Chương 1: Chạy không thoát
“KÍCH HOẠT! ĐANG XÁC NHẬN.”
Một âm thanh kỳ quái chợt vang lên trong đầu Lâm Trường Sinh.
"Ai!?" Đang tìm kiếm linh dược trên mặt đất, hắn giật mình quát lớn, lập tức vung kiếm thủ thế.
Chung quanh không một bóng người, dường như âm thanh trước đó chỉ là ảo giác.
Nhưng trực giác của bản thân mách bảo, đó không phải là giả.
Lúc này, một tấm quang bảng dần ngưng tụ ra trước mắt, khiến Lâm Trường Sinh cảm giác có chút mộng.
“Cái quái gì thế này?”
Thanh âm và quang bảng này với hắn dường như vô cùng quen thuộc, ngặt một nỗi, Lâm Trường Sinh không tài nào nghĩ được ra đoạn ký ức nào của mình đã gặp chúng.
Lúc này, âm thanh đó lại lần nữa vang lên:
“ĐÃ XÁC NHẬN! CHÀO MỪNG KÍ CHỦ!”
“Lại gì nữa?” Lâm Trường Sinh ngây người ra nhìn quan bảng hiện ra trước mặt, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn
—------------------
【Ký chủ: Lâm Trường Sinh «Tu sĩ Nhân tộc»】
【Xưng hào: Không có】
【Tu vi: Luyện Khí kỳ bát trọng «Tiến độ: 99%»】
【Thọ mệnh:128 năm 4 tháng 6 ngày giờ 5 phút 2 giây】
【Linh lực: 12000/ 12000 «100%»】
【Thể lực: 240/360 « 66,5% »】
【Nguyên thần: 625/625 « 100% »】
【Pháp bảo】
Linh Phi kiếm « Đê giai hạ phẩm »
【Điểm hối đoái: 0 】
—--------------------------
Nhìn quang bảng, Lâm Trường Sinh như nhớ tới gì đó, khuôn mặt dần tái, dần tái...
“Súc vật! Cái đê ma ma nó!!”
Một tiếng gào uất hận tới tận cùng vang lên.
Tay nắm chặt thành quyền, trên trán nổi lên gân xanh, Lâm Trường Sinh dữ tợn nhìn quang bảng, chỉ hận không thể nhào vào cắn xé ngay lập tức.
Hắn xuyên không lần thứ 1000 rồi!
Một thanh niên Địa Cầu vô tình bị đám bạn lấy sạch tiền đi đánh tài xỉu, không kiện được liền uất ức quá mà nhảy sông, không ngờ lại xuyên tới một thế giới khác.
Làm một kẻ xuyên việt, cứ ngỡ từ nay bản thân sẽ được sống yên ổn, một đời vô ưu vô lo, toàn tâm làm một con người khiêm tốn không dính nhân quả.
Nhưng trời cao chưa bao giờ chiều lòng người, hắn bị số phận ném cho một thứ phiền phức không thể nào phiền phức hơn.
Hệ thống!
Với những kẻ xuyên việt, đây không khác gì chí bảo.
Nhưng với Lâm Trường Sinh, nó còn vô dụng hơn cả đống shit nằm góc tường.
Hệ thống trang bức vả mặt, hệ thống nghịch tập đi lên, hệ thống vương giả…
Vô số loại hệ thống, hết lần này đeo bám theo hắn từng kiếp, không cách nào bỏ đi được.
Nghĩ tới đó, Lâm Trường Sinh khuôn mặt đen thành Bao Công, tâm trạng trở nên cực kỳ xấu.
Kẻ cần không có, kẻ có không cần.
Có lẽ, đó là câu duy nhất có thể diễn tả được tình trạng của hắn
Nhìn trường kiếm trong tay, bất giác các cơ run lên, mũi kiếm hướng về phía cổ, chỉ cần đưa mạnh thôi, tất cả sẽ kết thúc.
Đầu hắn chợt hiện ra những lần mình đã t·ự s·át trước đó.
999 kiếp, 999 lần tự tận, 999 lần xuyên không.
Cái c·hết với hắn có lẽ chẳng còn đáng sợ, vì căn bản, hắn chưa từng c·hết một cách chân chính.
