Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 27: Nhóc con phản diện cuồng chiếm hữu (7)




Ngày hôm sau, Võ Đoàn Khởi đến trường học lại gặp phải tình huống không thể nào ngờ tới.

Ngay lúc Võ Đoàn Khởi vừa bước vào lớp, đặt cặp xuống bàn, còn chưa kịp ngồi xuống thì đám Dương Lâm đã kéo một lũ tới trước mặt cậu.

Võ Đoàn Khởi khẽ nhíu mày, nghĩ rằng đám người này thật lì lợm. Rõ ràng đã bị cậu ta dạy dỗ cho một trận, hôm nay vẫn còn dám bén mảng đến gần. Cũng thật can đảm.

Võ Đoàn Khởi nhếch mép, giọng nói châm biếm.

"Sao? Hôm trước còn chưa đủ à? Hay là còn muốn đuổi học tao? ".

Dương Lâm hôm nay mặt đã đỡ sưng hơn mấy ngày trước bị đấm. Lúc này vừa nghe thấy Võ Đoàn Khởi nói vậy, bản thân không những không giận mà còn chủ động đặt tay lên vai Võ Đoàn Khởi, bất giác nở nụ cười thiện ý, cười như tên ngây ngốc mà lấy lòng Võ Đoàn Khởi.

" Ấy chết! Võ Đoàn Khởi, sao cậu lại nói vậy chứ! Chúng ta dù gì cũng là bạn cùng lớp với nhau. Tội gì phải xích mích chi cho mất tình đoàn kết. Bọn mày nói có đúng không?".

Dương Lâm nói rồi, miệng vẫn cười không ngớt mà quay sang hỏi đám bạn của mình.

Mấy cậu học sinh đó cũng đồng thanh đáp lại.

"Phải, phải! ".

"Đó. Cậu thấy chưa. Chúng ta coi như là làm hòa nhé. Sau này cậu sẽ trở thành bạn tốt của tôi Võ Đoàn Khởi ".

Câu nói ấy vừa dứt, không chỉ riêng Võ Đoàn Khởi mà ngay cả các bạn học khác trong lớp cũng bắt đầu mắt chữ " a ", mồm chữ " o" kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tên ma vương trùm trường Dương Lâm này chẳng phải lúc trước hay ra vẻ tìm đủ trò bắt nạt Võ Đoàn Khởi sao? Sao hôm nay lại như biến thành người khác, niềm nở vui vẻ đối với Võ Đoàn Khởi coi thành anh em tốt luôn rồi!

Võ Đoàn Khởi thấy hành động của Dương Lâm rất không bình thường. Cậu ta không tránh được sinh ra nghi ngờ, cất giọng lạnh nhạt.

" Muốn giở trò gì? ".

Dương Lâm kia thấy đối phương kiêng ky. mình như vậy, liền bày ra vẻ mặt thành kính, kéo Võ Đoàn Khởi cùng mình ngồi xuống, khoác vai Võ Đoàn Khởi mà nói nhỏ chỉ đủ hai người có thể nghe thấy.

" Âyya! Võ Đoàn Khởi tôi nói này, thực ra tôi rất thích chị gái của cậu. Hình như... hình như tôi đã trúng tiếng sét ái tình với chị ấy rồi. Tôi nghĩ, rất có thể, sau này tôi sẽ trở thành anh rể của cậu, cậu nghĩ sao? ".

Nghe đến đây, sắc mặt Võ Đoàn Khởi khẽ biến hóa. Khuôn mặt thoáng chốc tối sầm lại, xám xịt không có cách nào nói rõ.

Ngay cả Võ Đoàn Khởi cũng không hiểu tại sao bản thân lại phải khó chịu như vậy!



Vừa nghe thấy có một tên tự thừa nhận đã thích Úc Thanh kia, còn nói muốn trở thành anh rể của hắn! Hừ! Hắn chỉ cảm thấy thật nực cười. Càng không thể chấp nhận được chuyện này.

