Dịch giả: minhmap1088
Không sai, Hứa Lưu Tô mở ra nhân vật phụ trợ, đúng là danh tướng Thục Hán thời kỳ Tam Quốc—— Triệu Vân.
Đáng tiếc, “tướng quân Triệu Tử Long” trong truyền thuyết cũng không có xuất hiện.
Theo đạo lý nói thị vệ bên người bảo hộ ký chủ chu toàn, thì chắc là phải đi theo ở bên cạnh chính mình.
Hứa Lưu Tô vốn định lãnh hội một phen phong thái danh tướng, nhưng hiện một sợi lông danh tướng cũng không nhìn thấy.
Mà sau đó một khắc, hắn đột nhiên cảm thấy lục phủ ngũ tạng kinh mạch truyền đến một cảm giác ấm áp, đó là cảm giác chân nguyên lưu chuyển. Hội tụ ở đan điền, dường như ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy.
Cũng chính là ở bên trong lốc xoáy, cảm giác lực lượng phun trào ở trong người, tràn đầy chân nguyên dâng lên mà đến.
Hứa Lưu Tô mộng bức: “Đây là”
“Đinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt năng lực dị giới của Triệu Vân.”
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được võ ý cảnh Triệu Tử Long. Suy xét đến phạm vi thân thể thừa nhận, ký chủ chỉ có thể phát huy tu vi Võ Hồn Cảnh tầng 2.”
Hứa Lưu Tô hiểu ra, cái này là năng lực cùng loại với truyền công, có thể đạt được kỹ năng nhân vật trong thời gian ngắn, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Võ Hồn Cảnh tầng 2, này cũng đủ!
Nhưng vào lúc này, hai lỗ tai hắn nhếch lên, nghe được trong ngôi nhà yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân của hai người.
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng Hứa Lưu Tô nghe được vô cùng rõ ràng.
Võ Hồn Cảnh tầng 2, bất luận là lực lượng tốc độ thậm chí thính giác đều tăng lên biên độ lớn.
Nói cách khác, mười tám tuổi liền đạt tới loại tu vi này, đã xem như là kinh tài tuyệt diễm.
Ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm âm trầm: “Phong nhi, phế vật kia nói không chừng đã chết ở bên trong. Bị Tiêu tiểu thư đánh một chưởng, cho dù không chết chỉ sợ tu vi cũng phế đi, lúc này đúng là thời điểm chúng ta xuống tay.”
Một người khác cũng mở miệng, nghe rõ ràng là tiếng một thanh niên, ngôn ngữ toàn là khinh thường: “Hừ, cho dù hắn không chết thì như thế nào, bằng tu vi Hứa Lưu Tô cũng tính cùng Hứa Phong ta tranh phong, hiện tại ngoài đại ca Thiên Vân, tiểu bối của Hứa gia có người nào dám cùng ta tranh phong?”
Trong phòng, Hứa Lưu Tô nghe vậy cười, cười vô cùng tà mị. Hắn cứ tưởng là ai. Thì là hứa gia đại tổng quản Hứa Nhân Quân và con của hắn Hứa Phong.
Muốn nói hai người này, đều không phải là thiện nam tính nữ gì. Từ khi gia chủ Hứa Bình Thu lên ngôi về sau, hai cha con này liền càng thêm càn rỡ, công việc đơn giản chỉ là đi theo sau mông Hứa Bình Thu làm tùy tùng, gian dâm cướp sắc, hiện tại vậy mà dám đánh chủ ý lên người hắn.
“Phong nhi.”
Hai người đứng ở ngoài cửa, Hứa Nhân Quân cười nói: “Nếu là ngươi sau khi vào cửa phát hiện tên phế vật kia không chết, nên làm thế nào đây?”
Hứa Phong tàn nhẫn ánh mắt thoáng qua một cái nhìn ác độc: “Đại ca Thiên Vân đem việc này giao cho ta, chỉ cần lấy đi Tề Vân Lệnh trên người phế vật này, Hứa Phong ta liền có cơ hội tham gia tuyển chọn Thánh Càn Võ Phủ. Nếu là phế vật kia ngoan ngoãn giao ra Tề Vân Lệnh còn tốt, còn nếu không” hắn làm một cái động tác cắt cổ, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười sát ý.
