo nữ nhân đi tìm Phương Niệm Dung, còn hảo ý đem người đẹp chia cho nàng.
Đùa gì a? Phương Niệm Dung nàng làm sao có thể ôm mỹ nhân?
À không đúng, mỹ nhân thì sẽ ôm đó, nhưng là chỉ ôm mỹ nam, không ôm mỹ nữ.
Nếu mà để Phương Chính chui vào lòng nàng, nàng sẽ hai tay hai chân đồng ý. Nhưng để mấy nữ nhân này chui vào lòng nàng, nghĩ thôi đã làm nàng cảm thấy da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng.
Thời điểm đó, Phương Niệm Dung chỉ có thể khách khí nửa nhận nửa không, kiểu để cho nữ nhân kia ngồi bên cạnh rót rượu, nhưng đụng chạm da thịt thì miễn.
Nói trở về, nếu không phải vì nhiệm vụ cưỡng chế, Phương Niệm Dung sẽ không đi Bắc Nguyên. Lại nếu không phải vì Phương Chính, nàng cũng sẽ không gia nhập Hắc gia liên quân.
Phương Niệm Dung kì thực càng hướng về phía Đông Phương Dư Lượng hơn.
Đông Phương Dư Lượng làm người rộng lượng, lễ độ nho nhã, rất có phong phạm của chính đạo nhân sĩ. So sánh với Hắc Lâu Lan, Đông Phương Dư Lượng càng được lòng quân hơn.
Bất quá Phương Niệm Dung cũng không biết, Đông Phương Dư Lượng cũng không tính là người tốt. Nói đúng hơn, Đông Phương Dư Lượng là người tốt với người thân, sư trưởng, thuộc hạ thân tín. Nhưng với người ngoài, nhất là đối thủ, hắn một chút cũng không tốt.
Triệu gia tộc trưởng đấy, một đám con trai của hắn ta đều là bị Đông Phương Dư Lượng hại c·hết. Triệu Liên Vân ví Đông Phương Dư Lượng là sói, cũng không phải là sai.
Sói là loài ẩn nhẩn, Đông Phương Dư Lượng cũng không thiếu ẩn nhẩn.
Nhưng cho dù thế nào, Đông Phương Dư Lượng vẫn là làm đúng mẫu mực của chính đạo, cùng Hắc Lâu Lan quả thật là tiên minh đối lập, không thể chối cải.
Nhưng mà, Phương Chính lại đầu quân Hắc Lâu Lan. Lấy độ cố chấp của Phương Chính tới nói, Phương Niệm Dung chỉ có thể làm ra lựa chọn, một là cùng Phương Chính đối địch, hai là nhịn xuống chán ghét trong lòng, đầu quân cho Hắc Lâu Lan. Và hiển nhiên là nàng chọn hai.
Kì thực không phải bởi vì nàng yêu thích Phương Chính mà làm ra lựa chọn này. Nàng lựa chọn là thông qua căn nhắc trước.
Nếu cùng Phương Chính đối đầu, Phương Niệm Dung đảm bảo, Phương Chính sẽ dốc toàn bộ sức lực, đầu tiên đem nàng g·iết c·hết. Bởi cái nàng biểu hiện ra ngoài cho hắn cảm giác uy h·iếp.
Nhưng trên thực tới, Phương Niệm Dung chỉ có tu vi, còn lại đều không đáng xem. Ít nhất trước Phương Chính là không đáng xem, thậm chí thua cho Thanh Thư, Dược Hồng, Tần Phong ba người.
Một khi cùng Phương Chính triển khai tử chiến, vậy thì Phương Niệm Dung đảm bảo, chính mình gánh không nổi ba chiêu của Phương Chính. Đương nhiên ba chiêu đang nói tới là đang tính sát chiêu, không phải bình thường.
Nói chung, Phương Niệm Dung đánh không lại Phương Chính, thậm chí Tiểu Túc cũng cảnh báo qua nàng, với thực lực hiện tại của nàng, Phương Chính mà muốn g·iết nàng, là nó cũng cứu không nổi Phương Niệm Dung. Cho nên không cần nghĩ, nàng là sẽ không chọn đối địch với Phương Chính.
Lại nói, Phương Chính mạnh như vậy, nếu có hắn bảo vệ, Phương Niệm Dung cảm thấy chính mình cũng không cần mạnh lên làm gì, rất phí sức a.
Đối với cái này Tiểu Túc thật muốn khóc, muốn kêu gào "ta muốn đổi túc chủ a!"
