Chương 52: Thực Lực Của Tần Uy.
"Truyền lại tin tức này về đế đô đi, tự phụ hoàng bên đó sẽ có dàn xếp thỏa đáng." Tần Uy mở miệng nói.
"Vâng, điện hạ!"
Dịch Thiên Tứ cung kính cúi đầu. Từ trong trữ vật giới chỉ, một tấm lệnh bài ngọc bích thình lình xuất hiện trên tay. Đơn giản bấm nhẹ mấy đạo pháp ấn, lệnh bài thoáng chốc sáng lên, sau cùng chậm rãi ảm đạm như lúc ban đầu.
"Tin tức đã gửi đi thưa điện hạ!"
"Ừm, trước khi có chỉ thị từ phụ hoàng, người này tốt nhất chỉ có thể giao hảo, không được phép đắc tội."
"Lão đã biết!"
...
"Chư vị, một vòng này, hình thức lôi đài sẽ có thay đổi. Không giống với những trận trước đó, hiện tại thí sinh phải tiến hành rút thăm lựa chọn đối thủ. Tổng số thí sinh vượt qua vòng đấu loại còn lại bốn mươi chín người. Với số lượng này, lôi đài chiến sẽ tiếp tục diễn ra thêm hai đợt nữa, thành công sàng lọc ra mười hai người mạnh nhất thừa nhận Tinh Môn tẩy lễ. Quá trình tẩy lễ loại hai giữ mười, những người có thiên phú mạnh nhất chính là truyền thừa chi giả!"
Giọng nói Trấn Ly Chung hùng hồn vang vọng toàn bộ đại sảnh.
"Rút thăm sao!? Xem ra lúc này mới ra dáng thi đấu." Tô Thần vuốt cằm thủ thỉ.
Đám người đối với loại tình huống này không hề cảm thấy xa lạ, chuyện như thế năm nào cũng xảy ra đến quen thuộc. Tinh Minh Tông nổi tiếng với việc ưa thích lâm thời thay đổi quy tắc đấu hội, chỉ cần không quá bất công, ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân thì bọn họ cũng tuyệt không có ý kiến.
Trấn Ly Chung vung tay đánh ra một tấm kim bảng vào giữa không trung. Kim bảng dài rộng hai thước, bên trên trôi nổi từng dòng văn tự huyền ảo.
"Mời bốn mươi chín vị thí sinh bước ra bên ngoài, mỗi người tự mình trích xuất một giọt máu tươi điểm vào kim bảng để tiến hành ghép cặp đối chiến."
Ồn ào, từng vị thiếu niên thiếu nữ lục tục đứng ra.
Tô Thần vỗ nhẹ bả vai Tiêu Nhất mỉm cười ra hiệu.
"Lên đi!"
"Vâng, Diệp tiền bối!" Tiêu Nhất trịnh trọng gật đầu.
Thiếu niên cắn vỡ ngón trỏ, một giọt huyết dịch tựa như trùng nhỏ phóng xuất, xuyên qua không gian đánh nhập vào trong kim bảng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trọn vẹn bốn mươi chín giọt tinh huyết thành công nhập bảng.
Bảng vàng sáng lên quang hoa rực rỡ. Trấn Ly Chung tay bấm pháp quyết, mặt bảng vốn dĩ tràn đầy văn tự hỗn độn thoáng chốc trở nên có quy tắc, từng đạo danh tự theo đó xuất hiện xếp thành hai mươi bốn cặp đấu.
"Bốn mươi chín người, hai mươi bốn cặp... " Tô Thần trầm ngâm lẩm bẩm: "Xem ra sẽ có một người luân không."
Thần thức quét qua mặt bảng, b·iểu t·ình hắn ta bất giác trở nên kỳ quái.
"Ồ! Vận khí của tiểu tử ngươi thật đúng là không tồi!"
Tô Thần tràn đầy ý cười đối Tiêu Nhất mở miệng.
Tiêu Nhất mờ mịt nhìn hắn, gãi đầu khó hiểu.
"Nhìn, vị trí cuối cùng!" Tô Thần không giải thích mà ra hiệu chỉ tay về phía kim bảng.
