Chương 66: Thập Nhị Kiếm Kỹ, Kích Thương Trương Lão!
"Tiểu nha đầu này..." Thật sâu nhìn về phía Tử Hoa Tông, Trương lão bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.
Thu hồi tiếu dung trên khuôn mặt, lão giả trầm tĩnh cất tiếng.
"Còn lại ba tiểu quỷ đầu, ai muốn khiêu c·hiến t·ranh thủ thời gian lên đài đi!?"
Không đợi đám người chờ đợi quá lâu, một vị nữ tính duy nhất còn lại thình lình đứng dậy bước lên.
Nàng chính là Cố Lạc Tuyết!
Người vận hoàng y, bạch vân họa quyển, hai mắt châu ngọc sáng ngời, thần quang nội liễm. Làn da của nàng trắng như tuyết sương, tóc dài phượng vũ, bởi vì phong cách ăn mặc vốn dĩ thuộc về nam trang, cho nên trên người toát ra một loại khí chất thiếu niên thần tuấn, khí vũ hiên ngang.
Nàng lặng lẽ đạp vào kết giới, một bước thẳng bức lôi đài.
...
"Ồ, Cố Ti Giám không phải đang điều tra truy bắt Cuồng Ma Lục Sát hay sao!? Nàng vậy mà cũng đến tham dự sự kiện tranh đoạt lần này!?" Nhị hoàng tử Tần Uy tại thời khắc nhìn thấy thiếu nữ liền lộ ra biểu cảm bất ngờ.
"Bẩm điện hạ, vừa nhận được mật báo Cuồng Ma đang ẩn nấp tại Bạch Vân Thành. Có lẽ nàng trên đường truy tung trở về thuận tiện đại diện Bạch Vân thành phủ tham dự tranh đoạt, dù sao thân phân của nàng vẫn còn ở đó!" Dịch Thiên Tứ cung kính nhắc khẽ.
"Thì ra là thế, nghe danh Cố Ti Giám đã lâu, xem ra lần này bổn vương có cơ hội tận mắt chiêm ngưỡng một lần phong thái của nàng. Nam Cung học viện đặc chiêu sinh nha... rất đáng để chờ mong!" Tần Uy khẽ cười một tiếng.
...
"Bạch Vân thành phủ Cố Lạc Tuyết xin ra mắt Trương tiền bối!" Thiếu nữ chắp tay kính lễ.
"Không tồi, lão phu ở Bạch Vân thành từng nghe qua thanh danh của nha đầu ngươi rất nhiều lần. Bây giờ có duyên gặp gỡ quả thực là anh hùng xuất thiếu niên." Trương lão gật đầu khen ngợi.
"Bên ngoài chỉ là mấy lời đồn thổi không đáng tin cậy mà thôi, tiền bối không nên tin là thật." Cố Lạc Tuyết lạnh nhạt lắc đầu.
"Đồn thổi hay không đánh một trận không phải là biết hay sao!?" Trương lão cười hòa ái nói.
Thiếu nữ không nhanh không chậm gật đầu.
"Sợ rằng vãn bối sẽ chỉ khiến ngài thất vọng mà thôi!"
"Không vấn đề gì, cứ việc dùng hết khả năng là được!"
Trương lão haha ra hiệu thiếu nữ có thể bắt đầu.
Cố Lạc Tuyết cũng không già mồm, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh tuyết kiếm mỹ lệ, chân đạp Khinh Thân Thuật trực tiếp đánh tới.
Kiếm ảnh sáng ngời, hàn quang rét run như muốn băng phong vạn dặm.
"Kiếm tốt!"
Trương lão sảng khoái phun ra hai chữ, vẫn phong cách chiến đấu trước đó, cong tay búng ra kiếm chỉ trực diện đón đỡ.
Keng!
Một kiếm một chỉ chính thức đụng vào, kiếm khí tung hoành, phun trào bốn phía.
Cục diện đã mở, Cố Lạc Tuyệt tâm vô tạp niệm vung vẩy tuyết kiếm, kiếm thuật siêu quần bạt tụy, cùng Tư Đồ Nhược Hy đồng dạng đáng sợ, không phân hơn kém.
