- Ngươi có thể đánh ứng ta một... một điều kiện được không.
- Hả?
Tiếu Nam thực sự choáng rồi, có đối thủ nào lại đòi hỏi như thế sao. Không thấy hai trận trước bọ họ đánh nhau bán sống bán chết sao.
Nhưng nhìn Loli có đôi tay hồ li khả ái đầy mị lực này, hắn không khỏi loé lên mấy phần hứng thú.
- Tại sao ta phải đáp ứng ngươi kia chứ.
Hồ Mị Nhi khuôn mặt đỏ lên, bất giác nhì về phía Jolie.
Jolie cũng nghe thấy lời đề nghị của Mị Nhi trong đầu liền nổi lên thắt mắt.
- Hửm?
- Không phải ngươi thích Nam chứ, muốn bắt chước ta yêu cầu điều kiện để quấn lấy nam nhân.
Mị Nhi nghe thế liền hai má lại càng đỏ thêm, bực tức la lên.
- Ta không có như ngươi, đừng có so sánh đồng.
- Hắn lúc trước chiếm tiện nghi của bản cô nương nên bây giờ lấy chút lợi tức mà thôi.
Mị Nhi khuôn mặt ửng hồng lẽ thẳng khí hùng mà nói.
- Thật sao.
Jolie nhìn thẳng vào Tiếu Nam gương mặt tò mò không sao che giấu được.
Thấy vậy Tiếu Nam liền đáp.
- Lúc đó là một tháng trước bên trong một cái thư viện. Ta thấy cô ấy bị một đám thanh niên vây lấy nên muốn đến giải vây, ai ngờ đám thanh niên đó lại là do cô ấy cố tình dùng mị lực quyến rũ đếm, thế là ta cũng bị vạ lây, rồi mới làm ra hành động không đứng đắn.
- Bịa đặt, rõ ràng là ngươi nói ta có thể chất đặc biệt gì đó liên quan đến mị lực, rồi còn tu luyện đồng thuật có thể nhìn thấu thể chất chưa thức tỉnh của ta. Sao bây giờ ngươi lại nói ngươi hôn ta là bị ta mê hoặc. Rõ ràng là do định lực kém mà thôi.
- Hôn? Hai người hôn rồi sao.
Jolie sắc mặt ửng hồng, trong lòng tràn đầu nghi hoặc.
- Không đúng, còn chưa có hôn được a, thế nào lại thành hôn thật rồi.
Tiếu Nam ủy khuất nói ra, tiện nghi còn chưa chiếm được một bàn tay vào mặt sao bây giờ đã thành hôn rồi.
- Ta hỏi một chút, ngươi thật là tin ta sao, vì sao bao nhiêu người không nhận ra, mà lại là ta kia chứ.
- A, vậy ngươi thực chất là tên lưu manh, rõ ràng là ta đã áp chế mị lực của mình rồi, bọn người đó chỉ là bình thường yêu thích cái đẹp mà thôi, còn ngươi là một tên lưu manh, thính ắn cơm mềm của t... a...
- Ưm...ưm.
Còn chưa hết câu cái môi của nàng đã bị khoá lại.
Tiếu Nam quả thực tức giận rồi còn chưa sơ được múi nào đã bị mắng là lưu manh, biến thái chửi lên bờ xuống ruộng.
Nghe nàng lải nhải một hồi, Tiếu Nam không chịu nổi nữa. Một tay bắt lấy eo nàng, một tay đưa ra sau cổ giữ chặt lấy, một ngụm hôn xuống bờ môi quyến rũ của nàng.
Xung quanh cũng không có để ý đa số đều đã về, chỉ còn ba người bọn họ, Triệu Trừng cũng không có ở đây để quan sát đối thủ kế tiếp được rồi, hắn phải đi điều trị.
Mị Nhi đỏ mặt giật mình kháng cự quay đầu không được mà lui lại cũng không được, maiz đến khi chiếc lưỡi ướt át của nam nhân thò ra quét lên cánh môi của nàng. Mị Nhi như điện giật môi nhỏ mở ra hai cái răng khểnh nhô ra, cắn vào lưỡi Tiếu Nam một phát.
- Ây ... ta ta ta... ta ta...
Tiếu Nam rên la lên một tiếng, khoé mắt chảy ra hai dòng nước, cmn thốn quá. Cơn đau như sốc lên não vậy, vị mằn mặn, chan chát cúa sắc trong máu.
- Đáng đời tên dâm tặc.- Mị nhi khẽ gắt mội tiếng.
- Tiếu Nam chàng sao vậy?
Jolie nghe thấy Tiếu Nam, liền hoảng hốt kêu lên ôm lấy mặt hắn. Thế liền thấy cái lưỡi của hắn con có một cái lổ máu. Mặt nàng đỏ lên không biết đang nghĩ gì.