Thiếu niên dựa theo nhìn lại, b·iểu t·ình trên mặt hiện ra khó tin.
"Ta... ta vậy là được luân không!?"
"Hahaha... chúc mừng Tiêu tiểu hữu, vận khí không tồi nhỉ!?" Trấn Ly Chung đối hắn cười hào sảng.
"Chúc mừng!" Tư Đồ Nhược Hy cũng lạnh nhạt lên tiếng.
"Không hổ là đệ tử của ta, vận khí ngập trời, hahaha... " Khâu Xứ Cơ vuốt ve chòm râu, hài lòng vô cùng.
"Quả nhiên là hào quang nhân vật chính, không sai chút nào!" Tô Thần âm thầm bĩu môi.
Trận đầu tiên, Tử Hoa Tông Triết Niệm đối chiến Hồng gia Hồng Khiêm.
Quang mang kim bảng chợt hiện. Dòng văn tự thứ nhất thoáng chốc sáng lên.
"Mời Triết Niệm cùng Hồng Khiêm mau chống lên đài!" Trấn Ly Chung lớn giọng lên tiếng.
Một nam một nữ, nữ thanh xuân tịnh lệ, nam khí vũ hiên ngang. Cả hai không chút chần chừ nhảy lên lôi đài.
Theo tiếng bắt đầu hạ xuống, một màn chiến đấu kịch liệt chính thức bùng nổ.
Võ kỹ thuật pháp oanh loạn võ đài, Hồng Khiêm thế công như vũ bão, Triết Niệm họa kiếm kỹ xuất thần.
Một chín một mười, không ai kém ai. Mặc dù cùng cảnh giới Luyện Linh hậu kỳ, nhưng cuối cùng, sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Tử Hoa Tông Triết Niệm bằng vào tâm pháp độc môn Tử Hoa Bí Điển, linh lực sinh sôi không ngừng, thành công đả bại Hồng Khiêm, thắng hiểm chỉ hơn một chiêu.
Trận tiếp theo, Lý gia Lý Đại Tráng đối chiến Từ gia Từ Gia Hy.
Không ngoài ý muốn, thiếu niên với vẻ ngoài bệnh tật Lý Đại Tráng quả nhiên chỉ dùng một chiêu kết thúc đối thủ. Việc này khiến đám người Từ gia tràn đầy ganh ghét cùng phẫn hận. Ngược lại bên phía Lý gia, bọn hắn giống như nhặt được ngọc quý, miệng cười không ngậm lại được.
Trận thứ ba, trận thứ tư, từng trận từng trận thuận lợi diễn ra. Một người tấn cấp bước vào vòng trong, đồng nghĩa sẽ có một người ngậm ngùi rời khỏi lôi đài.
Vì Tinh Môn, bọn họ không từ thủ đoạn để giành chiến thắng. Dục huyết phấn chiến, đánh tới giọt máu cuối cùng.
Mị lực của truyền thừa chi địa từ trước đến nay chưa bao giờ là nhỏ bé.
Truyền thừa của thần không dễ lấy, chỉ cần lấy được ắt nhất phi trùng thiên!
Câu truyền ngôn này tồn tại vô số năm tháng, sừng sững giống như một tòa núi lớn, đè nặng bên trong nội tâm của từng tu sĩ Hoang Thiên Vực.
Từ xưa đến nay, người vào Tinh Môn đếm mãi không hết, nhưng người lấy được thần chi truyền thừa lại ít đến đáng thương. Nhưng mà, chỉ cần truyền thừa là thật, dù cho cơ hội có nhỏ bé đi chăng nữa, Tinh Môn vẫn là một đại cơ duyên mà các tu luyện giả nằm mơ cũng muốn đặt chân tiến vào một lần trong đời.
Trận thứ mười hai, Cao Phong của Hoàng Nguyệt Giáo thắng!
Trấn Ly Chung phất tay đánh vào kim bảng, danh tự Cao Phong thành công sáng lên. Đối thủ ảm đạm phai mờ, sau cùng bị vô tình lau khỏi mặt bảng, biến mất không còn dấu vết.