Trương lão âm thầm gật đầu, trong lòng đối thiếu nữ tràn đầy tán dương.
Kiếm chỉ trong tay lão giả lô hỏa thuần thanh, từng chiêu từng thức nhẹ nhõm phóng thích.
Song phương đánh lên kịch liệt, không khí thỉnh thoảng vang lên kiếm minh bén nhọn.
Thập Nhị Kiếm Kỹ - Kiếm thứ nhất!
Cố Lạc Tuyết lãnh nhiên chém ra một đạo kiếm khí.
Kiếm khí mang theo quỹ tích quỷ dị chém xuống.
Trương lão thong dong lách mình trách né.
Cố Lạc Tuyết hiển nhiên đã biết trước kết quả, nàng chuyển đổi kiếm pháp, không hề do dự lại một lần nữa chém ra một kiếm.
Thập Nhị Kiếm Kỹ - Kiếm thứ hai!
Kiếm khí so với trước đó sắc bén bội phần, quỹ tích phong bế càng thêm quỷ dị khó lường.
"Kiếm pháp cao minh!"
Âm thầm đánh giá, Trương lão chém ra một tay trực tiếp phá vỡ.
Chưa dừng lại, tiếp tục một kiếm nối tiếp chém tới.
Kiếm thứ ba!
Thập Nhị Kiếm Kỹ, mỗi một kiếm tựa như lệch trời. Nhập môn khó, đại thành lại càng khó hơn.
Mấy trăm năm trước, đương đại Kiếm Vương Chu Dịch từng dùng qua môn kiếm thuật này chém đoạn một tòa sơn mạch, sinh sinh kéo ra một đạo khe rãnh sâu hơn vạn trượng. Sau bị Nam Cung học viện sở dụng để học viên uẩn dưỡng kiếm ý.
Năm đó, Cố Lạc Tuyết tại chỗ này dưỡng kiếm trùng hợp phát hiện môn kiếm thuật này, lúc đó nó được khắc họa bí ẩn trong một khe núi nhỏ hẹp. Từ đó bị nàng không quản ngày đêm tu luyện, sau hơn hai năm, cuối cùng thành công lĩnh ngộ đạt đến cảnh giới đại thành.
Thập Nhị Kiếm Kỹ mặc dù chỉ là một môn công pháp Huyền cấp hạ đẳng, thế nhưng uy lực của nó lại không kém gì Huyền cấp thượng thừa. Bởi vì độ khó yêu cầu quá lớn, thêm với điều kiện tu luyện hà khắc, cho nên bản thân mới bị xếp vào phẩm giai hạ thừa.
...
Kiếm khí xuất quỷ nhập thần, toàn diện phóng thích.
Kiếm thứ tư!
Kiếm thứ năm!
Kiếm thứ sáu!
Liên tiếp kéo dài đến kiếm thứ mười một, lôi đài lúc này đã bị thiếu nữ ngạnh sinh sinh chém thành nhiều khúc.
Hai người tách biệt chia rẽ, đối diện vờn quanh kiếm khí dày đặc.
"Đây là một kiếm cuối cùng, cũng là một kiếm mạnh nhất của vãn bối, mời tiền bối chiếm ngưỡng!"
Cố Lạc Tuyết nắm chặt chuôi kiếm chém xuống.
Kiếm thứ mười hai!
Kiếm thôn sơn hà, đoạn sông, trảm núi, cắt biển.
Lôi đài oanh minh rung động, kiếm khí bức người phun thẳng bầu trời.
Oanh!
Trương lão lùi lại mấy bước, tóc bạc trắng xóa loạn vũ, đầu ngón tay vờn quanh kiếm khí, một kích vừa rồi khắc xuống một đạo vết rách lộ ra huyết châu nóng rực.
"Tiểu nha đầu, ngươi là người thứ ba có thể từ trên người lão phu để lại một v·ết t·hương nhỏ." Trương lão sâu sắc mở miệng: "Một kiếm cuối cùng vừa nãy rất không tệ, nó gọi là gì!?"
"Thập Nhị Kiếm Kỹ!" Cố Lạc Tuyết không kiêu không gấp hồi đáp.
