Chương 5: Gặp gỡ Bảo Xuyến tỷ tỷ
Tại Cao Bắc lúc này.
Người dân không ngừng bàn tán về chuyện của đại hoàng tử nhưng chuyện họ bàn tán không phải là đại hoàng tử tiêu diệt thổ phỉ mà là đại hoàng tử đã ra tay sau bao ngày im hơi lặng tiếng. Lúc này một người đàn ông đang đi dạo được người dân xung quanh hành lễ gọi là nhị hoàng tử, hắn lú này đang đi dạo thì nghe được mấy lời bàn tán của họ hắn rất nghi hoặc dù sao tin tức này vẫn chưa được kiểm chứng rõ ràng nên hắn đã phái người đi nghe ngóng tin tức.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian thuộc hạ của nhị hoàng tử trở về báo cáo hết mọi tin tức cho nhị hoàng tử. Nghe xong mặt nhị hoàng tử tối sầm lại nói thầm: “Được lắm đại ca, vậy mà kéo theo cả Bảo Xuyến tỷ vào vũng nước này”.
Thanh Chí, trong một căn phòng nhỏ.
Một thiếu niên đang xem bản thiết kế bỗng có thuộc hạ chạy gấp vào vừa thở vừa báo cáo: “Tứ hoàng tử, đại hoàng tử ra tay rồi hơn nữa còn là một tay tất sát”
Thiếu niên được gọi là tứ hoàng tử kia sau khi nghe xong cũng chỉ suy nghĩ một lúc liền ra lệnh trục khách: “ừm, ta đã biết, ngươi có thể lui xuống được rồi”. Sau một tiếng trục khách của tứ hoàng tử tên thuộc hạ kia cũng chỉ có thể hành lễ rồi lui xuống.
Trong nhà bếp hoàng cung.
Hai hạ nhân đang trốn ở một góc tán gẫu với nhau
“Này ngươi biết tin gì chưa, chuyện của đại hoàng tử ấy”
“Chuyện của đại hoàng tử gần đây trong hoàng cung rất xôn xao bàn tán, ta mà không biết thì rất lạ đấy”
“Phải nói đại hoàng tử ghê thật đã không ra tay thì thôi một khi ra tay là oanh động”
“Ta còn nghe nói trong trận chiến đó còn có đại công chúa Bảo Xuyến ra tay nữa đấy”
“Thật á, công chúa Bảo Xuyến về phe đại hoàng tử rồi à”
“Ta không biết nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng này”
“Đúng rồi hình như ở Thanh Chí còn có tay khác của đại hoàng tử đấy, cái gì mà công nghiệp làm muối gia tăng hương vị đồ ăn thì phải”
“Cái đó ta cũng nghe qua, có lẽ là hành động tiếp theo của đại hoàng tử đi”
“Ta buồn cho các hoàng tử khác rõ ràng là tranh cử công bằng vị trí thiên tử mà bị đại hoàng tử đè xuống ma sát”
“Không biết đại hoàng tử tiếp theo định làm gì, ta sẽ ủng hộ đại hoàng tử hết mình nha”
“Ta cũng vậy”
Hai người không ngừng thì thầm to nhỏ với nhau mà không biết bếp trưởng đã đến sau lưng từ lúc nào. Bếp trưởng cầm cái muôi múc đập vào đầu hai hạ nhân quát: “làm không lo làm còn trốn việc ra đây tám chuyện, tâm tư của đại hoàng tử các ngươi có thể hiểu được sao, mau làm việc đi”. Nương theo tiếng quát của bếp trưởng hai hạ nhân lập tức chạy về vị trí làm việc của mình chỉ còn lại bếp trưởng đứng ở đấy.
Không biết đại hoàng tử tiếp theo sẽ làm gì đây. Bếp trưởng nghĩ thầm.
Trong phủ đại hoàng tử, Hoàng Phong nằm trên giường nhìn bảng nhiệm vụ trôi nổi trên không.
Lê Hoàng Phong: 43%
Lê Thiên Vũ: 24%
Lê Mục Chung: 4%
Lê Văn Tú: 21%
Lê Thanh Sơn: Không xác định
Trung lập: 8%
Yêu cầu: 50% (Còn 7%)
Hiệu quả tương đối tốt nha. Hoàng Phong ve ve cằm nghĩ thầm.
Không những hồi phục lại tiến trình mà còn tăng thêm 3% thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, chỉ còn 7% tiến độ cho hơn một tháng nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Sáng hôm sau.
Hoàng Phong dậy khá sớm, hắn đang ngồi vừa đọc sách vừa uống trà, dựa theo tính toán của hắn thì hôm nay Vĩnh Sinh sẽ trở về báo cáo nhiệm vụ vì vậy hắn mới không đến thư phòng đọc sách mà ở trong phủ chờ Vĩnh Sinh về.
Hắn rất chuyên tâm chăm chú đọc sách không để ý đến xung quanh đến khi có người lên tiếng: “Đại hoàng tử” hắn mới thoát khỏi trạng thái đọc sách ngước nhìn lên thấy Vĩnh Sinh đã trở về từ lúc nào mà bên cạnh còn có một nữ nhân khác.
