Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 92: Chiến hậu cùng chiến tiền




Chương 92: Chiến hậu cùng chiến tiền

Cung điện lục đản thành.

Trên ghế cao, Hắc Dạ ngồi bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, khủy tay gác lên hai tay vịnh của ghế. Vẻ mặt của hắn lãnh đạm, ánh mắt sắt lạnh nhìn xuống một đám đản nhân đang quỳ phía dưới.

Những đản nhân này đều là cổ sư của lục đản bộ tộc, là cao tầng lãnh đạo cả tộc lục đản nhân. Nhưng giờ khắc này, ở trước mặt Hắc Dạ, bọn họ giống như một đám nô bộc, khúm núm trước mặt chủ nhân của mình.

Hắc Dạ tuổi không lớn, thành danh không quá lâu, nhưng là danh tiếng của hắn lại vang dội. Những bộ tộc đản nhân ở gần hắc đản bộ tộc đều có nghe nói đến hắn.

Bọn họ không biết hắn xuất thân ra sao, cũng không biết bắt đầu từ khi nào. Họ chỉ biết, hắn tàn bạo, hắn hung ác.

Hắn khơi dậy c·hiến t·ranh, đánh chiếm bộ tộc khác. Bởi vì hắn, có rất nhiều đản nhân đ·ã c·hết. Nhất là, hắn chiến lực kinh người, không ai có thể đánh lại hắn. Tính tình thất thường khó đoán lại càng làm người sợ hãi.

Nhất là giời khắc này, Hắc Dạ chỉ nhìn bọn họ mà không nói gì, càng khiến cho bọn họ trong lòng nảy sinh vô số ý nghĩ không hay, sợ hãi cũng theo đó càng tăng.

Bất quá, bọn họ là lo thừa, bởi vì Hắc Dạ căn bản không có ý g·iết bọn họ.

Hắn cũng không phải là kẻ lấy g·iết người làm niềm vui, mặc dù là có chút đam mê t·ra t·ấn người khác như bản thể, nhưng là hắn vẫn có lí trí, không phải động chút lại phát đam mê của mình ra ngoài. Nhất là đối với người có giá trị sử dụng, hắn sẽ không tùy tiện liền g·iết.

Mà đám đản nhân này, đối với hắn hiển nhiên là có giá trị sử dụng.

Hắc Dạ trầm mặt không nói gì, đơn giản là vì hắn đang suy nghĩ, suy nghĩ xem nên thực hiện các bước quản lí như thế nào cho phù hợp.

Quản lí một cái bộ tộc cũng không phải là việc đơn giản. Mà Hắc Dạ cũng không phải là đang quản lí bộ tộc. Hắn là đang xây dựng q·uân đ·ội, hướng tới là thành lập quốc gia theo chế độ quân chủ chuyên chế.

Đối với việc thành lập quốc gia này, mặc kệ là phân thân, hay là bản thể đều không biết gì. Có thể nói là Hắc Dạ là vừa học tập, vừa thực hành, đi bước nào hay bước đó.

- Bản thể trới sinh có tính lãnh đạo thật đó, cơ mà hắn còn chưa có chân chính trở thành lãnh đạo qua a. Hiện tại lại phải xây dựng quốc gia, cái này có phải là quá mức vọng tưởng rồi không?

Hắc Dạ trong lòng thật phiền muộn.

Ôn Thế Xuân nhiều lắm cũng chỉ kế thừa một cái gia trại. Đến phiên bản thân hắn, lại là phải dựng nước từ hai bàn tay trắng. Cái này thật là có cảm giác vừa đăng nhập đã gặp phải độ khó cấp địa ngục.



Bất quá, Lạc Hành từng nói qua: "game khó mới vui, đời trắc trở lại càng thú vị".

Chỉ là, cái này không phải là đời trắc trở, mà là tự mua dây buộc mình, tự làm khó bản thân.

Nhưng dù vậy, Hắc Dạ vẫn là cắn răng kiên trì làm tiếp. Bởi hắn có cùng suy nghĩ với bản thể.

Hắc Dạ hiểu rõ thế cục tương lai, càng hiểu rõ m·ưu đ·ồ của Lạc Hành, cho nên hắn cũng rõ ràng cái cần làm để chuẩn bị cho kế hoạch tương lai đó. Và việc hắn đang làm thời gian qua, cũng là một trong số đó.