"Thập Nhị Kiếm Kỹ? Tên gọi thật quen thuộc..." Trương lão nhíu chặt mi tâm, lâm vào trầm tư. Sau một hồi, dường như nghĩ tới điều gì lập tức lộ ra biểu cảm chấn kinh nhìn nàng. "Là Kiếm Vương Chu Dịch!?"
Cố Lạc Tuyết lãnh nhiên gật đầu.
Đạt được khẳng định, Trương lão thổn thức thở dài: "Thật không ngờ sau mấy trăm năm còn có thể nhìn thấy truyền thừa của hắn."
Sâu sắc nhìn thiếu nữ trước mặt, lão giả hảo ý nhắc nhở.
"Tiểu nha đầu, có gắng tu luyện cho tốt, môn kiếm pháp này thật không đơn giản chút nào!"
"Vãn bối đã biết!" Cố Lạc Tuyết cầm kiếm chắp tay.
Trương lão âm thầm gật đầu.
"Được rồi, vậy tiểu nha đầu ngươi muốn đánh tiếp hay dừng lại!?"
"Liền tới đây, vãn bối không phải đối thủ của ngài, cho nên không có thiết yếu đánh tiếp. Vãn bối nhận thua!" Cố Lạc Tuyết nói.
Lão giả gật đầu, phất tay ra hiệu kết thúc trận đấu.
Thiếu nữ thu hồi tuyết kiếm, khoan thai rời khỏi lôi đài.
...
"Cố Lạc Tuyết!"
Đám thiêu kiêu nhìn theo bóng lưng thiếu nữ tràn đầy đâm chiêu.
Nhất chiến thành danh!
Cố Lạc Tuyết bày ra thực lực khiến bọn hắn kh·iếp sợ.
"Không ngờ nàng ẩn giấu sâu đến như vậy!" Lư Huyền Âm than khẽ.
"Cố Lạc Tuyết!" Tư Đồ Nhược Hy im lặng nắm chặt chuôi kiếm thì thào.
Thiết Kiếm Môn bên kia, Kiếm Minh không nói không rành, chỉ là bên trong ánh mắt ẩn ẩn toát ra vô tận chiến ý.
...
Đang lúc mọi người nghị luận xôn xạo, một tiếng ho khang sụt sùi vang vọng.
Lý gia, thiếu niên bệnh trạng tay cầm khăn tay che miệng chậm rãi bước lên lôi đài.
...
"Tên tiểu tử này thật đúng là thích gây chuyện!" Tô Thần bất đắc dĩ vuốt nhẹ mi tâm.
"Diệp đạo hữu nhận biết người này!?" Trấn Ly Chung ngồi bên cạnh tò mò gặng hỏi.
"Từng có duyên gặp mặt một lần, không tính quen biết!" Tô Thần tùy tiện đáp.
...
"Khụ khụ... chào lão tiền bối, vãn bối là Lý Đại Tráng, mời ngài thương tình ta là người bệnh mà nhẹ tay một chút, đội ơn lão nhân gia ngài!" Thiếu niên bày ra vẻ mặt đáng thương nói.
Trương lão vuốt râu cười mắng: "Tiểu tử ngươi nha, người yếu nhưng sức không yếu, mấy trận vừa rồi lão phu có theo dõi qua, còn chưa dùng toàn lực đi đúng chứ!?"
"Khụ khụ... đã dùng toàn lực rồi, ngài nhìn lầm!" Lý Đại Tráng mất tự nhiên phủ nhận.
"Ha hả... được rồi, không nói nhãm mất thời gian, để đảm bảo tính công bằng, lão phu nhất định sẽ không nhường. Tiểu tử, toàn lực mà đánh đi!" Trương lão hắng giọng nhắc nhở.
"Ài... ngài thật là không biết yêu thương người bệnh!" Lý Đại Tráng bi thương thở dài.
Miệng thì nói như vậy, nhưng hành động lại vô cùng dứt khoát.
Trảo ấn bao trùm hắc khí xuyên thấu đánh tới.
Không khí nổ đùng, cuồng phong gào thét.
"Đây là bộ dáng mà người bệnh nên có hay sao!?" Trương lão nhìn xem thiếu niên ra đòn hung ác, mặt già không nhịn nổi run rẩy.