Chương 67: Lý Đại Tráng Đáng Sợ! Ngô Hạo Ra Sân!
U Minh Quỷ Trảo!
Trảo khí thông thiên, uy năng triệt địa!
Mang theo khí tức bén nhọn, từng tia hắc khí ngưng tụ thành trảo cắt rách không khí đánh tới.
Đối diện, Trương lão bình đạm bước ra một bước. Khí tức trên người bộc phát, đồng tử lão giả lóe lên thần quang khác thường, dường như có thể khám phá vạn vật.
Lý Đại Tráng nhìn lão giả, trong lòng bất chợt run lên, một loại cảm giác cảm giác vô thanh vô tức dâng trào.
Nhưng mà, tên đã trên dây không thể vãn hồi, thiếu niên cắn răng, bùng nổ càng nhiều linh lực dồn vào trảo thủ hướng phía lão giả chụp xuống.
Trương lão bộ pháp thanh vân, hư huyễn khinh hồng lướt đến. Tựa như tiên nhân dạo chơi trần thế, thanh bào cuốn lên, tán hoa lạc diệp lất phất lay động.
Nửa cái chớp mắt, lão giả đã đến trước mặt, tay áo run lên, một chỉ điểm ra xuyên qua từng tầng hắc khí dày đặc, đâm vào trung tâm thủ trảo.
Linh lực thoáng chốc tán loạn, hắc khí thông thiên triệt địa b·ị đ·ánh tan rã.
Lý Đại Tráng co rụt hai mắt, một cỗ dư ba từ lòng bàn tay chạy dọc kinh mạch toàn thân, đánh thẳng vào trong lục phủ ngũ tạng.
Không có thời gian để hắn do dự, Bất Động Minh Vương lập tức vận chuyển.
Da thịt thiếu niên ánh lên màu đồng cổ, tóc dài bay múa, song đồng bệnh trạng thoáng chốc bị một đôi nhãn mục huyết sắc bao trùm.
Koong!
Âm thanh đồng thao thiết sắt thanh thúy vang vọng.
Khí kình trong người bị Lý Đại Tráng dẫn động bài xích, toàn bộ tan vào không gian.
Thịch! Thịch! Thịch!
Bước chân nặng nề lùi lại, mượn lực tá lực ổn định thân thể.
Trương lão thu hồi chỉ pháp, mắt lão nheo lại, bình chân như vại đạm mạc chấp tay.
"Tiểu gia hỏa, lá gan cũng không nhỏ ha!" Lão giả không đầu không đuôi kỳ lạ cất tiếng.
Lý Đại Tráng bất chợt run lên, thần sắc lướt qua một vệt dị thường, nhưng cuối cùng bị hắn hoàn mĩ ẩn giấu xuống tới.
"Lão tiền bối, ngươi nói cái gì? Lá gan cái gì nha!? Ta vốn bệnh tật từ nhỏ, gan thận tỳ phổ gì đó quả thực đúng là không tốt cho lắm."
Vừa nói, thiếu niên vừa ho khan sụt sùi giống như bệnh nặng sắp c·hết.
Trương lão mặt lặng như nước mở miệng: "Được rồi, không cần lo lắng, lão phu đối với ân oán của Tinh Minh Tông cùng Tuyệt Thiên Ma Tông các ngươi không có hứng thú. Lão phu chỉ là một kẻ thủ đài mà thôi, nhưng mà ta rất tò mò, tiểu tử ngươi làm cách nào có thể che đậy được đám tông môn trưởng lão bên dưới dò xét? Ngay cả Thiên Đan Cảnh như ta suýt chút nữa cũng bị ngươi lừa dối một đợt."
"Khụ khụ... cái này..." Lý Đại Trang xoắn xuýt ngập ngừng.
Trông thấy thiếu niên khó xử, Trương lão cũng không tiếp tục cưỡng cầu phất tay.
"Thôi, không quan trọng, tiếp tục hoàn tất trận đấu này đi!"
Đối với lão giả bày tỏ thái độ không muốn truy vấn, Lý Đại Tráng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
"Đa tạ lão tiền bối, ân tình này tiểu tử nhớ kỹ!" Thiếu niên khẳng khái chắp tay.
"Không thiết yếu, Vạn Lý Hoa Lâu xưa nay vẫn luôn bảo trì trung lập." Trương lão hờ hững nói.