Chỉ thấy nữ tử này chỗ nào cần nhô thì nhô hẳn ra, chỗ nào cần cong thì cong, thân hình đầy đặn, đường cong mềm mại khoác chiếc áo màu xanh dương nhạt, áo trong màu trắng, cả người toả ra khí chất siêu nhiên không vướng bụi trần, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, nếu như tất cả loài hoa đều ở bên cạnh đều sẽ bị phai nhòa trước nhan sắc tuyệt sắc này.
“Thật là một tuyệt sắc giai nhân nha” Hoàng Phong khẽ thốt nên.
Bị Hoàng Phong dò xét đánh giá nữ tử cảm thấy rất khó chịu lại nghe thấy lời của hắn vừa thốt ra nàng cau mày thể hiện sự bực bội ra mặt.
Vĩnh Sinh đứng bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ, lần đầu hắn gặp công chúa Bảo Xuyến hắn cũng ngớ cả người mãi về sau mới định thần lại được. Hắn sợ đại hoàng tử sẽ đi theo sai lầm giống hắn nên hắn định tiến đến chỗ đại hoàng tử để nhắc khéo.
Không đợi Vĩnh Sinh làm gì, Hoàng Phong sớm đã lấy lại tinh thần từ lâu chỉ là đang dò xét xem nữ tử này là ai, sau khi đánh giá kĩ càng lại đi cùng Vĩnh Sinh hắn chỉ có thể nghĩ tới một người đó là đại công chúa Đại Cồ Việt Lê Bảo Xuyến.
Thấy đối phương cau mày bực bội, hắn vội đứng lên mặt tươi cười nói: “Bảo Xuyến tỷ lâu rồi không gặp nha”
“Ngươi còn nghĩ đến người tỷ tỷ này sao” Bảo Xuyến hừ một tiếng nói.
“Đâu có a, ta vẫn luôn nhớ đến tỷ mà, tỷ đừng đứng đó nữa ngồi xuống đi” Hoàng Phong miệng vẫn cười nhường ghế cho Bảo Xuyến.
“Coi như ngươi vẫn còn lương tâm” Bảo Xuyến cũng không già mồm nữa liền ngồi xuống cầm chén trà của Hoàng Phong uống một ngụm.
Thấy Bảo Xuyến như vậy hắn cũng không tức giận mà kiếm cho mình chiếc ghế khác, tự rót một chén trà khác.
Vĩnh Sinh thấy vậy cũng tự giác không nói gì mà lặng lẽ lui xuống chừa lại sự riêng tư cho tỷ đệ nhà này.
Cả hai rơi vào im lặng không ai nói gì, thấy Bảo Xuyến mãi chẳng nói gì hắn đành mở lời trước: “Bảo Xuyến tỷ không biết đến thăm đệ là có việc gì”
“Ngươi còn giả vờ không biết sao” Bảo Xuyến liếc mắt nhìn hắn rồi lại ngụm một hớp trà, tiện tay cầm luôn quyển sách trên bàn mở ra đọc.
Xem ra là bị ta đe doạ nên tức giận rồi. Hoàng Phong nghĩ thầm
Mặc dù suy nghĩ là vậy nhưng mặt hắn vẫn tươi cười nói: “vẫn mong tỷ dạy cho”
Thấy hắn vẫn muốn giả vờ không biết Bảo Xuyến gập quyển sách lại nhìn về phía hắn nói: “Nếu ngươi đã không muốn nói thì để ta nói trước vậy, một ân tình ngươi vẫn còn nhớ chứ”
“Vẫn nhớ” Hoàng Phong trả lời ý cười trên mặt cũng dần thu liễm.
Bảo Xuyến thấy Hoàng Phong không định giả vờ nữa, nàng cũng mặc kệ trực tiếp vào vấn đề: “Ta muốn ngươi tha cho tứ đệ”
“Có thể” Hắn nói rồi húp một ngụm trà.
Bảo Xuyến kinh ngạc nhìn hắn, nàng vốn nghĩ sẽ phải tốn chút nước bọt, công phu mới có thể thuyết phục được Hoàng Phong nhưng không ngờ tới hắn lại đồng ý nhanh như vậy.
“Thật không” Nàng nghi hoặc nhìn hắn nói với giọng không dám tin.
Sở dĩ nàng kiên quyết như vậy, hi sinh một ân tình để bảo đảm mạng của người khác đều là vì tứ đệ em trai ruột của nàng.
“Thật” thấy Bảo Xuyến kinh ngạc như vậy hắn cũng chỉ cười thầm nhưng ngoài miệng vẫn trả lời.
Vốn tứ hoàng tử không nằm trong danh sách thanh trừng của hắn, hắn cũng định mặc kệ nhưng lại nghĩ về mối quan hệ giữa tứ hoàng tử và đại công chúa hắn liền mượn hoa hiến phật trực tiếp nâng điểm trong mắt nàng.
“Nếu ngươi đã bảo đảm như vậy, ta cũng không còn lý do gì để nán lại rồi” Bảo xuyến đặt chén trà xuống dứng dậy ra về.
“Tỷ về sớm vậy nán lại ăn một bữa cơm” Hắn nhìn Bảo Xuyến sắp về mặt cười cười nói.
“Không cần, ta còn có việc” Bảo Xuyến nói xong liền đi thẳng ra cửa phủ đầu cũng không ngoảnh lại.