Dương Liễm " ồ" lên một tiếng, lại tỏ ra tự tin mà cười một cách điên dại. Hắn hướng đến Doãn Đình Phong mà ngay lập tức phóng một con dao đến.
Doãn Đình Phong lóe mắt, phản xạ nhanh chóng ôm lấy Trường Lạc mà dịch chuyển ra chỗ khác. Lúc Dương Liễm quay đầu lại liền nhìn thấy anh đã ở phía sau hắn ta.
Doãn Đình Phong khẽ khàng đặt Trường Lạc ngồi xuống một chỗ, để cho cô ngồi tựa lưng vào mép tường, còn không quên đưa tay lên xoa đầu cô cưng chiều, giọng nói khàn thấp vang lên.
" Ngồi yên ở đây đợi anh! Anh sẽ giải quyết hắn nhanh thôi! ".
"Um! ". Trường Lạc ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với anh.
Sau khi thấy chỗ cô đã an toàn, anh mỉm cười ôn nhu. Lúc này mới đứng lên, quay đầu thay đổi sắc mặt nhìn đến Dương Liễm với ánh mắt sắc lạnh.
Dương Liễm hừ lạnh một cái, không cho là Doãn Đình Phong có thể làm gì được mình. Hắn ta kiêu ngạo bản thân không để anh vào mắt, lại chính là sai lầm lớn nhất của hắn khi dám khinh xuất coi thường ma cà rồng tối thượng là anh.
" Hừ! Cảnh tượng này thật thâm tình làm sao! Nhưng mà cũng nên dừng lại ở đây thôi. Hôm nay tôi nhất định phải uống máu ma cà rồng của cô ta. Rồi sau đó, hai người đều phải c.h.ế.t! ".
Dương Liễm nói rồi liền nhanh tay vớ lấy một dụng cụ điện ở chiếc bàn gần đây, dí đến chỗ Doãn Đình Phong.
Doãn Đình Phong tất nhiên không dễ dàng bị mấy thứ đồ của tên điên này làm cho thất thế.
Anh bắt đầu lộ nguyên hình của mình, cả khuôn trắng bệch để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, móng tay dài nhọn lộ ra, trực tiếp chạy tới đâm xiên qua người
Dương Liễm.
Dương Liễm kia bị anh dùng móng tay nhọn đâm tới liền ngã quỵ xuống nền nhà.
Vốn tưởng hắn ta lần này đã bị anh hạ gục dễ dàng. Nhưng nào có được như vậy.
Dương Liễm quỳ một chân xuống đất, đưa tay luồn vào trong người lôi ra một chiếc áo chống đạn được chính hắn sáng chế, có thể chống được những vật thể sắc nhọn.
" Hahah...Doãn Đình Phong! Cậu tưởng có thể đánh bại được tôi sao! Tôi là bất tử, bất tử đó! ".
Dương Liễm cười điên cuồng, lấy từ trong túi áo ra một viên thuốc kì lạ, trực tiếp nhét vào trong miệng mà nuốt xuống.
Chỉ thấy cả khuôn mặt hắn bỗng chốc biến dạng đến khó coi. Toàn bộ gân xanh trên mặt đều nổi lên, cúc áo sơ mi trắng cũng bục ra, để lộ một cơ thể với các mũi bụng săn chắc cường đại hơn người bình thường.
Cả Doãn Đình Phong và Trường Lạc đều kinh ngạc đem ánh mắt không dám tin nhìn nhau.
Dương Liễm rất nhanh liền giải đáp được nghi hoặc trong lòng của hai người.
"Sao? Không ngờ đến phải không? Tôi đã dành hơn nửa đời người để nghiên cứu, điều chế ra loại thuốc này. Nó có thể làm tăng thể lực, khiến cho con người trở nên cường đại hơn bao giờ hết. Chỉ e là Doãn Đình Phong hiện tại không còn là đối thủ của tôi nữa rồi. Hahah... ".
Nói rồi, hắn như được tăng lên sức lực gấp một trăm lần, ngay tức khắc động tác nhanh gấp bội lao tới vật người Doãn Đình Phong ép anh vào tường mà dùng tay đấm liên tục vào mặt anh.
Lực đạo của Dương Liễm đánh xuống mạnh hơn gấp ngàn lần người bình thường, chẳng mấy chốc đã làm cho khuôn mặt Doãn Đình Phong tím bầm nhiều chỗ, máu chảy ròng ròng.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức làm cho anh không kịp chống trả.
Trường Lạc ngồi một bên nhìn người đàn ông của mình bị thương liền không thể chịu được, cô sốt ruột mặc cho bản thân vừa rồi còn chưa hồi phục hẳn, bật dậy dùng hết sức đẩy mạnh tên Dương Liễm ra.
Dương Liễm lúc này cơ thể cường đại mạnh bạo hơn bao giờ hết, đối với hắn cô chỉ có thể đẩy một cái, còn chưa thể làm cho hắn ngã ra. Thế nhưng lại thành công làm hắn chuyển lực chú ý sang chỗ cô.