- Chàng không sao chứ.
- Đau chết ta rồi.
Tiếu Nam từ trong balo lấy ra một viên liệu thương đan bỏ vào miệng nhai nuốt.
- Nam, ta cũng muốn hôn.
Bổng dưng Jolie thốt lên làm cho hắn sững sốt, sau đó mắt liền sáng lên, nữ nhân sẵn sàng dân đến miệng còn không ăn tức là đồ ngu a.
- A... được, đến đây.
Jolie chủ động dâng môi thơm, cánh môi mõng mềm mại như thạch của nàng bị nam nhân hôn đến biến dạng, Jolie anh mắt mê ly, lần đầu tiên cảm nhận cảm giác bây bổng này nàng có chút mê mẫn. Hai tay đưa lên ôm lấy cổ Tiếu Nam chiếc lưỡi đinh hương thò ra như con rắn nước tiens vào miệng của hắn. Mà Tiếu Nam cũng thò ra cho giai nhân quấn lấy, tham lam mút lấy tân hương ngọc dịch của nàng.
- Tên dâm tặc thúi trận đấu sắp bắt đầu rồi ngươi còn ở đó trêu đùa nữ nhân.
Thấy tên dâm tặc vừa hôn mình xong liền quay qua hôn nữ nhân khác, liền tức tối kêu lên.
- Ta nào có trêu đùa, là quang minh chính đại hôn nhau a.
...
- "Xin lỗi đã để quý vị chờ lâu. Trận đấu cuối cùng của hôm nay cũng xin được phép bắt đầu. Mời hai tuyển thủ lên sân."
Buông nữ nhân đang chìm đắm trong tình yêu của mình ra. Đứng dậy tiến lên võ đài, mà Mị Nhi cũng lẽo đẽo theo sau.
Tiếu Nam một mặt không quen biết đưa tay lên chào.
- Xin chỉ giáo.
- Tên dâm tặc thúi, chỉ giáo cái gì chứ.
Mị Nhi gắt lên một tiếng, hai tay nâng lên hai cái linh cầu trong suốt hiện lên.
Khoan hãy bắt đầu, nói về Mị Nhi, nàng thực ra là một cái hồn tu, hồn tu không phân đẳng cấp mà dựa theo mị lực và số đuôi của mình mà đi lên, từ nhất vĩ đến cửu vĩ, lại chi thành 4 loại tư chất Yêu Hoàng Huyền Địa Thiên. Đa số Hồ tộc đều là Yêu Hồ cao nhất là Địa Hồ cũng là tộc trưởng hiện tại.
Mị Nhi là một cái tam vĩ địa hồ ở Hồ Tộc tương đương với kim đan nhân tộc là đệ tử chân truyền của tộc trưởng, được điều qua nhân tộc để linh tu. Yêu tộc trước khi hoá hình là tu luyện yêu đan, khi hoá hình thì xuất hiên đan điền, mà Hồ Tộc lại đặc biệt vừa sinh ra bẩm sinh đã là nhân tộc. Là bán yêu trong được nhắc đến trong sách cổ, nên mới thân thiết với nhân tộc như thế.
- "Trận đấu bắt đầu."
Theo tiếng còi của trọng tài, Mị Nhi lao tới sắc mặt hung sát lao tới, ném một viên hồn cầu về phía Tiếu Nam.
Nam biết viên hồn cầu này ở trận trước của nàng, không thể chặn bằng linh lực bình thường được. Thoắt cái liền né tránh.
Thu.
Đưa tay ra trước, phóng thật nhanh về phía Tiếu Nam. Hồn cầu trong tay trái cấp tốc xoay tròn hoá thành một cây kim. Mị Nhi liền cầm cay châm phóng tới đón đầu hắn.
Phích Lịch Định hồn Châm.
(phích lịch là sấm chớp,ý nói châm này nhanh như chớp)
Hồn trâm lao tới ghim vào cánh tay của Tiếu Nam, phút chốc hắn liền định trụ giữa không trung. Mà Mị nhi cũng đang lao tới. Viên hồn cầu phía sau đang thu về tay Mị Nhi nắm bắt phút chốc này đánh trúng vào lưng xuyên qua cơ thể Tiếu Nam.
Bổng dưng một ngọn lửa từ trong bụng của hắn, làm cho khuôn mắt hắn đỏ bừng, dục vọng trước đoa cũng bị đốt lên cao, Đầu long cao cao tại thượng.' Cmn đây là xuân dược sao.'
Nhìn anh mắt mê mẫn nhìn mình của Tiếu Nam, Mị Nhi khuôn mặt dâng lên vẻ đắc ý, tay ngưng tụ hồn lực, lao tới chổ Tiếu Nam.
