Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Nỗ Lực Sẽ Có Hồi Báo

Chương 4: Hành trình nhập hàng thẻ bài (1)




Chương 4: Hành trình nhập hàng thẻ bài (1)

Chương 4: Hành trình nhập hàng thẻ bài (1)

Ngồi mò mẩm hệ thống một hồi cũng hết giờ ra chơi. Chuông reng bọn học sinh nhao nhao chạy vào lớp. An nhìn đám nhóc trong lớp, nhìn cô, nhìn hệ thống"_tiếp theo học môn văn chắc là bản thân có thể nghe lọt đi. Mình cũng khá thích văn mà. Để xem tập trung học sẽ thu được điểm nỗ lực là như thế nào "

"Các con trật tự ngồi ngay ngắn lại". Cô Lan vào lớp nhìn về phía đám học sinh tay cầm cuốn sách bắt đầu lật "Các con mở SGK văn ra trang 99, một bạn đứng lên đọc bài cho cô vào các bạn nghe nào"

Có lẽ môn văn là môn yêu thích của An nên dù là văn lớp 5 thì An vẫn có thể nghe giảng bài hết sức tập trung. Bất tri bất giác An đã tập trung học tập được một tiếng môn văn mà không hay biết gì. Cho đến khi một tiếng nhắc nhở của hệ thống làm An không tập trung nữa.

"Ting! Tập trung nghe giảng 1 giờ. Cộng 100 điểm nỗ lực "

"À thì ra cách thu thập điểm nỗ lực của hệ thống là như vậy hả. Hệ thống lần sau có thể đừng thông báo giữa chừng vậy không"

"Có thể, lần sau mỗi khi kết thúc quá trình hệ thống sẽ tổng kết điểm nỗ lực cho bạn một lần."

Tiếp theo cô Lan bắt đầu dạy cả lớp môn lịch sử. Không phải nói học sử cấp hai, cấp 3 quen rồi giờ quay lại ngồi học sử lớp 5 cũng có cảm giác mới lạ, có một phong vị khác, nội dung cô dạy cũng chỉ khái quát thôi chứ không kĩ càng như lớp trên được. Chăm chú nghe giảng bài một hồi thì cũng có chuông ra về.

"Được rồi các con về đi. Nhớ làm hết phần viết trong dặn dò đó.". Cô Lan đóng sách lại mĩm cười căn dặn các học trò.

"Dạ cô"



" Yeah! Về thôi"

"Nhanh lên nhanh lên"

Trong lúc An đang thu thập sách vở vào cặp chuẩn bị xếp ghế ra về. Phúc mập làm xong trước An một bước quay về phía An hỏi:

"Hôm nay mày lạ lắm An, nay mày không cần mượn vở của t để chép bài mà mày tự chép luôn mày thấy bảng rồi hả"

Nghe Phúc mập hỏi An sững sốt" Đúng rồi tự nhiên thấy đường bình thường lấy lí do gì để giải thích đây ?" An chần chờ một lúc rồi ngập ngừng đáp " Ừm ... Ờ thì... Mấy hôm trước tao bị ngã đập dầu dô cái cây cái tự nhiên tao thấy rõ luôn"

Phúc mập nhìn An với ánh mắt nghi hoặc" Thiệt hông đó. Thế chúc mừng mày ha. Thôi đi về nè "

An chỉ biết cười gượng cho qua. Nói rồi, hai đứa cùng nhau đi song song ra khỏi trường.bỗng Phúc mập nói:

"Chờ tao, để tao đi mua thẻ bài đã "

"Chú ơi bán con 100 tấm thẻ bài" Phúc mập chạy lại tiệm tạp hóa trước cổng trường lớn tiếng gọi vào trong.

Hao nghìn 5 tấm 100 tấm bốn chục đủ tiền không hả nhóc" Một người trung niên từ trong tiệm bước ra. Người trung niên với làn da rám nắng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ đã phai màu cùng chiếc quần sọc màu xanh dương với nụ cười vui vẻ treo viền mép tiến lại gần An và Phúc nói.



"Có tiền chứ chú, bọn cháu ai có nhiều thẻ bài người đó mới ngầu. Chú bán con 100 tấm thẻ bài pokemon bọn con hay chơi loại này" Phúc đắc ý khoe khoang đưa tờ 200 nghìn về phía chủ chủ tiệm.

Sau khi mua xong Phúc mập quay về bãi giữ xe rồi cưỡi chiếc xe đạp của mình chạy về nhà. Còn An như đã nói mắt An bị dị tật nên ba mẹ không yên tâm An lái xe nên không đồng ý mua xe đạp cho An. Trên đường đi bộ về An suy nghĩ " Nếu mà mình có thể bán thẻ bài cho tụi học sinh trong trường chắc kiếm được tiền nhỉ. Năm nay 2016 mình mà có tiền cược euro thì có nhiều tiền rồi. Mấy trận khác không nhớ nhưng 2 trận bán kết với chung kết mình vẫn nhớ mà..". Suy nghĩ này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu An cho đến khi An về tới nhà.

An mở cặp lấy ra chìa khóa rồi vào nhà. An vừa ăn cơm vừa suy nghĩ làm sao để mua thẻ bài mà bán cho tụi học sinh trong trường. " Mình quyết tâm thay đổi rồi mà. Nghĩ gì thì phải đi mà làm. Cứ chần chừ do dự thì còn gì nữa".. Thế là ăn uống xong An đội tạm một cái nón vải đeo một cái ví nho nhỏ cầm theo tổng tài sản là 150 nghìn bước lên cuộc hành trình mua thẻ bài.