Lý Đại Tráng lần nữa chắp tay kính lễ.
"Vậy tiểu tử cũng không tiếp tục kỷ kỷ oai oai, sau này Vạn Lý Hoa Lâu có yêu cầu gì chỉ cần vãn bối làm được nhất định sẽ không chối từ."
Lão giả mỉm cười gật đầu.
"Lão tiền bối, mời tiếp chưởng!"
Lý Đại Tráng bùng bổ khí tràng, Bất Động Minh Vương giẫm nát sàn đấu đánh tới.
Kim cương bất tồi chưởng pháp vung ra, uy áp nặng nề tựa như thiên quân vạn mã giáng thế.
"Tuổi nhỏ mà đã đạp đến cảnh giới Luyện Thần Thuế Phàm, mở ra tám đạo thần xích, thật đúng là thiên tư ngút trời!"
Trương lão nhìn đạo bóng hình trước mắt, khóe miệng khó nén run động.
"Đã tiểu tử ngươi muốn ẩn giấu thực lực vậy thì lão già ta cũng không tiện vạch trần, đồng dạng Luyện Linh hậu kỳ so đấu đi thôi!"
Thổi phồng râu trắng, lão giả bùng nổ linh lực đón đỡ.
Song phương chớp mắt tại trung tâm lôi đài v·a c·hạm, mặt đất run lên, quyền chưởng tương giao kéo theo tàn ảnh điên cuồng đối cứng.
Khói bụi mù mịt, không khí nổ mạnh.
Hai đạo bóng hình bên trong xuyên qua bụi mù đánh nhau kịch liệt không phân cao thấp.
Đám người ngồi dưới ngưng thở quan chiến.
Thạch Toái Thiên đồng dạng cũng là thể tu, đối với đấu pháp của hai người trên đài rung động khắc sâu nhất.
"Kẻ này... không ngờ lại mạnh đến như vậy!"
...
Thời gian hơn một tuần trà đi qua, hai người vẫn còn đánh lên sống c·hết, không hề có chút dấu hiệu dừng lại.
Lại qua nửa tuần trà.
Đám người ngồi dưới lâm vào c·hết lặng.
Đặc biệt là một phương Lý gia, đối với thực lực của Lý Đại Tráng biểu lộ rung động cùng cực.
"Tiểu tử này sao có thể mạnh đến như thế!?" Lý Xuyên lâm vào ngưng trọng tự mình lẩm bẩm.
...
"Lý gia từ khi nào xuất hiện một kẻ thiên túng kỳ tài như vậy!?" Tần Uy đối Dịch Thiên Tứ liếc mắt.
Dịch Thiên Tứ cũng tràn đầy mờ mịt lắc đầu.
"Nô thần không rõ, nhưng mà nhìn biểu hiện của đám người Lý gia, có lẽ ngay cả bọn hắn cũng không lường được việc này. Sợ rằng kẻ này có đại bí mật!"
"Đại bí mật sao!?"
Hai mắt Tần Uy lập lòe quang mang.
...
Đến thời điểm này, Lý Đại Tráng cùng Trương lão vẫn sức lực dồi dào như trước. Quyền đến quyền đi tràn ngập lực lượng mười phần.
Sàn đấu dưới chân đã bị hai người đánh nát không còn, mặt đất san thành bình địa.
Tưởng chửng trận đấu sẽ còn kéo dài tiếp diễn, đúng lúc này, dưới sự ngỡ ngàng của mọi người cùng Trương lão, Lý Đại Tráng đột nhiên run lên, cả người phun máu bắn mạnh ra ngoài.
Ầm!
Lưng tựa kết giới đập mạnh xuống đất, bụi mù bắn lên tung tóe.
"Khụ khụ..."
Thiếu niên mặt mày tái nhợt chật vật bò dậy, khóe miệng treo máu, cố nén bắp thịt đau nhức há miệng: "Đánh... đánh không lại, ta... ta nhận thua!"
Trương lão nhìn xem bộ dáng thảm hại của Lý Đại Tráng, da mặt run rẩy kém chút mở miệng mắng chửi.
Hít sâu một hơi, lão giả bất đắc dĩ trợn mắt.