Hứa Nhân Quân gật gật đầu, biết tử chi bằng phụ.
Nếu là Tề Vân Lệnh tới tay, gia chủ nhất định đại hỉ.
Đến lúc đó đừng nói ở hứa gia. Chính là trả lại nguyên bên trong thành, hắn phụ tử hai người đều có thể đi ngang.
“Mau đi đi, để tránh rút dây động rừng”
Hứa Nhân Quân hạ giọng. Rốt cuộc Hứa Lưu Tô dù có lỳ lợm thế nào đi nữa, cũng là cũng là thiếu gia chủ danh chính ngôn thuận của Hứa gia ta. Một khi lão tướng hầu biết được, nhất định giáng tội, cho nên bọn họ mới lựa chọn giấu tai mắt người đời, lợi dụng chuyện Tương Duyệt Lâu còn nóng hổi, lựa chọn lúc này xuống tay.
Nhưng hai người bọn họ cũng không biết, Hứa Lưu Tô ở bên trong sớm đã nghe được rõ rõ ràng ràng.
Thở sâu, Hứa Lưu Tô đôi mắt hư mị, lông mày không khỏi nhíu lại.
Thì ra là hai “Tên cờ hó” này đánh chủ ý lên Tề Vân Lệnh của ta, thậm chí thậm chí không tiếc đối với ta động sát tâm.
Phải chi không xuyên qua còn dễ nói, hiện tại hai Hứa Lưu Tô hợp lại làm một, như vậy tất cả những người muốn làm điều bất lợi đối với ta, đều là địch nhân!
Nếu là địch nhân, cần gì phải nói nhảm.
Bên kia, ánh mắt lửa nóng Hứa Phong nhìn chăm chăm vào gian nhà từng bước tới gần, trên mặt mang theo hưng phấn nồng đậm.
Hắn đã tưởng tượng tới sau đó, tất nhiên sẽ được gia chủ tán thưởng, được nhận không biết là bao nhiêu vinh hoa phú quý, tài nguyên dùng không hết.
Đến lúc đó Hứa Phong hắn sẽ trở thành thiên tài Quy Nguyên thành, được vạn người kính ngưỡng!
“Hứa phế sài, không biết ngươi hiện tại đã chết hay chưa?”
Hứa Phong híp mắt liếm liếm môi, giọng nói hoàn toàn bất kính, vung một chưởng chụp nát cửa phòng, cười dữ tợn lên!
“Lăn!”
Nhưng mà Hứa Phong còn không có phát lực, lại nghe một đạo cuồn cuộn âm thanh sấm sét run màng nhĩ!
Ngay sau đó, trước mắt Hứa Phong một bóng đen hiện lên, một đạo hình ảnh như roi thép gào thét mà đến.
Một cước này hội tụ toàn bộ tất cả sức lực và tốc độ của Hứa Lưu Tô, chân khí cuồn cuộn không ngừng quét ngang mà ra, thế địch ngàn quân.
Nói giỡn, ta có võ ý của Triệu Tử Long trong người, sẽ sợ một tên cặn bã như ngươi sao!
Cước ảnh xuyên thấu hư không mà đi, một chân đạp lên trên mặt Hứa Phong, gương mặt Hứa Phong kia tức khắc như bị sét đánh, đầu ngoẹo một bên mồm phun máu tươi bay đi ra ngoài, ở giữa không trung xẹt qua một đạo đường cong, mà ngay lúc này, Hứa Phong còn bị một chân đá văng hai cái răng cửa. Oanh một cái, lập tức rơi trên mặt đất, lăn liên tục trên mặt đất bốn trượng mới khó khăn lắm dừng lại.
May mắn thế nào, vừa vặn nằm ở bên chân Hứa Nhân Quân.
Vừa nhìn thấy, Hứa Phong miệng mồm máu đầy máu, xương mũi gãy một bên, một cái dấu chân to bầm đỏ còn hiện ra ở trên mặt. Xem ra một cước này thật là rất mạnh bạo.