Nhưng mà, nó làm không được, cho nên nó dùng cách khác để thúc đẩy Phương Niệm Dung cố gắng.
Không phải là ra nhiệm vụ, mà là nói.
- Ngươi quên Phương Chính chỉ thích nữ cường có ích với mình thôi sao? Thức lực của hắn càng mạnh, nghĩa là kẻ thù của hắn sẽ càng mạnh. Nếu ngươi cứ như thế này, không chỉ không giúp được hắn, mà còn kéo chân sau. Ngươi cảm thấy hắn đối với hành lí không có giá trị sẽ làm gì?
Rất hiển nhiên, vứt bỏ!
Cho nên là, Phương Niệm Dung sau đó đã phải thay đổi suy nghĩ.
Hiện tại, chỉ còn bốn ngày là đại chiến sẽ bắt đầu.
Phương Niệm Dung thân là ngũ chuyển đỉnh phong, có thể duy trì đến hậu kì trận chiến mới ra tay. Nhưng lúc đó một mảnh hổn loạn, với thực lực của nàng, ra tay sẽ đảm bảo mất mặt.
Nhưng nàng không thể không động thủ. Vì vậy Phương Niệm Dung đang có ý định xin chỉ giáo từ Phương Chính.
Chỉ là nàng hiện tại đang trong thân phận là nam nhân, không thể cùng Phương Chính suốt đêm ở trong một phòng, hơn nữa còn ngày nào cũng như vậy, trừ phi...
Phương Niệm Dung ánh mắt chợt lóe, đáy mắt hiện lên ý cưới.
Trong phòng họp lúc này đang khá náo nhiệt, ai cũng bàn luận tranh thủ vị trí có thể thể hiện ở trận đại chiến.
Chỉ có Thường Sơn Âm ngồi bên tay trái Hắc Lâu Lan là nhắm mắt dưỡng thần, Phương Chính ở bên cạnh Phương Niệm Dung là đang trầm mặt không nói.
Đột nhiên, Phương Chính giật thót một cái, hai mắt hơi mở to, có chút không dám tin nhìn qua Phương Niệm Dung.
Phương Niệm Dung nhìn lại, cười tủm tỉm, một tay để trên đùi của Phương Chính, chậm rãi vuốt ve.
Một phen động tác đầy ý vị này của Phương Niệm Dung ban đầu không có ai phát hiện. Nhưng theo tay nàng càng vuốt càng lên cao, sắc mặt của Phương Chính càng lúc càng trở nên khó coi.
Hắn đem tay nàng đẩy ra, nàng lại để lên, hắn lại đẩy ra. Hai người giằng co, rất nhanh bị chú ý.
Người đầu tiên phát hiện là Hắc Lâu Lan.
Hắc Lâu Lan hơi kinh ngạc nhìn Phương Niệm Dung, sau đó lại đánh giá Phương Chính, trên mặt hiện vẻ nghĩ ngợi, theo sau là như hiểu ra, lại nhìn lại Phương Niệm Dung, ánh mắt như đang nói, "chẳng trách đem mỹ nữ cho ngươi, ngươi lại ghét bỏ, thì ra đây mới là khẩu vị của ngươi!"
Người thứ hai là Uông gia tộc trưởng, bởi hắn ta ngồi ở bên cạnh Phương Chính. Hắn cũng làm vẻ hiểu ra, nhưng không như Hắc Lâu Lan bình tĩnh, hắn lại nhích qua, bộ dạng như muốn tránh xa Phương Chính thêm chút nữa, càng xa càng tốt.
Hành động của Uông gia tộc trưởng làm cho mọi người để ý, phòng hợp trong thoáng chốc an tĩnh lại.
Phương Nguyên trong thân phận Thường Sơn Âm hơi mở mắt, sau đó theo ánh mắt của mọi người nhìn qua Phương Chính, sau đó cũng không giấu được hơi kinh ngạc.
- Các ngươi, con mẹ nó bổ não ra cái gì rồi. Đừng có nhìn lão tử bằng ánh đó!
Phương Chính lúc này trong lòng kêu gào, hận không thể tại chỗ vã cho Phương Niệm Dung cái tát, mắng nàng vô sĩ.
Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy, làm vậy lại càng giống với cái đám người ở đây đang suy nghĩ, cho nên là hắn nhịn, chỉ trừng mắt cảnh cáo nhìn Phương Niệm Dung.
Nhưng Phương Chính không nghĩ tới, một cái ánh mắt này của hắn, càng làm cho đám người ở đây nghĩ càng thêm phong phú.