Huyên Huyên Làm xong ổn thỏa, Miệng vết thương của Ngạo Hàn Chi không chảy máu nữa.
Tuy Máu không chảy, cả đêm hắn Liền sốt cao, trán nóng như lò luyện đan. Sốt cao không ngừng , Huyên Huyên không có dược Hạ sốt, tìm quanh nhà cũng không đủ một lượng bạc mời Đại Phu . Hơn nữa còn là nửa đêm mưa gió này.
Huyên Huyên cật lực xuốt một đêm, vắt khăn ướt lau cho Ngạo Hàn Chi, xuốt một đêm cứ lặp lại như vậy.
Cho tới khi sắc trời ló dạng, Huyên Huyên quá mệt mỏi ngủ ngục, đầu tựa lên lồng ngực Ngạo Hàn Chi.
Cô ngủ sâu tới mức, gần chiều tố mới tỉnh. Lúc này Ngạo Hàn Chi chưa có dấu hiệu tỉnh, sắc mặt đã có chút huyết sắc. Áp tay lên trán hắn, cũng đã hết sốt rồi.
Huyên Huyên Yên Tâm phần nào, liền đem Bán đi mấy chiếc khăn tay, được thêu bằng thủ công tinh xảo. Dự định bán đi lấy tiền mua thuốc cho Tên Đang nửa sống nửa chết kia.
Bản thân cô cũng phải ăn. Từ lúc xuyên qua tới giờ, còn chưa ăn cái gì vào bụng đâu.
••••••••••••••
Huyên Huyên Cầm bạc về, có chút thất vọng. Bán đi hết Của cãi chỉ đủ năm lượng bạc, cô thở ra một hơi chán nản.
" Bổn cô nương nuôi thân không nổi, sao còn phải cõng cái nồi kia?
" Bổn cô nương muốn đổi đối tượng "
[...] Ký chủ bình tĩnh, xong vị diện này, hệ thống sẽ đổi đối tượng cho Ký chủ.
"...." Vậy đâu có khác gì? Vẫn không nên nói chuyện với Hệ Thống không tiết Tháo này.
Huyên Huyên, trở về liền điều chế thuốc cho Ngạo Hàn Chi, tấp bật sắc thuốc, còn phải nấu cơm.
Đây là lần đầu cô sử dụng bếp ở cổ đại, nấu xong bữa cơm thì người cô Chỗ nào cũng nhem nhuốc.
Đảo mắt đã trôi qua ba ngày, Ngạo Hàn Chi vẫn hôn mê li bì, không có dấu hiệu tỉnh lại. Huyên Huyên có chút lo lắng,
"Có phải do mệnh của Cô sát Phu? Hắn sẽ không sống nổi hay không?
Huyên Huyên, đành im lặng giúp hắn thay thuốc, bón nước thuốc cho hắn uống.
Sống chết của hắn do Diêm Vương định vậy. Nếu hắn chết là do hắn đen đủi gặp phải cô.
Sáng sớm ngày thứ tư, Huyên Huyên như thường lệ, bưng bát thuốc tới. Cô dùng muỗng đút thuốc, do hai hàm răng cắn chặt thuốc luôn bị trào ra ngoài
Huyên Huyên có hơi sinh khí, thuốc này phải tốn bạc đó, vậy mà tên này không chịu há miệng ra.
Huyên Huyên liền cho thuốc vào miệng. Cúi đầu xuống tách hàm răng ra. Môi chạm môi cô. Đẩy hết nước thuốc đắng ngắt, đặc sệt vào sâu trong cổ họng Ngạo Hàn Chi.
Bón hết thuốc, Huyên Huyên luyến tiếc , duỗi đầu lưỡi thơm mềm khuấy đảo bên trong Miệng Ngạo Hàn Chi một vòng.
Mếm được mĩ vị xong , cô chuẩn bị rời đi, bất giác cảm thấy bản tay bị một bàn tay to hơn nắm lấy, toàn thân bị nhấc bổng ném mạnh vào tường.
Huyên Huyên cảm giác lồng ngực ẩn ẩn đau, eo và lưng đều đau như muốn gãy ra.
" Bổn cô nương cứu hắn, mà hắn dám ném gục bổn cô nương"