- Ai...

Hắc Dạ trong lòng khẽ thở dài một hơi, sau đó đem tâm tình chảy vuốt lại, lại lần nữa tập trung vào việc trước mắt.

Trước mắt tới xem, trong tay hắn đã có hắc đản bộ tộc, hồng đản bộ tộc, lục đản bộ tộc.

Hắc đản nhân chuyên về đấu kĩ, tức là kiểu dùng các binh khí như đao, kiếm, chuyên môn yêu cầu kĩ thuật tinh mỹ.

Hồng đản nhân giỏi về trọng kích, phù hợp dùng trọng trùy, khiên giáp.

Lục đản nhân am hiểu xây dựng và chế tác, giỏi chế tạo.

Dựa vào đó, Hắc Dạ bắt đầu cấu tứ ra một số việc cần an bày cho lục đản bộ tộc.

Đầu tiên nhất, chính là cho mở các xưởng rèn, tập hợp lục đản nhân có tay nghề, bắt đầu chế tác lượng lớn binh khí. Bên cạnh đó, còn phải sửa chữa lại tường thành, xây dựng thêm một số kiến trúc khác.

Tiếp theo sau, là chế tạo trọng pháo, súng óng, đạn dược.

Có ba thứ này, sau này công thành chiến sẽ đơn giản hơn nhiều. Vừa lên liền chơi hàng nóng, cho dù là nhất, nhị chuyển cổ sư, căn bản cũng khiên không nổi việc bị liên tục pháo kích. Dù gì chân nguyên là có hạn, bị oanh tạc liên miên không dứt, ai mà gánh cho nổi?

- Trước mắt tạm thời sẽ không công đánh các bộ tộc khác, mà sẽ tập trung vào việc luyện binh, làm v·ũ k·hí.

Hắc Dạ tính toán.



Chiến tranh, không phải cứ điên cuồng xông lên, mà còn đòi hỏi rất nhiều thứ. Quan trọng nhất trong đó, chính là ổn định sau chiến.

Chỉ có ổn định xã hội, khôi phục kinh tế, mới có cơ sỡ để đánh tiếp.

Trước mắt tuy không cần khôi phục kinh tế, nhưng là cũng cần ổn định lại xã hội, làm tốt công tác hậu cần, mới có thể an tâm xung phong chiếm đánh.

Hắc Dạ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng miễn cưỡng sắp xếp xong cái cần làm, thế này mới bắt đầu cùng mấy lục đản nhân trong ban lãnh đạo của lục đản bộ tộc nói chuyện.

Trước tiên nhất, chính là làm quen.

Hắc Dạ cần biết những kẻ này quản lí cái gì, có năng lực gì, như vậy mới có thể an bày công việc.

Việc khó hay dễ, không xem ở công việc, mà xem ở người làm việc. Nếu ngươi làm việc phù hợp với bản thân, vậy căn bản là không có gì khó cả.

Cho nên, quá trình làm quen, luôn là quá trình mà Hắc Dạ cho là cần thiết nhất.

Sau nửa ngày, Hắc Dạ cuối cùng cũng có hiểu biết đại khái về mấy lãnh đạo của lục đản nhân này. Sau đó, hắn để bọn họ lùi ra, lại lên các loại kế hoạch an bài.

Tốn mất ba ngày, hắn mới đem những an bày sắp xếp thõa đáng, phân bố rõ ràng. Cuối cùng, hắn lại mở họp, trước tiên là thấy đổi cơ câu quản lí, thay đổi người quản lí. Sau đó mới bàn giao công việc cho những người này.

Thời gian tiếp theo, hắn vẫn như cũ làm theo kế hoạch đã định. Một bên luyện binh, một bên chế tác vũ khi, còn không quên lo lắng hậu phương.

Quốc gia của Hắc Dạ, cứ như vậy từng chút, từng chút một hình thành.

Đồng thời lúc này, ở Bắc Nguyên.

Chiến tranh vẫn đang ở tiếp diễn.

Chiến tranh ở Bắc Nguyên, cũng không phải là công thành chiến, bởi địa hình nơi này, nên định sẵn là không thể xây dựng tường thành bình thường.

Nhưng là, c·hiến t·ranh này cũng không phải là một đám lao lên liều sống liều c·hết, mà vẫn sẽ có trận địa chiến, hai bên không ngừng giằng co.



