Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 94




Ngồi lại thêm một lúc cũng gần đến xế chiều, hai người tạm biệt Tuệ Nhiên rồi bươc ra khỏi vườn thuốc. Dưới ánh nắng vàng pha chút đỏ, bóng hai người in lên mặt đất song hành với nhau. Tuệ Phong đi rất chậm, gương mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ về điều gì đấy.

Mãi cho đến khi cùng hắn ngồi ăn cơm, y vẫn có chút mông lung. Lang Nhất Hàn dường như cũng đang suy tính về một điều gì đó nên không nhận ra sự khác lạ. Cứ thế vài ngày tiếp theo hai người cứ trong trạng thái như vậy. Lâu lâu đối phương lại biến mất không rõ tung tích

Đến khi Lang Nhất Hàn thôi mất hồn, lo lắng về những ngày qua thì lúc này Tuệ Phong đã đứng trước mặt hắn, chìa bàn tay mình ra.

“Nhất Hàn, đi cùng ta đến một nơi nhé.”

Lang Nhất Hàn hơi nghiêng đầu rồi mỉm cười, hắn đưa tay ra, đem các ngón tay thô cứng của mình đan vào các ngón tay có chút gầy của Tuệ Phong.

“Huynh không cần phải hỏi ý ta, huynh muốn đi đâu, ta đều đi cùng huynh.”

Trong mắt có chút dao động, người này vẫn luôn đối với y dịu dàng như vậy.

Hai người ngự kiếm bay ra phia sau Phong Vũ môn, đến khi đặt chân trước một dòng suối, Lang Nhất Hàn bỗng nhiên cảm thấy khác lạ trong người, một cảm giác hồi hộp không thể diễn tả được đang dâng lên trong lòng hắn.

“Đây là…”

Tuệ Phong mỉm cười.

“Đây là nơi ta tìm thấy đệ, là nơi bắt đầu mối duyên của chúng ta, đệ nhìn xem nó có đẹp không?”

Lang Nhất Hàn nhìn ra dòng suối, nêu trước đây hai bên bờ chỉ có đá cuội, bây giờ lại được phủ đầy bở những đoa hoa Lưu Ly xanh biếc.

Trong tình yêu, Lưu Ly xanh truyền đạt sự cảm kích và quý trọng đến đối phương, nó cũng thể hiện lòng trung thành và sự thuỷ chung. Và hơn thế nữa, Lưu Ly xanh thể hiện một lời hứa, hứa rằng sẽ luôn nhớ đến người mình yêu và giữ vững họ trong tâm trí của mình.

Lang Nhất Hàn cảm giác được hốc mắt mình đang nóng dần, đây là những đoá hoa do chính tay Tuệ Phong trồng cho hắn.

“Phong nhi, ta…”

“Suỵt.”

Tuệ Phong đặt một ngón tay lên chặn môi hăn. Lang Nhất Hàn mím môi, người này đang muốn lấy mạng hắn đây mà.

Tuệ Phong nắm chặt lấy tay Lang Nhất Hàn, tách mở một ngón tay riêng biệt của hắn ra. Ngay tức khắc hắn cảm nhận được hơi lạnh của vật nào đó đang luồn vào ngón tay mình.

Tuệ Phong chăm chú nhìn tay hắn, môi mỏng có hơi mấp máy rồi nhẹ nhàng cất tiếng.

“Đệ biết không, ở thế giới trước đây ta từng sống, một người muốn thành hôn với người mình yêu sẽ cầu hôn người ấy, và đeo nhẫn là một nghi thức tượng trưng.”

Tim Lang Nhất Hàn hẫng đi một nhịp.

“Huynh đang… cầu hôn ta ư?”

Giọng hắn có hơi run, thể hiện đủ sự kích động trong lòng. Tuệ Phong mỉm cười, nếu không nghe được lời nói vô ý lúc ấy của Tuệ Nhiên, y làm sao biết được hắn sợ mất y như thế nào chứ, thật may vì đã tỉnh lại.

Tuệ Phong ngước mặt lên, gương mặt thanh tú càng thêm nhu hoà dưới ánh nắng vàng nhạt, y cười thật rạng rỡ.

