Chương 66: Chiến Đấu
Quách Giản Nhi chắp tay bội phục, sắc mặt đăm chiêu nói:”Lão Hàn, ngươi cái miệng này...Chậc chậc!”
Trương Hàn:”........”
Thực sự thì hắn cũng không tin nổi miệng của bản thân như thế linh....
Trương Hàn trợn mặt nói:”Còn không nhanh lấy đi? Những người kia đều muốn đi vào!”
Quách Giản Nhi mộng bức, bản thân xấu hổ mắng ta để đỡ nhục? Còn có loại này thao tác?
Nội tâm là phỉ nhổ Trương Hàn nhưng vẫn là cùng hắn tiến lên đoạt bảo.
Trương Hàn thấy bảo vật gần tới tay trong lòng khó trách mừng thầm, niềm vui tới chưa bao lâu thì sau lưng vang lên tiếng kêu làm hắn tâm tình băng lãnh.
“Ma Âm Chuông! Ma Âm Mê Hoặc!”
“Leng keng! Leng keng!” Tiếng chuông vang lên, tràn đây mê hoặc chi ý làm người thần trí không rõ.
Nghe tiếng chuông, Trương Hàn chỉ thấy đầu có chút choáng váng, lúc mở mắt ra đã thấy bản thân quay về vị trí cũ.
“Con mẹ nó!” Trương Hàn giận quá chửi thành tiếng, rõ ràng bảo vật tới miệng rồi còn mọc cánh mà bay!
Sao lại không cay cho được! Trương Hàn ánh mắt phun lửa, tực giận nhìn về trước mặt mình Âu Dương Phách, Khương Tiểu Phong....
Không nói một lời rút kiếm liền đánh:”Phệ Huyết Kiếm! Huyết Trảm!”
Âu Dương Phách thần sắc nghiêm túc dùng ra bản thân Võ Kỹ đối chọi với Trương Hàn:”Bạch Xà Quyền!”
Quyền ấn như thể hóa thành Bạch Xà! Linh động, giảo hoạt, lại có phần âm hiểm cảm giác.
Kiếm khí cùng quyền ấn đối oanh tạo thành âm thanh điếc tai, cường hoành khí tức từ cả hai không ai hơn ai!
Cảm thấy nhiêu đây còn chưa đủ, Trương Hàn lại đánh ra Phá Thạch Chưởng.
Phá Thạch Chưởng nối tiếp kiếm khí lao lên phá tan Bạch Xà Quyền của Âu Dương Phách.
Tuy nhiên Âu Dương Phách cũng không ăn chay, nhìn trước mặt phá không mà tới chưởng ấn, hắn ánh mắt âm hàn lặng lẽ móc ra một thanh tiểu kiếm rồi ném nó đi.
“Xùy!” Tiểu kiếm dễ dàng phá nát chưởng ấn, lại không có dấu hiệu dừng lại ý định nhân cơ hội này công kích Trương Hàn.
“Xoẹt!” Tiểu kiếm xuyên thủng đá hoa cương dưới chân, vị trí Trương Hàn đứng bây giờ trống không.
“Không tốt!” Âu Dương Phách hoảng loạn, phía sau lưng phát ra xé gió âm thanh làm hắn cả kinh.
Khương Tiểu Phong kế bên nhìn Trương Hàn đánh lén sau lưng Âu Dương Phách, nhịn không được rút ra hai cây chùy thủ bên hông mà trợ giúp Âu Dương Phách.
“Song Ảnh Trảm!” Hai cây chùy thủ như hóa hư không, nhìn không rõ đường nét, thỏa thỏa chuyên dùng để á·m s·át.
“Oanh!”
Trong tưởng tượng Trương Hàn b·ị t·hương không có diễn ra, ngược lại Âu Dương Phách thế nhưng bị trường kiếm cho chém bay.
Khương Tiểu Phong nhíu mày nhìn đang cầm đại đao không hề có thiếu nữ hình tượng Quách Giản Nhi.
Hắn không vui nói:”Ngươi ý gì a?”
Quách Giản Nhi phì cười:”Tiểu tử ngươi đánh lén Lão Hàn, ta là hắn bằng hữu chẳng lẽ không thể đỡ giùm?”
Trương Hàn ở kế bên nhịn không được băng lạnh nói:”Quách Giản Nhi đừng nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp đánh là xong!”