Đơn giản chỉ là chuyển kiếp mà thôi.
Cơ mà…
Vừa nghĩ tới gì đó, cổ họng Lâm Trường Sinh chợt khô khốc.
Theo trí nhớ không phải là tệ của hắn thì việc này có hơi mạo hiểm.
Mạnh bà lần trước gặp lại hắn lần thứ không thể nhớ rõ, không nhịn được tức giận liền trực tiếp ném hắn qua bên kia Nại Hà rồi bỏ lại một câu xanh rờn lá khoai:
“Lần sau mi còn mò tới là ta cho bỏ nồi nấu canh luôn!”
Không thể không nói, lời này rất có uy lực. Nghĩ tới cảnh bị lão thái bà lực điền đó xả phanh ra rồi hấp xả, Lâm Trường Sinh đã thấy răng ê ẩm.
Cái này cũng nên bỏ đi, dù sao hắn còn muốn tồn tại chứ chưa tới mức cần yên hôi phi diệt.
Canh thịt người bổ lắm á!
Ngó ngang một hồi, Lâm Trường Sinh liền quan sát “Hệ thống” thứ 1000 của mình.
Các dòng chỉ số nhìn chung khá cơ bản, bao gồm các mục 【Tu vi】【Sinh mệnh】【Thọ mệnh】【Linh lực】【Thể lực】….
Các dòng biểu lộ ra trạng thái của bản thân, có thể nói là rất hoàn thiện, không khá gì Bảng trạng thái trong những trò chơi MMORPG đời trước.
Ngoài ra còn một số dòng phụ khác không đáng kể, xung quanh không có gì râu ria, nhìn qua khá đơn giản.
Suy nghĩ một lúc, hắn bất giác lâm vào trầm tư.
Cũng không phải một lần, hắn từng có suy nghĩ sống chung với hệ thống.
Dù sao chỉ cần không phải là loại hệ thống bắt ép làm nhiệm vụ, hắn đều có thể hài lòng mà cộng sinh, bản thân hắn phải làm chủ, tuyệt đối không để bị thụ động.
Nhưng cho tới giờ, chuyện này vẫn chưa từng xảy ra. Lâm Trường Sinh hắn không muốn làm con rối cho một thứ không rõ ràng, rốt cục cũng chỉ có thể lựa chọn t·ự s·át.
Tự sát có nhiều loại, kể ra treo cổ còn khá nhẹ nhàng, dù sao xuyên tới 999 lần thì cũng là t·ự s·át tới phát chán.
Lâm Trường Sinh thử đủ các loại, rốt cục kết luận ra, dù c·hết bằng cách nào cũng chẳng có chút nào được gọi là nhẹ nhàng, có thể coi là trợn mắt chịu đựng cho qua nhanh.
Lão thiên lần này xem chừng nhân tính bạo phát ngàn điểm, nếu không sao có chuyện ngon lành tới thế rơi vào tay.
Hệ thống không có gì đặc biệt. Nghĩ vậy, Lâm Trường Sinh liền lấy lại tinh thần.
Cùng lắm, có thể sử dụng cái bảng chỉ số kia đi.
~~~
Đây là Thượng Nguyên sơn thuộc Bất Chu Phong, là địa hạt của Thiên Nguyên Tông, một trong những tông môn lớn nhất của vùng Trường Sơn
Nơi Lâm Trường Sinh đang đứng hiện giờ nằm cách không xa Bất Chu Phong, với tốc độ của hắn, phỏng chừng chỉ mấy vài khắc giờ là có thể tới.
Nhìn sắc trời dần ảm đạm, thu hoạch theo nhiệm vụ cũng đã đầy đủ, Lâm Trường Sinh xốc gùi thuốc trên vai lên. sau đó cất bước về hướng Bất Chu Phong.
Nửa đêm, khu đệ tử ngoại môn Đạo viện
Một căn phòng vẫn còn ánh sáng, bóng người khẽ rọi lên ô cửa dán giấy mờ mờ, trong màn đêm tĩnh mịch lộ ra một chút sinh động ấm áp.
“Phù…”
Một tiếng thở nhẹ nhàng hắt ra, khí tức hơi xao động, sau cùng rơi vào tĩnh lặng.