“Ừ, ta cầu hôn đệ đó, đệ kết đạo lữ với ta nhé? Mà nhẫn đã đeo rồi không từ chối được đâu.”

Lang Nhất Hàn nhấc bỗng y lên, cắn nhẹ lên cái cằm thon gọn của Tuệ Phong.

“Ta sao nỡ lòng từ chối chứ, Phong nhi, ta rất vui, rất kích động, rất hạnh phúc. Cám ơn huynh vì đã gặp ta.”

Tuệ Phong đặt một nụ hôn lên trán của hắn.

“Ta cũng cám ơn đệ, vì đã ở bên ta.”

Còn một chiếc nhẫn còn phải đeo, vì thế Tuệ Phong kêu hắn thả mình xuống rồi hối hắn đeo nhẫn cho mình. Hai người ngồi tựa vai nhau bên bờ suối, ngắm nhìn cặp nhẫn trên tay mãi không thấy trán.

Khi sắc trời đã ngã màu, Lang Nhất Hàn đột nhiên ôm Tuệ Phong đứng lên, y theo phản xạ vòng tay qua cổ hắn, ngơ ngác nhìn.

Lang Nhất Hàn cười cười, cắn nhẹ xuống chóp mũi Tuệ Phong một cách yêu chiều.

“Ta cũng muốn đưa huynh đến môt nơi.”

Tuệ Phong nhu thuận gật đầu. Thế là Lang Nhất Hàn ôm y bay lên, rời khỏi Phong Vũ môn, một đuờng tới thẳng Ma Cung.

Năng lực làm việc của Cố Dạ Thiên và Bạch Âm quả nhiên vô cùng tốt, chưa được bao lâu từ một nơi đổ nát đã đem nó về nguyên trạng, hơn nữa còn có phần kinh diễm hơn.

Hắn đưa y đến trước cửa đại điện rồi đặt y xuống, kêu y tự mình mở cửa ra xem. Tuệ Phong gật đâu đặt tay mình lên cánh cửa rồi dùng sức đẩy ra.

Hai măt y mở to nhìn cảnh tượng diễm lệ hiện ra trước mắt mình. Đại điện tối tăm trước đó nay đã đổi sắc bởi vô số dải lụa đỏ thẫm, phía trên lấp lánh những ánh vàng ánh bạc. Tại vị trí cao nhất, chiếc ghế ngồi đơn độc trước kia đã có thêm một chiếc khác đặt cạnh.

“Huynh thích không? Đều do một tay ta làm.”

Có thể không thích được sao? Y hạnh phúc đến nỗi rơi nước mắt rồi đây nè. Lang Nhất Hàn đưa tay lau nước mắt cho Tuệ Phong.

“Ta rất hạnh phúc khi huynh cầu hôn ta, và ta cũng muốn huynh cảm nhận được điều đó.”

Lang Nhất Hàn nắm tay y, dắt y từ từ tiến về phía trước.

“Tuệ Phong, ta luôn ước có một ngày, hai ta khoác lên mình bộ hỷ phục, ta nắm tay huynh như thế này, dìu huynh từng bước qua từng bậc thang tiến lên phía trên.”

“Tại nơi này, chúng ta cùng bái phu thê trước sự chứng kiến của mọi người, để khắp nơi trong thiên hạ biết, Lưu Tuệ Phong là của Lang Nhất Hàn ta.”

“Tuệ Phong, huynh nguyện ý làm Ma Hậu của ta chứ?”

Tuệ Phong gật đầu trong nước mắt hạnh phúc, giọng nói cũng lạc đi.

“Nguyện ý! Nhất Hàn, ta nguyện ý cùng đệ kết bái phu thê, mãi không xa rời!”



Hôm nay Phong Vũ môn cực kỳ hỗn loạn, cổng lớn lúc nào cũng có người chạy ra chạy vào, bên trong chúng để tử chạy ngược chạy xuôi để chuẩn bị mọi thứ.

Vì sao ư?

Vì…

Hôm nay Ma Tôn đến rước dâu rồi a!