Dứt lời, hắn vận dụng U Mê Bộ Pháp hóa thành tàn ảnh lao về phía Âu Dương Phách tiếp tục chiến đấu.
Quách Giản Nhi bĩu môi định phản bác vài lời nhưng Trương Hàn đã đi xa.
Nàng không thể làm gì, liền vác lên đại đao cùng Khương Tiểu Phong đánh.
“Quỷ Trọng Đao!” Đại đao chậm chạp đánh về phía Khương Tiểu Phong, còn kéo theo vô số âm khí, lệ quỷ thét gào.
Khương Tiểu Phong định né tránh nhưng lại phát hiện bản thân trở nên chậm chạp khó di chuyển.
Chỉ còn cách đối chọi trực tiếp với Quách Giản Nhi:”Song Ảnh Trảm! Tam Liên Kích!”
6 đường chùy thủ phá gió mà đánh vào Quỷ Trọng Đao của Quách Giản Nhi.
Uy lực tuy kinh người nhưng so sánh với Quách Giản Nhi vẫn là yếu hơn rất nhiều.
“Oanh! Oanh!” Nhẹ nhàng phá tan chiêu thức của Khương Tiểu Phong, đại đao vẫn không có ý định dừng lại.
Nhìn trước mặt lưỡi đao càng ngày càng gần, Khương Tiểu Phong khóe mắt như muốn nứt ra.
Tức giận hét to:”Phong Ảnh Ma Lang! Ma Ảnh Phong Thanh!”
“Gào!!” Sau lưng Khương Tiểu Phong xuất hiện một con sói màu đen, nó tức giận gào rống ánh mắt hung tợn nhìn Quách Giản Nhi.
Phong Ảnh Ma Lang trong miệng Khương Tiểu Phong là một con sói đen, điểm kì dị của nó là ở phần trán có một chiếc sừng mới nhú.
Khương Tiểu Phong cả người trở nên mờ ảo khó nhìn, có chút giống như chiếc bóng.
“Bành!” Đại đao khảm nạm vào mặt đất, Khương Tiểu Phong trốn đi từ lúc nào không hay.
Quách GIản Nhi nói thầm:”Tốc độ hình Ma Hồn sao. Cái này ta cũng có...”
“Huyết Y Quỷ! Quỷ Y!”
Sau lưng Quách GIản Nhi xuất hiện một hình bóng của nữ nhân, thứ này quay mặt ra sau chỉ thấy được phần lưng, nhìn được chỉ là mái tóc dài cùng bộ y phục đỏ ngầu như màu máu.
Quách Giản Nhi đồng tử biến đỏ, cả người như mặc vào một bộ y phục giống như Ma Hồn của nàng.
Rút lên đại đao, cả người biến mất chỉ truyền lại vài tiếng leng keng kim loại v·a c·hạm....
Quay về với Trương Hàn, hắn thần sắc lạnh như băng nhìn về đống phế tích trước mặt:”Đánh nhau hơi bị lâu rồi, Âu Dương Phách ngươi cũng nên cút ra đây! Ta biết ngươi trên người có mặc áo giáp, kiếm vừa rồi còn chưa đủ g·iết ngươi! Nhanh lên kết thúc cuộc chiến này a!”
Không gian im ắng không ai lên tiếng, Trương Hàn cười lạnh chém về phía phế tích.
“Ầm!” Cát bụi tung bay làm chắn đi tầm nhìn.
Trương Hàn không nói gì lại chém ra một kiếm.
Chỉ là lần này không phải hướng về phế tích mà là bên phải phế tích vị trí.
Chỉ nghe được ở trong khói bụi một tiếng hét thảm:”A!!”
Trương Hàn lạnh như băng lại chém ra một kiếm:”Đánh một trận! Đừng có làm mấy trò vặt, tưởng ta buông lỏng cảnh giác cho ngươi nhân cơ hội c·ướp lấy bảo vật sao?”
Âu Dương Phách thân hình từ trong khói bụi đi ra, tay của hắn có một đường kiếm dài trong rất ghê rợn.
Hắn tức giận nói:”Ngươi! Tôt! Tốt! Thế thì đánh một trận!”
Trương Hàn nghe tới đây thì mỉm cười, lại chém ra một kiếm:”Ta đã bào đừng có khôn vặt a!”
