Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Nỗ Lực Sẽ Có Hồi Báo

Chương 3: Mái trường và kĩ niệm




Chương 3: Mái trường và kĩ niệm

Chương 3: Mái trường và kĩ niệm

"Bạn ơi bạn có nhớ tui ngồi chỗ nào không vậy chỉ tui với tự nhiên tui quên mình ngồi chỗ nào rồi".

Nhìn kĩ thì đây là một cậu bé khá là mũm mĩm đáng yêu trên mặt còn mang một cái kính cận màu đen. Hòa An nhìn thằng mập này quen quen nhưng nhất thời lại nhớ không ra nó tên gì.

"Mày bị ngáo à, ăn tết vô chỉ nhớ bánh mứt lì xì thôi hả. Hay mày rãnh rỗi chọc tao chơi. Chỗ mày ngồi ở đây chứ đâu, bên phải tao nè". Cậu bạn mập mạp thấy Hòa An hỏi thì bất mãn trả lời.

Nghe vậy cậu mới nhớ ra thằng mập này là thằng ngồi cùng bàn năm lớp 5 đây mà. Nó tên là Phúc, cậu hay gọi là Phúc mập, học chung được một năm chơi cũng hợp nhau nhưng lên cấp 2 học khác trường nên dần mất liên lạc.

Biết vị trí của mình Hòa An ngồi xuống quay qua cười nói với thằng Phúc mập."Ê, Phúc mâp. Ăn tết có gì chơi vui hông kể nghe chơi. "

"Thì đi thăm họ hàng rồi chúc tết ăn uống các thứ. Nhận tiền lì xì rồi đi vòng vòng chơi thôi chứ có gì đâu. Mày thì sao lì xì được nhiêu mày có dấu tiền xì lì hông ?"

Một bên vừa lấy tập sách từ trong cặp ra một bên cậu thầm nghĩ : "Tiền lì xì gần chục năm trước nhớ thế nào được."

Bổng Hòa An thấy kẹp trong cuốn vở đang cầm trên tay là một tờ 50 nghìn đỏ đỏ hồng hồng còn mới tinh. Cậu cười ha ha nói :"Chắc là… dấu được 50 nghìn đó"

"Xời, có mỗi 50 nghìn, tao dấu được tận 200 nghìn cơ. Thấy tao ghê hông ?" Phúc mập đắc ý kheo khoang với Hòa An.

Nhớ lúc hai đứa còn học chung, mỗi ngày đều cùng nhau chơi cùng nhau học. Thằng Phúc mập đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Cho đến khi lên học cấp 2 vì khác trường nên cũng không còn qua lại nữa. Tình bạn đẹp cứ thế mà kết thúc.

"Ghê đó ghê đó, rồi tính xài tiền đó sao đây". Hòa An cũng hùa theo khen lấy lệ. Nhìn thấy thằng bạn lúc nhỏ đang khoe khoang trước mặt cậu cảm giác thật hoài niệm.

Thấy cậu hỏi thì Phúc mập thích thú trả lời. "Mua đồ chơi, mua cái gì tao thích thôi. À, tao sẽ mua thật nhiều thẻ bài để chơi. Ha ha ha".



"…".

Đúng rồi mấy năm này bọn trẻ con lưu hành sưu tập mấy cái thẻ bài mà. Bài pokemon, bài yugi, bài bảy viên ngọc rồng, bài onepiece .v..v.. Bọn trẻ con có rất nhiều cách chơi với mấy là bài này, đứa nào chơi thì đặt cọc bài của mình ra gom thành một tụ rồi oản tù tì để chọn lượt, cứ tới lượt ai thì người đó sẽ cố gắng làm lá bài lật úp lại là ăn. Lật úp bao nhiêu lá là ăn được bấy nhiêu lá tới khi nào hết lá bài trong tụ là được. Có nhiều luật chơi như thổi cho bài lật, đập cho bài lật, còn nhiều cách chơi khác nữa.

Tất nhiên chơi vậy thì có đứa lời có đứa lỗ. Đều là trẻ con với nhau, thấy bạn mình chơi thì bản thân chúng nó cũng sẽ chơi. Vào thời điểm đó, đứa nào có nhiều mấy thẻ bài này là rất ngầu và được cả đám bạn hâm mộ. Muốn có nhiều thì phải mua, chơi xong lỗ thì mua bù lỗ, chơi lời thì mua để ra oai.