Lâm Trường Sinh chợt mở mắt.
Ù ù ù ù...
Khí lưu quanh người hắn dần dần hội tụ, đấu khí không ngừng tăng mạnh. Cả phòng bỗng chốc chập chờn không rõ, nhường người ta thấy một màn dị trạng kinh sợ.
Phanh!
Cửa sổ chợt bật tung, phong bạo thốc ra. Nến nhỏ vụt tắt, chung quanh chìm vào hắc ám, chỉ có nguyệt quang mờ mờ rọi xuống mặt đất, đem hết thảy hỗn loạn đều lộ ra một mảnh.
“Tới!”
Một thanh âm quát nhẹ, Lâm Trường Sinh hai tay kết thủ ấn, linh lực tràn ngập không gian theo điều khiển lấy tốc độ nhanh chóng thu lại tại đan điền,trong thoáng chốc liền mất dạng không thấy.
Dĩ tâm dẫn thần, nhất cước đạp tiên môn!
“Phá!” Lại một tiếng quát khác, sắc mặt hắn bỗng chốc đỏ ửng. Thân thể không ngừng chấn động, mười tầng xung kích liền theo đó tàn ra bên ngoài, tàn phá bừa bãi cả gian tư thất nhỏ.
Lực lượng tràn tới như thủy triều, một loại phát sinh khó tả dâng lên khắp toàn thân. Điểm trong tay lấy một đạo hỏa diễm, trong mắt Lâm Trường Sinh khẽ hiện lên vui sướng.
Luyện Khí cửu trọng, đã đột phá tới!
Tinh mang khẽ hiện, hắn thu tay lại, quyền thủ nắm chặt, đột nhiên tung sang bên một đòn.
Chỉ thấy thạch bích rung lên, đá hoa cương vỡ ra, nứt thành một đường dọc xuống sàn, xung quanh còn lan ra không ít vết rạn.
“Thực mạnh!”
Trong lòng Lâm Trường Sinh khẽ hít một ngụm khí lạnh, tay đấm lún vào vách tường cũng không rút ra, cẩn thận cảm thụ một hồi.
Cửu trọng so bát trọng, quả thực chính là trời với vực.
Nội thể ẩn ẩn ổn định trở lại, Lâm Trường Sinh khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đệ tử nội môn, hắn chỉ cần đột phá một tiểu cảnh giới nữa là có thể đạt được.
Theo tốc độ tu luyện hiện tại, phỏng chừng không đến 2 năm, hắn có thể tích súc đủ lực lượng mà đột phá.
Mục tiêu chính là phúc lợi của đệ tử nội môn.
Phúc lợi do tông môn ban cho đệ tử nội môn cực kỳ phong phú.
Thiên Nguyên tông trong phương viên ngàn dặm quanh đây chính nhất cự đại thế lực, có thể nói rằng là một mảnh giang sơn tùy ý chưởng khống.
Mà Bất Chu Phong đại vị tại Thiên Nguyên tông cũng không bình thường, đãi ngộ cho đệ tử trong phong cũng đương nhiên vô cùng phong phú.
Chính vì thế, dù chỉ là đệ tử ngoại môn cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi, hàng năm có không ít con em thế gia hoặc bạch đinh ứng thí, mục tiêu đầu tiên chính là Thiên Nguyên phong thì hầu như không có khả năng, tất nhiên sẽ đánh mắt tới Bất Chu Phong này.
Danh ngạch mỗi đợt tuyển đệ tử, y thường chỉ tầm năm trăm kẻ đổ xuống, còn nhận cố định hai trăm đệ tử ký danh khác cho những người có tiềm năng mà chưa thể vượt qua khảo nghiệm thành công, về sau sẽ từ từ thăng cấp nếu có tiến bộ.
Năm như thế, liền có không dưới vạn người tham gia, dần dà sẽ phân tới cửu phong. Cũng không ít yếu kém đệ tử thời gian này bị đào thải, nên đệ tử Thiên Nguyên tông thường gọi vui mỗi lần như thế là thay máu.
Nhưng dưới áp lực như vậy, nên cũng không sinh ra kẻ nào biếng lười hưởng thụ không tài nguyên tông môn, tất thảy đều không dám lơ là, một lòng một dạ tập trung vào chuyện tu luyện.