Theo khoảng cách của Hắc gia liên quân và Đông Phương gia liên quân tiếp cận, đội quân hai bên cũng là vừa đi vừa dừng, cách khoảng tám trăm đến ngàn dặm, toàn quân sẽ dừng lại, xoay dựng phòng tuyến.

Này đó phòng tuyến, đều là theo kiểu đào mươn, dùng cây dựng tháp tên, đấp tường đất.

Bắc Nguyên địa hình bằng phẳng, đa số đều là thảo nguyên, không có gì hiểm trở. Cho nên thật lâu trước đây, khi hai bên giao chiến một bên thấp bại, bên thất bài liền muốn trốn cũng trốn không xông, bị bên thắng đuổi g·iết khắp nơi.

Một trận chiến thất bại, thường đại biểu đại cục đã định, một bộ tộc sẽ suy bại rất nhanh, thậm chí diệt vong.

Nhưng có phòng tuyến lại khác.

Nếu c·hiến t·ranh thất bại, mặc kệ là lui lại chạy trốn, hay là tạm tránh mũi nhọn, chờ thời cơ phản công, thì này đó phòng tuyến đều sẽ có tác dụng.

Chiến tranh là việc trọng đại, liên quan đến sống c·hết, hưng thịnh của bộ tộc. Vô cùng nguy hiểm, lại khó đoán trước. Rất có thể bởi vì một cái ngoài ý muốn nho nhỏ, hoặc một cái sai lầm, đều sẽ dẫn đến thất bại.

Mà sau đó, bộ tộc lui lại, dựa vào phòng tuyến phòng thủ, có thể nghỉ một hơi, ổn định đầu trận tuyến, tập hợp lại, thậm chí có thể phản công.

Nhất là, thế giới cổ trùng, con người có được sức lực phi thường. Việc xây dựng phòng tuyến kì thực cũng không khó khăn. Mà chính vì lí do này, cho nên chiến tránh ở Bắc Nguyên cũng là giằng co kéo đái, chứ không phải ngày một ngày hai.

Mà trận chiến giữa Hắc gia cùng Đông Phương gia, cũng đã giằng co một đoạn thời gian.

Cho đến hiện tại, hai bên đã muốn xây dựng được bốn đạo phòng tuyến, cũng đều song song cử ra đội quân tiên phong, trước tiên đánh mở đường. Mà đại bộ đội thì đi ở phía sau, vừa tiến lên vừa xây phòng tuyến.

Lãnh đạo quân tiên phong của Hắc gia là Thủy Ma Hạo Kích Lưu. Hắn vì muốn đạt được nhiều công huân, đã đứng trước doanh trướng ba ngày, không ngừng xin chiến. Càng đánh bại không ít người cạnh tranh, cuối cùng đoạt được vị trí này tới tay.

Hạo Kích Lưu dẫn quân đi trước, gặp phải quân tiên phong của Đông Phương gia, hai bên xảy ra giao chiến.

Trước hỗn chiến, hai bên chọn tướng, Hạo Kích Lưu đem đại tướng cùng ba phó tướng của Đông Phương gia g·iết c·hết. Quân tiên phong của Đông Phương gia như rắn mất đầu, sĩ khí hạ thấp. Hạo Kích Lưu thừa cơ dẫn quân truy kích, lấy được đại thắng.

Ảnh Kiếm Khách Biên Ti Hiên lúc này ra tay á·m s·át, Hạo Kích Lưu tuy không c·hết, nhưng vẫn là trọng thương.

Không còn cách nào, Hạo Kích Lưu chỉ có thể đóng quân xuống, một bên dưỡng thương, một bên chờ đại bộ đội đuổi kịp.

Sau đó ba ngày, Hắc Lâu Lan dẫn theo trung quân, đi nhanh về phía tiền tuyến.

Năm ngày sau, hai đội quân liên tiếp đi đến tiền tuyến, dừng lại cách nhau mấy trăm dặm, đóng quân dựng trại. Một trận chiến này, đã như lửa xém lông mày, dù có kéo, căn bản cũng không kéo thêm được bao lâu.

Trên thảo nguyên, dưới nền trời, tinh kì lâm lập, doanh trướng san sát trên thảo nguyên, bầu không khí c·hiến t·ranh căn thẳng bao phủ xuống.