Đến tiệm buổi trưa thằng Phúc mập mua thẻ bài, An đứng trước tiệm do dự mãi cuối cùng An hít một hơi lấy hết can đảm tiến vào " Cố lên An, mày 18 tuổi rồi,có gì đâu mà ngại, nếu thành công có thể bán thẻ bài cho bọn học sinh, có thể kiếm chút tiền rồi ". Sau khi tự động viên mình An mạnh mẽ bước vào trong.

"Mua gì con ?" Giọng nói của chú chủ tiệm vang lên làm main giật cả mình.

"Dạ dạ, chú... Con muốn hỏi chú cái này ạ "

" Hửm " Gương mặt người trung niên lộ ra vẻ nghi hoặc:" Muốn hỏi gì con cứ hỏi đi có cái gì đâu mà ấp a ấp úng"

" Dính đến tiền bạc mà ngại chứ". An nghĩ thầm trong lòng. Hít một hơi An lấy hết cam đảm hướng về phía chú chủ tiệm nói:

"Chú ơi.. Con muốn hỏi là...là...là.cái thẻ bài, cái thẻ bài. Cái thẻ bài chú mua ở đâu vậy ?"

Nghe câu hỏi của An người trung niên chủ tiệm thoáng kinh ngạc rồi bật cười. "Ha ha, tưởng cái gì chứ con hỏi các này á hả. Mấy tấm thẻ bài này chú mua ở chợ bán sỉ chứ đâu. Cái này tiệm tạp hóa bán đồ chơi con nít nào mà hông biết. Ha ha"



"Chợ bán sỉ ở đâu vậy chú " Nghe chú chủ tiệm nói an thở ra một hơi. Tiếp tục hỏi.

"Chợ bán sĩ con hông biết hả là cái chợ A bên khu phố 3 đó. Chú nhập hàng từ ông Trung đồ chơi con cứ tới hỏi ông Trung đồ chơi là người ta chỉ con à.". Chú chủ tiệm cười ha ha một bên xếp lại hàng hóa trong tiệm một bên nói.

"Chú ơi chú chỉ con vậy thẻ bài của chú ế sao " An ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng.

"Có gì đâu con, chú bán bao nhiêu nhập về bấy nhiêu với lại bán cho tụi học sinh lời nhiều lắm bán thẻ bài chắng là bao nhiêu đâu" Chú chủ tiệm tận tình giải thích.

"Con cám ơn chú" Nói rồi An cúi chào chú chủ tiệm tạp hóa một cái rồi rời đi lên đường hướng về phía chợ bán sỉ trong miệng chú chủ tiệm. Dựa theo đường đi trong trí nhớ An đi bộ gần một tiếng đồng hồ dưới cái nắng chói chang của giữa trưa cuối cũng cũng tới được chợ bản sỉ. Chợ A khu phố 3 hay chợ bán sỉ là một chợ khá lớn ở quận HM ở đây bán thiên kì bách quái cái gì cũng có từ dụng cụ hằng hằng đồ điện tử, quần áo..v..vv.. An đi bộ gần cả tiếng mới tới, tính ra chợ bán sỉ cách nhà cũng tầm 6 cây số chứ đùa, cũng khá là xa. Vào bên trong chợ, tuy thời gian này là giữa trưa cũng có khá nhiều người ra ra vào vào không khí cũng rất là náo nhiệt.

An nghỉ ngơi một chút để lấy lại sức rồi mới từ từ quan sát chợ bán sỉ. Thường thường, đa phần khách hàng của chợ bán sỉ thường mua với số lượng lớn nhầm mục đích kinh doanh lại nên An thấy người ta chở hàng ra ra vào vào phải nói là chất đầy cả xe chứ không xách từng giỏ như đi chợ bình thường. 18 năm cuộc đời An mới thấy cảnh này nên đó với An đó là một trải nghiệm khác mời mẻ và thú vị.

Có kinh nghiệm lần trước khi đối mặt với chú chủ tiệm tạp hóa. Lần này chỉ là hỏi thăm tìm người thôi nên An cũng bớt ngại hơn. Thế rồi An tiến đến một cửa hàng bán sỉ văn phòng phẩm, hướng về cô bán hàng cười hỏi:

"Cô ơi, cho con hỏi cô có biết ông Trung đồ chơi bán hàng ở chỗ nào không ạ "

Nghe câu hỏi của An cô hàng hàng quay đầu lại nhiệt tình đáp" Con kiếm hàng ông Trung đồ chơi hả con cứ đi thẳng hết đường rẽ phải hai lần đếm vào cái tiệm thứ ba là tiệm của ổng đó"

An nghe vậy cười đáp lại " Dạ con cảm ơn cô ạ "

Dứt lời, An xoay người đi theo chỉ dẫn của cô bán hàng tìm đến tiệm ông Trung đồ chơi. Tiệm ông Trung đồ chơi nhìn vô là thấy ngại tại cả con đường mỗi nhà này là đầy đồ chơi. Đủ loại kiểu dáng, màu sắc làm An nhìn hoa cả mắt. Nhìn một hồi An bước vào trong tiệm hỏi để xác nhận cho chắc chắn:

"Dạ cho con hỏi, tiệm này là tiệm của ông Trung đồ chơi phải không ạ ?"

Hết chương 4 .