Cứng rắn là thế, qua vài ngàn năm, kết quả đã hiện lên một Thiên Nguyên tông cường đại tới bây giờ.
Mỗi người đều hiểu, ngọc không mài giũa sẽ không ra ngọc sáng, sắt không qua thiên chuy bách luyện sẽ chẳng thành bảo kiếm vang danh.
Người cũng tương tự như vậy, mặc kệ ngươi thiên phú như nào, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, ắt sẽ thu được thành tựu.
Hiện tại một tháng, Lâm Trường Sinh được Bất Chu Phong chu cấp tám viên linh thạch hạ phẩm, trăm lượng bạc trắng. Nếu như có tinh tiến tốt, có thể có một lần tiến vào Tàng Thư Lâu của phong lựa chọn một môn bí tịch tại tầng một.
So ra với vài phong khác, đã là rất cao rồi.
Mà đệ tử nội môn, đãi ngộ lại càng thêm hậu, khoan nói mấy thứ khác, điều quan trọng nhất là đệ tử nội mỗi tháng được cấp một khỏa Ích Cốc Đan, thứ này sẽ giúp tu sĩ trong chừng một tháng không cần ăn uống vẫn có thể sống tốt, thời gian sẽ dành ra để tu luyện nâng cao tu vi.
Ngoài khỏa Ích Cốc Đan kia, đệ tử tấn thăng nội môn sẽ có được tu cách tiến vào tầng 2 của Tàng Thư Lâu chọn bí tịch.
Tầng 1, bao gồm các công pháp và vũ kỹ đê giai.
Tầng 2 tương tự, tăng thêm một bậc, là Tinh giai.
Tuy chỉ là một bậc nhưng độ trân quý lại mười phần chênh lệch.
Vật phẩm tại Vô Uyên Đại Lục, dựa theo độ trân quý và tác dụng, có thể phân thành 5 cái cấp bậc, lần lượt sẽ từ thấp tới cao là: Đê, Tinh, Hoàng, Huyền, Địa, Thiên.
Hệ thống đánh giá này bao trùm rất rộng, cũng là mười phần hoàn mỹ, tuyệt đối không phát sinh sai lầm.
Vật phẩm Đê giai là loại thấp nhất, tuy nhiên cũng vô cùng hiếm có, chỉ có tại vài nhất nhị lưu thế lực tông môn như Thiên Nguyên tông mới có thể đủ sung túc mà chu cấp cho đệ tử.
Ở tầng dưới chót những tam lưu thế lực, cũng không thể thoải mái mà chu cấp số lượng lớn cho môn khách đệ tử được.
Loai Đê giai này, thường ở tầng lớp tu sĩ Luyện Khí như Lâm Trường Sinh sử dụng, số lượng và loại hình cũng vô cùng đa dạng, ở bên ngoài có thể khó đạt được, nhưng tại tông môn, có thể dùng tới điểm cống hiến để đổi lấy.
Tán tu Luyện Khí cũng không mấy kẻ có vật phẩm Đê giai, nhiều nhất cũng chỉ là công pháp, còn v·ũ k·hí hay vũ kĩ, đôi khi còn phải tự mình biến hóa từ võ công giang hồ.
Mà như vật phẩm Tinh giai, lại càng thêm thập phần trân quý.
Tới cấp độ này, hầu như là từ Luyện Thể cảnh cao giai trở lên mới có thể sử dụng. Độ trân quý bất kể là công pháp hay vũ kỹ, đều là ngàn vàng khó lấy.
Các loại vật phẩm Hoàng, Huyền, Địa, Thiên thì càng là truyền thuyết, nghe đồn Thiên Nguyên tông vài ngàn năm về trước cũng nhờ vào một kiện Thiên cấp bảo vật mà mở ra đạo thống huy hoàng tới hiện giờ, chính là trấn tông chi bảo, uy danh vang vọng.
Với vật phẩm tầng thứ này, loại tu sĩ như Lâm Trường Sinh không thể co tư cách động tới.
Hắn cũng chưa từng dám nghĩ tới, căn bản là không thể tưởng tượng tới được