Kiếm này cũng không hướng về phía Âu Dương Phách mà chém, mà là phía nơi 3 cái bảo vật vị trí.
“Oanh!” Kiếm khí như đụng phải vật, trực tiếp liền đánh bay.
Phía vách tường, thân thể Âu Dương Phách dần xuất hiện, nhịn không được thổ huyết:”Phốc!”
Trước ngực hắn y phục b·ị c·hém một đường lớn, cho dù là có áo giáp ngăn cản nhưng vẫn là b·ị t·hương.
Trương Hàn từ xa đi tới, lạnh băng nhìn Âu Dương Phách:”Đáng lẽ ra lúc trước khi ta gần lấy được rồi, ngươi không nên nhúng tay vào....”
Âu Dương Phách ho khan, máu tươi từ khóe miệng không ngừng chảy xuống:”Khụ khụ! Ngươi là thế nào thấy được ta?”
Trương Hàn bình tĩnh nói:”Ma Hồn của ngươi theo ta thấy năng lực là thôi miên phải không?”
Âu Dương Phách nặng nề gật đầu:”Đúng vậy, thì như thế nào?”
“Ngươi dùng Ma Hồn của mình để thôi miên ta, làm cho ngươi trong đầu ta là đang ở trước mặt còn bản thể thì lại lặng lẽ c·ướp đi bảo vật, kế hoạch rất tốt nhưng lại quên bản thân không phải thực sự ẩn mình, ngươi vẫn còn khí tức rành rành ra đó...” Trương Hàn lạnh lùng nói, từ từ rút ra trường kiếm:”Và cũng đừng bao giờ đánh lén ta! Ngươi cái trò thôi miên này chỉ dùng được một lần thôi!”
Dứt lời, không do dự dùng ra bản thân mạnh nhất chiêu thức:”Phệ Huyết Kiếm! Phệ Sinh Linh!”
Một đường kiếm dài xuất hiện, khí tức cường hoành từ nó tỏa ra.
Sắc bén lại huyết tinh.
Cứ tưởng bản thân sắp thành công Âu Dương Phách lúc này thần sắc trắng bệt, la hét tuyệt vọng:”Không!!”
Trương Hàn nhìn nơi chính mình t·ấn c·ông, lúc này đã xuất hiện Âu Dương Phách, bất quá hai bên người của hắn lại là cách biệt....
Chắc chắn Âu Dương Phách đ·ã c·hết, Trương Hàn liền vô lực ngồi xuống.
Miệng không ngừng thở hổn hển, hai lỗ tai không ngừng có máu tươi chảy ra.
Đánh nãy giờ, liên tục dùng ra đủ loại Võ Kỹ, cả người giác quan vẫn dụng đến cực hạn làm cho hắn mệt mỏi.
Tuy ở ngoài biểu hiện rằng bản thân không có việc gì, bình tĩnh, lạnh lùng như ăn chắc Âu Dương Phách.
Nhưng hắn lại rõ bản thân huyết khí đã gần cạn, nếu như hồi nãy hắn g·iết không được thì đồng nghĩa với việc t·ử v·ong.
Trương Hàn từ trận chiến này phát hiện bản thân yếu điểm kinh khủng tới mức nào!
Đánh với thực lực yếu hơn bản thân không có gì, đánh với cùng Tu Vi liên khác.
Nếu như trong thời gian ngắn kết liễu kẻ địch thì không sao, giống như Âu Dương Phách dạng này thích chơi kéo dài thì là có sao!
Không chỉ đó, Ma Âm mà Âu Dương Phách gây ra khiến cho thính giác của hắn b·ị t·hương, chảy ra máu luôn rồi a!!
Quách GIản Nhi lúc này đi tới, có chút bất ngờ nhìn Trương Hàn:”Lão Hàn! Ngươi có sao không a?!”
Trương Hàn lắc lắc đầu:”Không sao! Chỉ là một ít v·ết t·hương nhỏ!”
“Đúng rồi, Khương Tiểu Phong c·hết chưa? Đem xác của hắn lại cho ta mượn!”
Quách Giản Nhi ánh mắt hơi trốn tránh nói:”Ta...Ta...Ta đem hắn xác băm tới nát rồi...”
Trương Hàn:”........”