Dương Liễm dời tầm mắt, nhìn sang chỗ Trường Lạc mà tiến từng bước từng bước về phía cô. Trên khuôn mặt còn nở một nụ cười quỷ dị, đi lại chỗ cô mà giữ chặt cô lại, cúi đầu liền cắn mạnh vào bả vai cô một cái.
Tuy hắn không có răng nanh nhọn như mà cà rồng bọn cô nhưng vết cắn lại ngang bằng với ma cà rồng. Có lẽ là do sức mạnh quái gởm của viên thuốc tăng cường sức mạnh kia.
Trường Lạc khuôn mặt tái mép, khẽ cắn răng nhịn đau đớn.
Doãn Đình Phong thời khắc nhìn thấy người con gái mình yêu gặp nguy hiểm trong nháy mắt liền bộc phát cơn thịnh nộ. Anh đứng bật dậy lao tới như ngọn lửa bùng nổ mặc kệ mọi thứ.
Cái gì mà sức mạnh của viên thuốc kia, tên Dương Liễm biến dị này anh đều không quan tâm. Dùng hết sức lực trong người mình mà lao tới tấn công Dương Liễm.
Dùng tay không đấm cho anh ta lảo đảo. Liên hoàn cước liên tục đánh tới Dương Liễm khiến cho hắn ta không kịp trở tay.
Dương Liễm lúc này bị anh đánh văng ra xa mấy mét, mở mắt trợn trừng kinh ngạc như không tin nổi bản thân hắn vậy mà lại bị đánh ngã.
Rõ ràng là viên thuốc này khiến cho hắn cường lực đến không có đối thủ, tại sao lại...
Nhưng Dương Liễm hắn nào biết đây đều là do sức mạnh của tình yêu hết thảy tạo nên.
Doãn Đình Phong dù cho có phải mất một cái mạng ở đây cũng tuyệt đối không cho phép tên điên này làm tổn hại tới người con gái của anh!
Doãn Đình Phong dùng tay quệt đi vết máu trên khóe miệng, một bên mắt anh vì bị đấm đến sưng tím mà hơi híp lại, bản thân khập khiễng lại lạnh giọng lên tiếng.
"Dương Liễm, cho dù hôm nay tôi có chết ở đây cũng tuyệt đối không để cho anh làm hại đến người phụ nữ của tôi! ".
Lời tuyên bố ngạo nghễ vừa dứt anh liền lao tới ra đòn quyết định đấm mạnh vào bụng hắn khiến cho Dương Liễm ngã nằm trên mặt đất. Cơ thể lúc này không hiểu là vì cái gì lại từ từ xẹp lại, trở lại hình dáng bình thường.
Trường Lạc trông thấy cảnh này liền đưa ra suy đoán có thể là do viên thuốc kia hết thời gian phát huy tác dụng cũng nên.
Doãn Đình Phong thời khắc này cảm thấy còn chưa trút hết giận dữ trong người. Tên điên này dám làm bị thương người anh yêu, thật đáng chết!
Một tay anh túm chặt cổ áo hắn, tay còn lại dùng sức đấm liên hoàn vào mặt Dương Liễm như xả đi cơn thịnh nộ bộc phát trong người.
Trường Lạc tiến tới giữ tay anh lại, đỡ anh đứng dậy mà nhìn vào dáng vẻ bị đánh cho thê thảm của Dương Liễm. Cô nhỏ giọng nói.
" Đình Phong, đừng làm bẩn tay mình thêm với loại người này. Hãy giao anh ta cho pháp luật xử lý đi ".
Doãn Đình Phong lúc này mới nghe lời cô đứng dậy. Anh quay sang ôm chặt lấy cô. Đầu gục vào hõm cổ cô mà khẽ cất giọng.
" Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ tốt cho em! ".
Trường Lạc biết anh là đang tự trách bản thân, cô đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng anh mà an ủi.
" Không sao! Chẳng phải em vẫn ổn mà! ".
Một lát sau, hai người nghe được tiếng còi cảnh sát vang tới càng lúc càng gần tòa nhà. Trường Lạc quay sang lại nghe anh nói khẽ.
" Là anh trước đó đã gọi cho cảnh sát ".
Nói rồi, anh liền bế cô lên, thân thủ nhanh lẹ ôm lấy cả người cô mà phá vỡ cửa sổ kính trong phòng nhảy vọt ra bên ngoài.
Chờ cho đến lúc phía cảnh sát bước vào trong hiện trường thì chỉ còn nhìn thấy một mớ hỗn độn đầy máu me be bét. Từ trong mớ bừa bãi này bọn họ tìm thấy
Dương Liễm cả người như bị ai đó đánh đến thương tích đầy mặt.
Ngoài ra bọn họ còn tìm thấy một loạt những bằng chứng phạm tội phi pháp của Dương Liễm cùng với thi thể của các nữ sinh đã từng bị hắn hại.