Mấy thẻ bài này trong căn tin và trước cổng trường đều có bán. Không lầm thì 1k 2 tấm, 2k được 5 tấm. Đắt kh·iếp thế mà bọn trẻ bu mua như vịt. An cũng là một trong số đó, nghĩ lại kĩ niệm hồi còn nhỏ thấy cũng vui. Chợt có một ý tưởng xẹt qua trong đầu cậu.

"Nếu mà mình cũng bán mấy cái thẻ bài này thì sao nhỉ"

--- Reng Reng Reng ---

Đang mãi nghỉ ngợi lung tung thì chuông vào lớp vang lên. Cả lớp đang ồn ào lập túc nghiêm túc lại, ai nấy đều ngồi ngay ngắn về chỗ chuẩn bị bài vở đợi cô giáo vào lớp. Cũng không bao lâu, cô giáo bước vào lớp, hôm nay cô mặt một bộ áo dài màu vàng trên áo còn có một số họa tiết trang trí hình bông hoa màu xanh lá cây. Cô đứng trên bục giảng mĩm cười đối diện cả lớp.

"Học sinh nghiêm"

"Chúng em chào cô ạ"

Khoảnh khắc khi nhìn thấy cô giáo bước vào, trái tim An đập mạnh liên hồi, bàn tay có chút run run. Đó là dáng người vô cung quen thuộc. Cậu nhớ lại khoảng thời gian đầu bị mắc quái bệnh ngoài ba mẹ thì cô là người thứ ba luôn ở bên quan tâm và động viên cậu vào thời điểm.đó. Nó đã góp phần không nhỏ để cậu có thể bước ra mà tiếp tục sống. Kiềm nén cảm cúc hồi hộp khi lần nữa thấy cô, An bình tĩnh ngồi như không có gì xảy ra.

Sau khi cả lớp chào xong, cô hướng về bán giáo viên ngồi xuống, nhìn về phía lớp. Cô nói: "Ăn tết vui không các con ? Làm bài tập đầy đủ hết chưa ?"

" Vui ạ "

" Rồi ạ "



Cô giáo chủ nhiệm của lớp An tên là Lan. Cô Lan tầm tuổi với mẹ của cậu ở dòng giời gian trước nhưng trông cô có sức sống hơn nhiều. Thân cao thuộc mức khá đối với phái nữ, dáng người và gương mặt cố cũng rất dễ nhìn, cô cho mọi người một cảm giáo rất hóa ái gần gủi nên học sinh trong lớp rất quý mến cô.

Không như học cấp 2, cấp 3 mỗi môn có một giáo viên thì ở tiểu học trừ mấy môn năng khiếu như âm nhạc, mĩ thuật và thể dục thì tất cả các môn còn lại một mình cô phải gánh hết. Dòng thời gian trước cô cũng rất quan tâm An nên cậu cũng rất quý mến cố. Trong tâm trạng vui vẻ An cùng cả lớp bắt đầu bài học hồm nay.

" Các con mở sách toán ra trang 96 hôm nay lớp chúng ta học bài...."

Do sau khi trở lại quá khứ cậu nhóc đã mất hết kiến thức nên cậu có thể nghe giảng say sưa ngon lành.

Cô Lan đặt câu hỏi, các bạn giơ tay phát biểu. Có đúng có sai nhưng cô đều tuyên dương tất cả. Cô quay lưng về phía lớp để viết lên bảng thì ở dưới có đứa viết bài có đứa nói chuyện riêng.

Cô quay xuống thì chúng nó im, cô viết bài thì chúng nó nói chuyện, cứ thế lập đi lập lại. Nhìn gương mặt bất đắc dĩ của cô, có muốn mắng cũng không thể quá nặng lời vì các bạn còn nhỏ. Bởi thể mới thấy, quản một đám học sinh tiểu học có bao nhiêu vất vả.

Sau hơn một tiếng tập trung nghe cô giảng bài thì An cũng thu được 100 điểm nỗ lực. Tiếng chuông reng báo hiệu giờ ra chơi, cô và cả lớp gấp tập sách lại.