Loạn Tâm Chưởng.
- Đừng có đắc ý cô nương.
Một giọng nói khàn khàn vang lên, chính là của Tiếu Nam, khoé môi rỉ máu, là hắn cắn nát ra lấy đau đớn để đánh lạc hướng sự chú ý của mình. Hai tay đặt thành thế Thái Cực quyền, nhẹ bắt lấy một chưởng của Mị Nhi. Sau đó lấy tay còn lại bẻ khoá khuỷu tay nàng, làm cho một chưởng này đánh ngược trở lại.
Gậy ông đập lưng ông.
Mị Nhi trúng một chưởng, bàng hoàng lui lại mất bước, trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh cấm thiếu nhi làm cho nàng sắc mặt đỏ lên, mê mang mở to miệng.
- Có thật hay không vậy, một chiêu đã ngủm đã thế còn là chiêu của mình.
Tiếu Nam tiến lên nắm lấy cổ áo của Mị Nhi lên, sắc mặt cổ quái. 'Lẽ nào trận trước là ăn may, gặp phải một têm hồn tu, không đúng là do thái cực quyền tinh diệu, một chưởng gậy ông đập lưng ông này khó mà đở được.'
Cầm này vác lên vai tiến tiến ra ngoài sàn đấu.
- "A... Trận...trận đấu kết thúc"
Giọng của trọng tài cũng là nhàn nhạt, nhìn vào trận đấu khó tin vừa rồi. Cmn đây là trận lược bán kết nhanh nhất lịch sử a.
- Cmn đây là chuyện gì...
- Có tuyệt thế công pháp gì mới xuất ra sao...
- Mja nó, ông đây đợi hai khắc để để xem cái củ nồi này sao...
- Qua âm hiểm đi, đàn ông lại dám đánh lén phụ nữ...
- Sao một chưởng đã bay màu rồi.
- Còn chưa được nắm chiêu a...
...
Trên đài cao, nhóm đạo tử thánh địa.
- Hahahahahaha... hahah...
- Thật là cmn thiên tài mà...
- Hai người này chắc chắn là quen biết nhau, sau đó lại thông đồng với nhau cố ý thua a..
Tiếng cười sang sảng của thanh niên vang vọng khắp cả phòng, làm cho ai cũng cản thấy buồn cười.
Hai lão giả phía sau phản bác, ánh mắt thâm thúy thấu đời hiện ra.
- Không phải là diễn đâu. Ban đầu là hồn cầu thuật, rồi đên thu hồn sau đó lại là định hồn châm, rồi đến Loạn Tâm Chưởng.
- Cuối cùng Lạc tiểu hữu một chiêu Thái cực quyền Ăn miếng trả miếng, một chưởng này cuối cùng đánh lên người của Hồ Mị Nhi.
- Loạn Tâm chưởng không có tính sát thương, chỉ làm cho suy nghĩ của đối thủ phân tâm rồi ra sát chiêu, nhưng lại đối với cùng cấp không có tác dụng, chỉ dùng để đánh lén nhân lúc kẻ địch linh hồn thả lỏng, lúc đó Loạn Tâm chưởng mới là mạnh nhất.
- Bởi vậy Loạn Tâm Chưởng đánh lên người nàng, cũng là lúc linh hồn này thả lỏng, có ai lại đi phòng bị chiêu thức của mình chứ, lại thêm Lạc tiểu hữu không phải là một hồn tu nữa.
- Trận đấu này Hồ Mị Nhi thua một phần là do chủ quan, không có ý định đánh thật với Lạc tiểu hữu có lẽ hắng là người trong lòng của nàng, một phần là do khống chế về võ kỹ phàm cấp này của Lac tiểu hữu quá mức tinh diệu, nước chảy mây trôi, nêu ta không vận dụng linh lực cũng khó có thể phá giải chiêu này. Lạc tiểu hữu đích thực là một kỳ tài võ học tuổi chỉ vừa qua hai mươi đã tinh thông Thái cực Quyền đến mức độ này.
- Nghe nói hắn còn sáng tạo ra một môn võ pháp là Thái Cực cương quyền dựa trên Thái Cực Quyền và cách khống chế cương lực của quân đội, đã đế huyền cấp trung phẩm.
Hai lão giả như nói chuyện với nhau, nhưng thực chất là đang đanh giá cho ba vị đạo tử này nghe.
Thiếu nữ hai mắt một thoáng sáng lên rồi tắt đi không dễ nhận thấy.
- Đáng tiết hắn xuất thân không minh bạch nếu không sẽ là một bằng hữu đáng kết giao.
- Haizz dù sao cũng kết thúc rồi, chúng ta về khách sạn thôi. Người đâu...
Góc tác giả. Hoả Long Đế Vương.
Cầu like.