Thấy Võ Đoàn Khởi vẫn cúi gằm mặt không nói gì, Dương Lâm kia lại tiếp tục một tràng luyên thuyên, cao hứng nói.

" Chính vì thế, sau này chúng ta cũng coi như có quan hệ rồi. Không nhất thiết phải ở trên lớp thái độ khó chịu. Thế nhớ, sau này Võ Đoàn Khởi cậu chính là anh em tốt của Dương Lâm tôi. Còn có, cậu có thể nói cho tôi biết nhà cậu ở đâu không? Chị cậu bình thường thích những gì? Ghét cái gì? ".

Càng nói, Dương Lâm càng không che giấu nổi tâm tư của thiếu niên mới yêu. Điều này càng khiến cho Võ Đoàn Khởi dây thần kinh căng ra, lập tức cau mày khó chịu.

" Tôi không biết. Cậu muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu ".

Dương Lâm nghe vậy chỉ " Ồ " lên một tiếng. Như đã biết mà đứng dậy. Đúng lúc tiếng trống vào lớp vang lên. Dương Lâm liền vỗ vỗ vai Võ Đoàn Khởi chào một tiếng.

"Người anh em tốt! Sau này phải nhờ cậu nhiều rồi! ". Nói xong cậu ta liền đem theo vẻ mặt hớn hở trở về chỗ ngồi.

Võ Đoàn Khởi trong lòng thầm muốn mắng chửi.

Ai muốn làm anh em tốt với cậu ta chứ!

Còn có...Tại sao một người hay cáu gắt, nóng tính như Úc Thanh mà cũng có người thích được chứ. Đã vậy còn là bạn cùng lớp với cậu ta.

Suốt một tiết học ngày hôm ấy, đầu óc Võ Đoàn Khởi chẳng thể tập trung vào bài học mà không ngừng suy nghĩ lung tung.

" Hừ! Chị ta thì có cái gì tốt chứ! Tính tình khó ưa. Chẳng qua là gương mặt đẹp một chút, làn da trắng một chút, đôi mắt to tròn một chút, hình như... dạo này cũng dịu dàng hơn một chút... ".

Càng nghĩ, Võ Đoàn Khởi càng giật mình nhận ra, bản thân vậy mà lại ngầm khen người phụ nữ đó.

Haizz, càng nghĩ càng khó chịu! Chị ta tính quyến rũ hết đàn ông trên thế giới này hay gì?

Võ Đoàn Khởi lúc này vò đầu bứt tai, dáng vẻ như một thanh niên ghen tuồng mà muốn phát điên tại chỗ.

Lúc trở về nhà cũng không thèm nhìn mặt chào hỏi Trường Lạc mà đi thẳng lên lầu.

Trường Lạc thấy thái độ cọc cằn của cậu ta đối với mình, chính là khó hiểu nhún vai bĩu môi tại chỗ.

Tên nhóc này lại phát điên chuyện gì rồi?

Ban đêm, căn nhà tối om đã sớm tắt điện đi ngủ.



Võ Đoàn Khởi không hiểu sao lại khó ngủ đến như vậy. Thỉnh thoảng lại lật qua lật lại, trở mình đến cái chăn ga cũng bị cậu làm cho nhăn nhúm.

Lúc này trong đầu Võ Đoàn Khởi đều là hiện ra hình ảnh của người phụ nữ kia. Mấy ngày nay rõ ràng người phụ nữ đó đã có thay đổi lớn. Trên miệng lúc nào cũng mỉm cười thân thiện, đối với cậu ta luôn nói lời quan tâm, đường mật. Thật khiến cho Võ Đoàn Khởi tâm phiền ý loạn.

Trong đầu Võ Đoàn Khởi bây giờ chỉ hiện ra duy nhất hai chữ, cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

" Úc Thanh! Úc Thanh! Úc Thanh!...".