Giờ ra chơi An ngồi trong lớp nhìn các bạn ra ra vào vào cậu ngẩn người thả mình vào bảng thông tin hệ thống. "Gói quà tân thủ Thống bro cho ba thứ. không gian cá nhân thì bây giờ đông người không tiện thử nghiệm đợi chiều ở nhà rồi thử sau. Còn cái 1000 điểm nổ lực này thì...xài sao đây ta, nâng kĩ năng, đổi thành tiền hay là làm cái khác. Thống bro nói điểm nỗ lực đổi gì cũng được mà."

"Hệ thống nâng kĩ năng cần bao nhiêu điểm nổ lực "

"Lv1 tăng mỗi 1% cần 10 điểm nỗ lực

Lv2 tăng mỗi 1% cần 100 điểm nỗ lực

Lv3 mỗi tăng 1% cần 1000 điểm nỗ lực

Cứ thế mà tự suy ra mấy Lv cao hơn đi nhé"



Nhận được câu trả lời từ hệ thống An nghĩ. " 1 100 điểm thì xài được nhiều thứ lắm”. Xoắn xuýt một hồi cậu quyết định xài 400 điểm để năng hai kĩ năng trước lên Lv2.

“Ting! Trừ 200 điểm nỗ lực. Kĩ năng [ Ngữ Văn Lv1(80% -> 100%)]. Kĩ năng [ Ngữ Văn Lv2(0%)]”.

“Ting! Trừ 200 điểm.nỗ lực. Kĩ năng [ Toán Học Lv1(80% -> 100%]. Kĩ năng [ Toán học Lv2(0%)]”.

Tiếng thông báo của hệ thống vừa ngừng thì An cũng cảm nhận được vô số tri thức xuất hiện trong đầu. Nó cứ như đã có sẵn từ lâu mà không phải mới vừa được học. Đắm chìm trong hải dương của trị thức cậu khám phá những kiến thức mà mình vừa nhận được. An không khỏi cảm khái vì sự kì diệu của hệ thống.

Cảm nhận được trái ngọt của việc nâng cấp kĩ năng An quyết định sẽ đỗ 600 điểm vào tiếng anh. An có chấp niệm rất sâu với môn học này. Dòng thời gian trước, cậu có cố gắng thế nào đi nữa thì môn này cũng không tiến bộ, học tập chỉ bằng việc nghe vốn đã khó thì học tiếng anh lại càng khó. Có dẫy dụa ra sao thì điểm số môn này của anh chàng luôn giao động khoảng 2 – 3 điểm. Thi xong người khác còn than phiền đề dễ đề khó còn với An thì tiếng anh đề nào cũng là đề khó. nhìn vào 700 điểm còn lại An quả quyết tiêu 600 để nâng vào tiếng anh.

“Ting! Trừ 600 điểm nỗ lực. Kĩ năng [ Tiếng Anh Lv1(0% -> 60%)]”.

Điểm nỗ lực vừa trừ thì công thức, từ vựng, cách phát âm và viết tiếng anh .v..v... Gần 30 giây trôi qua An mới từ trong trạng thái lĩnh hội kiến thức ấy bước ra. An cảm nhận những kiến thức vừa xuất hiện thầm nghĩ. “Tri thức tiếng anh nắm vững vàng làm cảm giác này sao”.

Còn dư lại 100 điểm nỗ lực An nhớ đến lời giới thiệu của hệ thống lúc đầu cậu bèn hỏi.

"Thống bro điểm nỗ lực đổi thành tiền có xài được bình thường không ?”.

Thấy người sỡ hữu có nghi vấn hệ thống giải đáp. “Yên tâm, tiền xuất từ hệ thống sẽ được thiết lập để không ai nghi ngờ về nguồn gốc của nó. Bạn chỉ cần hơi giải thích hệ thống sẽ khiến những ai nghi ngờ sẽ tin bạn”.

“ồ vậy điểm dư đổi hết thành tiền đi”. Có hệ thống bảo đảm cậu cung an tâm đổi tiền.

“Ting! Trừ 100 điểm nỗ lực. Nhận được 100k, đã đặt vào hệ thống ba lô”.

An dùng ý nghĩ đề nhìn hệ thống ba lô. Chỉ thấy có một tờ polime màu xanh lá đang bay lơ lững.” Ồ 100k thật này. Hệ thống vô địch”.

Đang hưng phấn ảo tưởng về một tương lai mỹ hảo thì giờ ra chơi cũng đã qua.

End of Chapter 3 .