"Trận thứ mười ba, Thiên Mạc hoàng thất, nhị điện hạ Tần Uy đối chiến Viên Kính của Bắc Huyền Tông! Mời hai vị bước lên lôi đài."
"Cuối cùng cũng đến lượt hắn!"
"Thật trông chờ! Mong rằng Bắc Huyền Tông ra sức một chút, như vậy mới có thể thấy được nội tình sâu cạn của nhị điện hạ!"
"Bắc Huyền Tông cũng không tệ!"
"..."
Bên phía Bắc Huyền Tông.
Lư Nhạc đối một tên thiếu niên tuổi trẻ hòa ái vỗ vai.
"Không cần quá áp lực, làm hết khả năng của ngươi là được! Chúng ta vẫn còn sư tỷ của ngươi." Hắn nói.
Thiếu niên trịnh trọng gật đầu.
"Đệ tử đã rõ! Dù biết sẽ thua, nhưng đệ tử nhất định sẽ không để tông môn chúng ta thua quá mất mặt."
"Ừm, lên đi!" Lư Nhạc lơ đãng cười nói.
Thực sự, hắn không hề có lòng tin Viên Kính có thể kháng qua Tần Uy một chiêu. Chỉ là hắn không muốn diệt đi lòng tin còn sót lại trong lòng thiếu niên, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng khích lệ.
"Ài... mong rằng hắn sẽ không chịu đả kích quá lớn." Lư Nhạc âm thầm thở dài: "Tần Uy người này, không đơn giản chút nào... "
...
"Điện hạ, cẩn thận một chút, Bắc Huyền Tông độc môn tâm pháp Băng Thiên Cực không thể khinh thường!" Dịch Thiên Tứ nhẹ giọng nhắc nhở.
"Bổn vương đã biết!" Tần Uy tùy tiện phất tay.
Dứt lời, hắn đứng dậy bước lên lôi đài.
"Viên Kính ra mắt nhị điện hạ, mong điện hạ không trách thảo dân dĩ hạ phạm thượng!" Viên Kính chắp tay nói.
"Không khách sáo, trên lôi đài không phân thân phận cao thấp. Toàn lực ra tay là được!" Tần Uy cười đùa phẩy tay.
"Mong được điện hạ chỉ giáo! Đắc tội rồi!"
"Tới đi!"
Viên Kính không dài dòng, từ trong trữ vật giới chỉ rút ra một thanh băng phách trường thương. Mũi thương bén nhọn như ưng, hàn khí rét lạnh bức người.
Nhất Tự Kình Thương!
Thân thương quét ngang một trăm tám mươi độ, mang theo hàn băng chi khí mãnh liệt phun trào.
Coong!!!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Băng phách trường thương bị Tần Uy nhẹ nhàng đón đỡ.
"Làm sao có thể!?"
Viên Kính trợn tròn hai mắt, b·iểu t·ình kh·iếp sợ mãnh liệt.
"Dùng chiêu mạnh nhất của ngươi đi!" Tần Uy nhàn nhạt truyền âm.
Viên Kinh nhăn mày, nội tâm vừa nóng vừa giận. Hắn biết bản thân không phải đối thủ của nhị điện hạ, nhưng không ngờ rằng chênh lệch hai bên lại lớn đến như thế!
"Như vậy... điện hạ xin hãy cẩn thận!"
Viên Kính bất mãn gầm nhẹ. Trường thương xoay tròn, cuốn lên từng trận băng phong sắc bén như đao.
Cực Băng Loạn Vũ!
Oanh oanh oanh...
Tóc dài Tần Uy bị phong bạo thổi tung phần phật. Cẩm bào trôi nổi bồng bềnh.
"Còn rất yếu!"
Lầm bầm mở miệng, nhị điện hạ mở ra lòng bàn tay chộp vào cán thương.
Băng phách trường thương cứng đờ tại chỗ. Cực hàn phong bạo cứ thế im bặc. Dưới con mắt ngỡ ngàng của Viên Kính, trường thương trong tay thoáng chốc liền bị người nọ vô tình bẻ cong, thân thương răng rắc xuất hiện từng đạo rạn nứt.