Vụ án nữ sinh liên tiếp mất tích bí ẩn trong trường cuối cùng cũng có lời giải. Đám học sinh không ngờ tới hung thủ đứng đằng sau chuyện này vậy mà là giáo sư trẻ tuổi Dương Liễm kia. Còn có đồng minh giúp một tay cho anh ta là Đường Tình Uyển.
Chỉ là không nghĩ Đường Tình Uyển sau đó lại bị hắn giết người diệt khẩu. Đúng là tự làm tự chịu mà!
Ba mẹ của đám nữ sinh bị chết thảm kia sau khi biết tin vô cùng đau lòng. Bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật tang thương này. Ngày ngày đều có người thay nhau đến đồn cảnh sát chửi rủa Dương Liễm sớm đã bị bắt giam chờ ngày phán quyết.
Dương Liễm kia cuối cùng cũng đã bị bắt. Chỉ là bên phía cảnh sát vẫn không thể nào tìm ra lời giải cho những vết thương trên người Dương Liễm. Chẳng lẽ anh ta là vì có xô xát với Đường Tình Uyển trước lúc đó?
Bọn họ tra khảo Dương Liễm nhưng anh ta giờ đây như một cái xác khô không hồn, hỏi thế nào cũng không chịu hé răng khai một câu.
Liễu Thu nghe các bạn trong lớp xì xào bàn tán vụ án kia, lại nhìn đến bàn trên trống không không có người ngồi.
Không biết Doãn Đình Phong và cô bạn thân Diệp Thanh Thanh của cô tại sao mấy ngày nay không thấy tới lớp?
Đang lúc suy nghĩ ở trong lòng thì cô giáo chủ nhiệm bước vào liền thông báo cho cả lớp một tin.
" Các em! Cô thông báo cho các em một chuyện, bạn học Doãn Đình Phong và bạn học Diệp Thanh Thanh đã xin nghỉ học rồi! ".
Doãn Đình Phong cùng Trường Lạc đã bàn bạc với nhau sẽ cùng nhau trở về tộc ma cà rồng. Cô cũng đã đồng ý với anh. Có điều, trước khi đi cô vẫn cần làm một chuyện.
Trường Lạc lúc này đang làm nũng với anh ở trên ghế sofa.
" Đình Phong! Anh cho em đi gặp Liễu Thu nói lời từ biệt đi mà! Nha! Dù sao thì cậu ấy cũng là bạn thân duy nhất đối tốt với em ở thế giới này! ".
Doãn Đình Phong sau một hồi nghe cô lải nhải ở bên tai, cuối cùng vẫn là cưng chiều phải đồng ý với cô.
Ở trước cổng trường học.
"Liễu Thu!". Sau khi tan học, Trường Lạc vừa nhìn thấy bóng dáng Liễu Thu bước ra thì vội vẫy tay gọi cô ấy.
Liễu Thu nhìn thấy Trường Lạc thì không khỏi bất ngờ, sau đó liền chạy lại hỏi chuyện cô.
" Thanh Thanh, mình còn tưởng cậu đã chuyển đi rồi! Cậu sao lại...".
" Phải! Mình xác định là sẽ rời khỏi nơi này. Có điều trước khi đi vẫn là nên tới nói lời tạm biệt với cậu ".
Nghe Trường Lạc lên tiếng giải thích, Liễu Thu xác thực lúc đầu có chút hơi buồn khi nghe tin cô nghỉ học. Lúc này Liễu Thu khẽ vỗ vào vai Trường Lạc mà biểu đạt cảm xúc.
"Xem như cậu còn có lương tâm! ".
Ở một sân cỏ sau trường học. Lúc này đã là giờ tan học. Học sinh trong trường đã về hết chẳng còn ai ở đây. Lại ở giữa bãi cỏ có một nam sinh đang năm ngửa người nhìn lên bầu trời xanh.
Ngô Gia Bảo vẻ mặt chán nản, có chút đượm buồn mà khẽ lên tiếng thở dài nói ra tâm sự của mình.
" Diệp Thanh Thanh! Có phải tôi nên thổ lộ với cậu từ lúc đầu không? Như vậy có khi tôi sẽ không để mất cơ hội. Tôi...tôi thật sự đã rung động với cậu rồi! Chỉ là...có phải bây giờ đã quá muộn rồi không? ".
Ngay lúc nói ra những lời này, một giọng nói cứng cáp lạnh nhạt cất lên ở bên tai cậu ta.
" Chưa muôn ".
Ngô Gia Bảo bị câu nói này làm cho giật nảy mình, cậu ta ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh xem vừa rồi là ai đang nói. Lại quay đầu nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng đen đội mũ bịt kín từ trên xuống dưới. Chiếc áo choàng nhìn giống với kiểu cách của mấy phù thủy trong phim truyện.
Người bí ẩn trên tay cầm một chiếc gậy dài, ngẩng đầu nhìn đến Ngô Gia Bảo mà cất lời chậm rãi.
"Có muốn ta giúp cậu không? ".