Rốt cuộc là tại sao, từ lúc nào cậu ta lại để tâm đến người phụ nữ đó? Từ lúc nào lại cảm thấy người kia thực ra cũng không hề đáng ghét như cậu tưởng. Từ lúc nào, lại cảm thấy khó chịu khi có người bày tỏ thích Úc Thanh...

Là vì sao? Là vì...cậu ta đã có tình cảm với người đó không? Còn là thứ tình cảm mà nam dành cho nữ.

Không hiểu sao giờ phút này trong đầu Võ Đoàn Khởi liền lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Cậu muốn kiểm chứng, xác thực cái cảm giác đó của mình, có thể mãnh liệt đến cỡ nào.

Thế là thanh niên liền ngồi bật dậy, rời khỏi giường mà khẽ khàng mở cửa phòng, từ từ bước đi nhẹ bẫng hướng xuống tầng dưới.

Hai chân trên mặt đất thật nhẹ khẽ để không phát ra tiếng động đánh thức người trong nhà.

Võ Đoàn Khởi đứng ở trước cửa phòng Trường Lạc một hồi, suy nghĩ kĩ liền quyết định mở cửa phòng, kín kẽ mà nhón chân đi vào bên trong.

Trong căn phòng tối được thắp sáng mờ ảo bởi chiếc đèn ngủ nhỏ. Thông qua nó, Võ Đoàn Khởi liền nhìn rõ gương mặt diễm lệ của người phụ nữ đang nhắm mắt, dáng vẻ ngủ ngon mà yên vị trên chiếc giường gỗ.

Võ Đoàn Khởi đứng ngẩn người ra vài giây, mải ngắm nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trên giường một bộ dáng an tĩnh khiến cho trái tim thiếu niên khẽ rung rinh.

Cậu từ từ bước tới gần, bước khẽ khàng lên giường mà nằm xuống vị trí bên cạnh Trường Lạc đang ngủ.

Võ Đoàn Khởi nghiêng người, nằm rất sát nên giờ phút này cảm nhận rõ được hơi thở đều đặn của người bên cạnh. Lại cùng một chỗ cảm nhận được hơi ấm trên chiếc giường mình đang nằm. Thật ấm áp! Thật thoải mái! Còn thoải mái hơn cả giường của cậu ta.

Bỗng chốc, Trường Lạc đang nằm ngửa lại giống như ngủ mớ mà bất ngờ xoay người sang đối diện khuôn mặt đẹp trai của Võ Đoàn Khởi. Bàn tay trong lúc ngủ liền đặt lên hông Võ Đoàn Khởi mà ôm vào người.

Võ Đoàn Khởi bị hành động bất chợt này của cô làm cho có chút kinh hãi. Nhìn xuống khuôn mặt ngoan ngoãn đang núp vào lồng ngực mình hệt như mèo con đang ngủ, Võ Đoàn Khởi trong lòng liền nổi lên một gợn sóng.

Cậu vươn tay ra ôm lấy đầu tóc cô, cúi xuống hít lấy mùi hương vương trên mái tóc dài mượt của cô. Cơ thể hai người áp sát vào nhau khiến cho Võ Đoàn Khởi cảm nhận được độ ấm từ cơ thể người trong lòng truyền tới.

Thời khắc này, Võ Đoàn Khởi không nhịn được muốn làm chút gì đó. Cậu hơi cúi đầu, hôn lên mái tóc của Trường Lạc, khẽ nhếch môi nở một nụ cười hiếm có.

"Úc Thanh! Giờ thì tôi đã hiểu rõ lòng mình rồi! Tôi là yêu thích em! Vì thế, đừng bao giờ phản bội tôi, lừa dối tôi, có được không? Nếu không, dù cho tôi có yêu em đến mấy, cũng sẽ không kiểm soát được mà làm ra hành động tổn thương em. Úc Thanh, đừng khiến cho tôi phải thất vọng... ".