"Lý Đại Tráng duy trì thời gian nửa nén hương, lấy kết quả cao nhất hiện tại kết thúc trận đấu!"
"Đa tạ lão tiền bối đã nhường!" Lý Đại Tráng cười hắc hắc chắp tay bái tạ, sau đó lôi theo thân xác khập khiễng rời khỏi lôi đài.
"Tiểu tử này biết diễn thực sự, thật đúng là tánh nào tật nấy!" Tô Thần ngồi dưới lắc đầu bật cười.
...
"Không làm nhục mệnh!" Lý Đại Tráng trở về đối Lý Xuyên cười nói.
Lý Xuyên sâu sắc nhìn chằm chằm, sau đó bật cười vỗ vai thiếu niên.
"Làm tốt lắm, chuyện này trở về ta sẽ ra mặt để gia chủ thật mạnh tưởng thưởng cho ngươi."
"Không cần thiết, vì Lý gia, đây cũng là chuyện nên làm không phải sao!?" Lý Đại Tráng lười biếng phẩy tay.
"Không uổng công ta xem trọng ngươi, nhưng mà lần này ngươi làm cho Lý gia nở mày nở mặt, tưởng thưởng là vẫn phải có!" Lý Xuyên gật đầu hài lòng nói.
"Tùy Lý thúc, ta trở về nghỉ ngơi!"
Nói xong, thiếu niên mệt mỏi tọa hạ, mí mắt yểu xìu cụp xuống, không biết là đang điều tức hay đang chuẩn bị làm một giấc mộng đẹp.
Lý Xuyên bất đắc dĩ thở dài, sau đó chuyển mắt hướng đến lôi đài.
Trận tiếp theo xem chừng sẽ có kinh hỉ nằm ngoài mong đợi!
...
Thiết Phiến Môn!
Âu Dã Tử nghiêm nghị đối thiếu niên tuấn mĩ bên cạnh chậm rãi cất tiếng: "Trận này ngươi thật muốn thượng đài? Không phải muốn đợi người cuối cùng xuất chiến rồi mới ra tay hay sao!?"
Thiếu niên hờ hững lắc đầu, ánh mắt như có như không lướt qua Tiêu Nhất đang ngồi cách đó không xa.
"Bây giờ đã không cần thiết, thực lực tên kia quá kém, không có tham khảo tất yếu."
"Tùy ngươi, đừng để người nọ phát hiện thân phận." Âu Dã Tử nhắc nhở.
Thiếu niên không đáp lời, chậm rãi gật đầu đứng dậy.
...
"Ngô Hạo! Hắn muốn thượng đài!"
"Nghe nói thân phận của người nọ rất thần bí, từ đầu chí cuối đều chưa từng thấy hắn sử dụng toàn lực, không biết thực lực của hắn thế nào!?"
"Trần này xem ra thú vị, cùng Trương lão đối chiến có lẽ có thể để hắn bộc lộ một ít bí mật."
Đám người xôn xao nghị luận.
"Ồ, thân phận không đơn giản nha!" Hai mắt Tô Thần bất giác lóe lên sương mù dày đặc.
...
Thiếu niên quan diện như ngọc, cẩm y ngọc thực, mắt sáng mày kiếm ẩn chưa thao thiên ngạo khí. Hắn nhấc từng bước nặng tựa thiên sơn, long hành bộ hổ bước vào trung tâm trận pháp.
Thịch! Thịch! Thịch!
Bước chân ngừng lại, thiếu niên mặt lạnh như sương cùng Trương lão đứng đối diện.
Khí tức trên người mờ ảo, thập phần quỷ dị.
"Không muốn nhiều lời, đánh đi!" Ngô Hạo chậm rãi nói.
Trương lão híp mắt: "Thiếu niên sao, ngạo khí là vẫn phải có!"
Cười nhẹ một tiếng, thân hình lão giả biến mất tại chỗ.
Ngô Hạo vẫn biểu cảm hờ hững không đổi, mặc cho gió thổi cỏ lay, ánh mắt như thường ngạo nhiên bất biến.
Phiêu Linh Bộ Pháp!
Roẹt!
Ngô Hạo theo đó cũng biến mất tại chỗ.
...
Cầu đề cử!
Lên bông mạnh, ra chương mạnh, hỡi các vị hương thân phụ lão!