Chương 4: Đại hoàng tử ra tay
Nơi nào đó ở tỉnh Cao Bắc.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế đang không ngừng trò chuyện, uống trà. Đúng lúc này một người mặc áo đen không biết từ đâu xuất hiện đằng sau lưng một người đàn ông, hắn ghé sát vào tai người đàn ông thì thầm nói gì đó rồi biến mất.
Người đàn ông kia sau khi nghe xong liền cau mày suy nghĩ, một lúc sau liền nói với người bên cạnh: “Đại ca ta mấy ngày nay đều không có động tĩnh gì đặc biệt, chỉ suốt ngày ở thư phòng đọc sách, không biết là đang có âm mưu gì, chuyện này ngươi nghĩ sao”
Người đàn ông bên cạnh cầm chén trà nên vê vê phần đế như đang suy ngẫm, sau đó liền nói: “Rất có khả năng là đại hoàng tử đang có âm mưu từ trước rồi, dù sao sự ủng hộ của đại hoàng tử cao hơn ngài hay bất cứ hoàng tử nào vì vậy đại hoàng tử không thể dễ dàng như vậy mà từ bỏ đâu”
“Có lý, xem ra ta phải xem xem đại ca ta định làm gì đây”
Người đàn ông kia liền gọi tên áo đen rồi phân phó điều gì đó, sau đó hai người lại tiếp tục nói chuyện tiếp.
Tại gần con đê đang xây ở tỉnh Thanh Chí
Một thanh niên khá tuấn tú trông vẫn còn non nớt đang không ngừng chỉ đạo những thuộc hạ xây dựng kênh đê. Bỗng có một tên thuộc hạ từ đằng sau chạy tới thì thầm báo cáo cho thanh niên đó. Sau khi báo cáo xong tên thuộc hạ liền hành lễ rồi lui xuống chỉ còn lại tên thanh niên đang không ngừng trầm tư suy nghĩ: Đại ca đây là định làm gì. Hắn cũng chỉ suy nghĩ một lát liền mặc kệ tiếp tục chỉ đạo mọi người xây kênh đê.
Tại hoàng cung lúc này, trong thư phòng đọc sách hắn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn hắn. Thật sự có chút không thoải mái hắn nghĩ thầm rồi đi ra khỏi thư phòng về phủ. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ những kiến thức về thế giới này mà hắn đã đọc được.
Thế giới này không bình thường, ngoài người bình thường ra còn có cả các pháp sư, đạo sĩ, yểm sư,… Không như trong các tiểu thuyết hắn từng đọc các pháp sư, đạo sĩ có sức mạnh rất lớn có thể huỷ thiên diệt địa nhưng ở đây không mạnh như vậy các pháp sư chỉ có thể phụ trợ ít nhiều cho q·uân đ·ội, giữ vai trò khá quan trọng trong q·uân đ·ội nhưng không phải yếu tố chủ chốt quyết định thắng thua trong trận chiến. Còn có thông tin làm hắn ngạc nhiên hơn khi pháp sư mạnh nhất của Đại Cồ Việt là đại công chúa Lê Bảo Xuyến hiện đang đóng quân tại Hưng Phủ nơi giáp biên với Đại Tống. Nàng ngay từ nhỏ đã bộc lộ tư chất hơn người, cố gắng hết sức để thoát khỏi số phận hôn nhân chính trị của hoàng tộc. Đến khi nhận ra nàng đã là đại pháp sư mạnh nhất của Đại Cồ Việt và được điều đến biên cương trấn giữ Ngũ Thanh Thành liên thông tới Trấn Hải Quan của Đại Tống bảo vệ biên giới trọng điểm phía bắc của Đại Cồ vIệt.
Ngoài đại công chúa ra còn có ngũ hoàng tử Lê Thanh Sơn, hắn nghe được một thông tin khá thú vị. Tư chất không thua kém gì đại công chúa nhất là về kiếm đạo, ngay từ nhỏ ngũ hoàng tử đã rất chăm chỉ luyện kiếm, trong hoàng cung không một ai là đối thủ của hắn. Sau khi lớn lên, hắn tự động từ bỏ tranh cử thiên tử và xin vào quân doanh đóng quân ở cực nam tỉnh Thanh Chí bảo vệ biên cương Đại Cồ Việt trước vương quốc Chăm pa.
Một đại pháp sư một kiếm si phân ra đóng quân ở hai tỉnh cực bắc và cực nam, nếu ta có thể thu họ về dưới trướng thì thực lực sẽ tăng mạnh có thể đấu trực diện với người chơi khác rồi. Hoàng Phong thầm nghĩ.
Cả chặng đường đi hắn vẫn luôn trầm tư suy nghĩ đến lúc định thần lại thì đã ở trước phủ rồi. Hắn tiến vào phủ rồi kêu hệ thống: “Hệ thống, kiểm tra tiến trình nhiệm vụ”
Hắn vừa dứt lời bảng nhiệm vụ liền hiện ra trước mặt hắn.