Hứa Lưu Tô chậm rãi đi dạo bước từng bước mà ra, cười lạnh nói: “Thấy thiếu chủ ta không gọi mà đám rác rưởi các người rầm rì tính toán xấu xa gì đây hả?”
Hứa Quân Nhân đứng ở bên ngoài vẫn còn đang chờ mong, nhưng ngay lập tức liền kinh hồn tán đản.
Ngay đến lúc này, hắn mới nhận ra người bị đá trúng một cước vào mặt không phải là ai xa lạ, mà đúng là con của hắn Hứa Phong!
Sao lại thế này, tên hoàn khố này vậy mà không chết sao!
Hứa Nhân Quân vội vàng nâng Hứa Phong dậy, nhìn chằm chằm Hứa Lưu Tô âm trầm nói: “Tên phế vật như người vậy mà còn chưa chết, còn dám trọng thương Phong nhi?”
“Thật là buồn cười!”
Hứa Lưu Tô cười nhạo nói: “Ta thuê người xây lên cái “Nhã Uyển” này là vì tìm nơi thanh tĩnh, Hứa Nhân Quân ngươi là cái thá gì, dám mang theo con người đằnng đằng sát khí xông từ cửa chính vào biệt uyển, còn dám nói với ta lời này, bổn thiếu gia ta không đạp vào mặt ngươi một cước đã là phá lệ khai ân.”
“Ngươi nói cái gì!”
Hứa Nhân Quân gằn từng chữ một nói, nhưng nội tâm hắn lại nhấc lên sóng gió động trời.
Khí thế tên hoàn khố này sau bổng nhiên thay đổi, cảm giác xa lạ vô cùng.
Đôi mắt Hứa Lưu Tô nhíu lại: “Hứa Nhân Quân, bổn thiếu hỏi ngươi một câu, Hứa gia to lớn như vậy tên lòng lang dạ thú sai bảo các người dám xông vào nơi ở của ta, dám động thổ trên đầu thái tuế(1)!”
Răng cửa của Hứa Phong lọt gió, trông bộ dáng rất là buồn cười. Hắn liều mạng lắc đầu, hắn làm thế nào cũng không tin nổi lại bị một phế vật đạp một cước vào mặt, hai mắt lại tràn ngập lửa giận nói: “Tên phế vật như ngươi, vậy mà dám gọi gia chủ là là lang dạ sói, ngươi hãy chờ đó, ta sẽ bẩm báo gia chủ làm thịt ngươi”
“A. Thì ra là tên long lang dạ sói Hứa Bình Thu kia phái các ngươi tới, chắc là vì cái này phải không.”
Hứa Lưu Tô vờ như vừa hiểu ra móc trong người ra một tấm quân lệnh màu hoàng kim, có khắc hai chữ Tề Vân, ngang nhiên tiêu sái mà cười: “Thật là đáng tiếc, đây là đồ vật của bổn thiếu gia, kẻ nào dám động, ta giết kẻ ấy!”
Vừa lấy Tề Vân Lệnh ra, ánh vàng rực nở rộ.
Hai cha con Hứa gia liếc nhau, trong mắt hiện ra một tia tham lam, lời nói của Hứa Lưu Tô bọn họ căn bản không để trong lòng.
Lúc này mới nhớ tới, hai cha con họ vì sao mà đến.
Hứa Phong cười lạnh lùng, ánh mắt bắn ra một đạo ngoan độc: “Hứa Lưu Tô, bộ ngươi nghĩ rằng Hứa gia là do tên phế vật như người làm chủ sao? Nói cho ngươi biết, người nào dám cùng gia chủ đối nghịch, thì không mấy ai còn sống.”
Nụ cười Hứa Lưu Tô chợt tắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Phong nhi” lúc này, Hứa Nhân Thiện lại mở lời : “Nếu tên phế vật này đã biết lý do chúng ta vì sao mà đến, nếu đã không làm thì thôi giờ đã làm thì làm xong. Hai người chúng ta thịt hắn đi!”
Lời nói lộ ra ý tưởng giết chóc nồng đậm.
Giờ khắc này, hắn phụ tử hai người động sát tâm.
Trước khi lão tướng hầu về nhà, phải đem tên hoàn khố này giết chết!.
(1)Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.