Lê Hoàng Phong: 37%
Lê Thiên Vũ: 25%
Lê Mục Chung: 9%
Lê Văn Tú: 21%
Lê Thanh Sơn: Không có dữ liệu
Trung lập: 8%
Yêu cầu: 50% (còn thiếu 13%)
Còn lại 40 ngày
Hắn nhìn bảng tiền trình rồi nghĩ: xem ra thời gian không còn nhiều nữa, mình cũng nên ra tay rồi.
“Vĩnh Sinh” hắn kêu lên một tiếng.
“Có thuộc hạ” Vĩnh Sinh lập tức xuất hiện đằng trước hắn một chân quỳ xuống chân kia bàn chân tiếp thẳng xuống đất, đầu hơi cúi xuống nói.
Hoàng Phong phất tay kêu hắn đứng lên, Vĩnh Sinh cũng “vâng” một tiếng rồi đứng dậy, Hoàng Phong đưa cho Vĩnh Sinh một tờ giấy mà hắn đã viết từ trước phân phó hắn cử người đến tỉnh Thanh Chí giáp biển chỉ đạo người dân ven biển làm theo trong giấy.
Không để Vĩnh Sinh trả lời hắn liền nói tiếp: “Nghe nói Đông Triều có thổ phỉ không ngừng c·ướp b·óc người dân, thật táng tận lương tâm ngươi và những người khác đi một chuyến đến Đông Triều tiêu diệt bọn chúng”
Nghe đến đây Vĩnh Sinh mặt thất kinh kêu lên: “Đại hoàng tử, lũ thổ phỉ đó rất tàn bạo và đông người trước tình huống ngài chưa nắm binh quyền với thế lực hiện nay của điện hạ chúng ta thật sự không đấu được với bọn chúng”.
“Tam hoàng tử cũng là vì bọn chúng mà phải sớm rút khỏi tranh cử” Vĩnh Sinh tiếp tục nói.
“Ồ, bọn chúng mạnh như vậy” Hoàng Phong khẽ ồ lên một tiếng rồi nói.
“Vâng, tam hoàng tử vì muốn tiêu diệt đám thổ phỉ đó mà dồn hết thế lực vào cuộc thanh trừng thổ phỉ ở Đông Triều cuối cùng lại thua trận, chịu tổn thất nặng nề đến cả căn cứ của chúng cũng không động tới mà gián tiếp rút khỏi tranh cử thiên tử”. Vinh Sinh vừa làm mặt nguy hiểm vừa giải thích cho Hoàng Phong, sợ đại hoàng tử của hắn không hiểu hiểm họa như nào.
“Ngươi đi trước một chuyến đến Hưng Phủ mời tỷ tỷ của ta ra tay hỗ trợ ngươi tiêu diệt thổ phỉ, nếu nàng không đồng ý ngươi cứ nói với nàng là thế cục đã thành ngày ta lên vị thiên tử cũng là ngày ta sẽ thực hiện đại thanh trừng, một ân tình, nếu hỗ trợ ta bất cứ điều gì đều có thể thành sự thật” Hoàng Phong không để ý đến hắn mà nói tiếp.
Nói xong Hoàng Phong lập tức phẩy phẩy tay ra lệnh trục khách rồi ngồi một mình suy nghĩ uống trà tiếp.
Vĩnh Sinh thấy Hoàng Phong không muốn nói nữa nhìn vào tờ giấy ghi ba chữ: cách làm muối, mặc dù hắn hơi nghi hoặc nhưng vẫn theo phân phó của Hoàng Phong mà làm.
Những ngày tiếp theo hắn vẫn tiếp tục đến thư phòng đọc sách mặc kệ những ánh mắt nhìn soi mói mà tiếp tục đọc sách, ngày nào cũng vậy.
Vài ngày sau, có một tin tức làm chấn động cả hoàng cung là việc thế lực của đại hoàng tử t·ấn c·ông và tiêu diệt thổ phỉ hung tàn ở Đông Triều, khắp nơi đều bàn tán xôn xao về việc này bởi chính bọn chúng đã đánh tan thế lực của tam hoàng tử gián tiếp khiến tam hoàng tử bị loại khỏi tranh cử thiên tử mà đại hoàng tử lại có thể dễ dàng tiêu diệt bọn chúng như vậy.
Hoàng Phong nghe thấy những lời bàn tán về hắn liền cười mỉm nghĩ thầm: xem ra Vĩnh Sinh đã mời thành công nàng ta rồi, lại nợ người ta một ân tình rồi.
Việc đại hoàng tử tiêu diệt thổ phỉ hung tàn ở Đông Triều do địa hình cách trở nên tin tức không truyền quá nhanh dẫn đến việc thổ phỉ tiêu diệt được một ngày rồi mà cũng chỉ có người dân, quan lại ở Đông Triều và hoàng cung là biết đến, tin tức vẫn chưa thể truyền đến các nơi khác. Đến tận vài ngày sau khi tiêu diệt thổ phỉ, tin tức này mới truyền hết khắp cả nước
Còn 34 ngày
——————————————————————
Đã xong vẫn câu nói cũ nếu sai sót hi vọng mọi người chỉ cho
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình.