“Hu oaaaa, Phong nhi, con cuôi cùng cũng tỉnh lại rồi, có biết con làm ta sợ lắm không?”
Hàn Diệp đu trên người Tuệ Phong khóc lóc, y bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng sư phụ mình dỗ dành, ánh mắt tránh né cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của ai đó.
Sư thúc à, thông cảm a, sức y lớn quá, ta kéo không ra nổi!
Chưa kịp để Tống Minh ra tay, Lang Nhất Hàn đã đi đến tách hai người ra, đem Tuệ Phong bảo hộ trong lòng. Hàn Diệp trừng lớn mắt, như muốn đem hắn chém thành hai mảnh, chỗ sư đồ người ta thê hiện tình cảm, ngươi chen vô làm cái quái gì vậy hả?
Tống Minh bất lực đi đến nâng ngươi lên, dúi vào tay Hàn Diệp một túi bánh y mới thôi để ý đến Lang Nhất Hàn, rồi quay sang nhìn Tuệ Phong.
“Cơ thể vẫn ổn chứ?”
“Dạ vẫn ổn ạ.” Trừ việc đau eo ra thì y đều vẫn ổn a.
Tống Minh gật đầu, sau đó ném qua cho Tuệ Phong một lọ đan dược.
“Cho ngươi, dù ngươi thấy ổn nhưng vẫn nên dùng cho an tâm hơn.”
Tuệ Phong mỉm cười, thầm nghĩ Chưởng môn sư thúc trước giờ quả nhiên rất quan tâm mình, giống như sư phụ vậy, tuy nói hắn luôn trừng phạt y vì tội hay rủ sư phụ trốn ra ngoài, nhưng nếu hắn thật sự nghiêm khắc thì y cũng không dám nhiều lần phạm lỗi như vậy đâu nha.
Cất lọ đan dược vào trong áo, Tuệ Phong mỉm cười nói lời đa tạ. Hai người ở lại nói chuyện thêm chút nữa thì cũng rời đi. Cũng lâu rồi chưa có cảm giác thanh bình như vậy, Tuệ Phong nổi hứng kéo tay Lang Nhất Hàn đi dạo xung quanh thăm hỏi mọi người một phen.
Sau khi tạm biệt Minh Tâm và Tử Lâm, hai người theo đường mòn đi đến vườn thuốc của Lý Mộc Hiên. Chỉ mới ở đầu ngõ thôi hương thảo dược đã thoang thoảng quẩn quanh hai người, hai người đi thêm một đoạn liền đến chỗ phơi thuốc của Lý Mộc Hiên.
Từ xa đã loáng thoáng thây bóng người, tưởng rằng là Lý Mộc Hiên, Tuệ Phong tiến lên định chào hỏi, nhưng rồi đột nhiên cổ họng nghẹn lại khi y nhìn rõ dáng người đó.
Người kia dường như cũng cảm nhận được sự hiện diện của hai người, tay đang rải thuốc cũng bất giác ngừng lại, ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tuệ Phong.
Tuệ Phong nhìn gương mặt kia, khoé mắt ửng đỏ rưng rưng nước. Cổ họng khô khốc khó khăn gọi lên.
“T…Tuệ Nhiên… Là muội thật ư?”
Nữ tử khẽ xoay người, gương mặt giống y đến bảy phần, khoé miệng nàng nhẹ nhàng kéo cao, đôi mắt ươn uớt nhìn Tuệ Phong.
“Ca ca… Là ta.”
Tuệ Phong lao đến ôm chầm lấy nàng, nước mắt trực trào rơi ra, Tuệ Nhiên cung không kìm được xúc động mà khóc lớn.
“Tuệ Nhiên, thật may… Ta cứ tướng muội đã… Thật may…”
Sau khi giữ được bình tĩnh, nàng buông ca ca mình ra, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, hít một hơi rồi nói.
“Chúng ta vào trong rồi nói nhé.”
Hai nguời theo nàng bước vào trong, tuy chỉ là căn nhà được Lý Mộc Hiên dựng tạm để lâu lâu ở lại trông coi thuốc có chỗ trú nắng, nột thất bên trong cũng có đầy đủ những thứ căn bản như bàn ghế hay giường nằm để chợp mắt nghỉ ngơi một lúc.
Ba người ngồi quanh chiếc bàn gỗ tròn, Tuệ Nhiên rót trà cho họ, trà là nàng mới nãy vừa pha nên vẫn còn nóng mà toả khói nghi ngút.
Đợi cho nàng ngồi xuống Tuệ Phong mới bắt đầu ở lời.
“Sau sự kiện đó, rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì? Ta cứ tưởng muội đã trở về thế giới kia.”
Tuệ Nhiên mỉm cười, lời nói thoát ra rất nhẹ nhàng, còn mang theo một chút thanh thản chứ không còn cảm giác bí bách và mơ hồ như trước.
“Muội cũng tưởng sẽ giống như huynh vậy, nhưng có người đã kéo ta lại.”
Tuệ Phong và Lang Nhất Hàn nhìn nhau đầy khó hiểu cùng tò mò về người Tuệ Nhiên đang nói tới.
“Ồ, đông đủ dữ ta.”
Ba người bất giác nhìn ra phía cửa, một dáng người mảnh mai đứng đó cũng mỉm cười nhìn họ. Tuệ Nhiên thấy người đến, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Muội vốn định đến kéo Tuệ Nhiên đi tìm huynh chơi, khôn ngờ hai người đã tự đến đây trước rồi.”
Nữ tử tinh nghịch chạy đến bên cạnh Tuệ Nhiên, nàng cũng dịu dàng kéo tay nữ tử ngồi xuống cạnh mình.
Tuệ Phong nhìn qua cũng đooá ra được tình hình, y bất giác thốt lên.
“Người đó là Tiểu Linh Đan sao?”
Tuệ Nhiên gật đầu, chậm rãi nói lại chuyện khi đó cho mọi người nghe.
“Sau mộng cảnh đó, ta vốn dĩ đã trở về thế giới trước, được vài ngày thì muội ấy đột nhiên xuất hiện, đem một nửa An Hồn Châu đến.”
Tuệ Phong hốt hoảng nhìn hai người “Một nửa An Hồn Châu? Chắng lẽ…”
Tuệ Nhiên gật đầu “Là muội ấy đem một nửa An Hồn Châu cho ta.”
Tuệ Phong lo lắng nhìn qua Tiểu Linh Đan, lúc nó bị Dương Mặc ép buộc rời khỏi cơ thể Tiểu Linh Đan, cơ thể của muội ấy dường như vào trạng thái chết, bây giờ mất đi một nửa, muội ấy sẽ ra sao?
Tiểu Linh Đan thấy ánh mắt của y, lập tức bày ra bộ dáng vô tư, vui vẻ như thường ngày, nàng vỗ vỗ ngực mình dõng dạc nói.
“Nhị sư huynh, ta khoẻ lắm, thật sự không có vấn đề gì đâu.”
Tuệ Phong cười gượng, nhìn qua dôi mắt đang rũ xuống của muội muội mình, y biết nó không hề lạc quan như Tiểu Linh Đan nói.
Một lúc sau Tiểu Linh Đan bị Lý Mộc Hiên cằn nhằn gọi về, bọn họ bây giờ đã có cơ hội để nói rõ hơn.
“Tuệ Nhiên, rốt cuộc Tiểu Linh Đan xảy ra chuyện gì.”
Tuệ Nhiên không còn cười như lúc Tiểu Linh Đan còn ở lại nữa, nàng trở về bộ dáng âu sầu của mình.
“Đại trướng lão nói, khi bị tách đôi An Hồn Châu, tuy muội ấy không chết, nhưng sức khoẻ lại suy yếu đi một nửa, công lực cũng giảm đi vài phần, muội muốn đem trả lại nhưng ngài ấy nói không thể, một nửa đó là muội ấy tự nguyện trao nên nó theo ý muội ấy hoà vào cơ thể muội, biến đổi khác đi không thể quay về chủ cũ được nữa.”
“Không còn cách nào để giúp muội ấy ư?”
Tuệ Nhiên mỉm cười “Đại trưởng lão nói có, nghe nói trên đời có một vị tiên sinh có thể tu sữa hồn phách, linh lực, nội công. Muội sẽ đi tìm vị tiên sinh đó.”
Tuệ Phong mím môi, nắm nhẹ bàn tay của muội muội.
“Biển trời bao la, muội biết đi đâu mà tìm chứ.”
“Muội sẽ đi khắp nơi ca ca à, muội có lẽ sẽ kế nghiệp cha, trở thành một thương nhân, chu du khắp tứ hải, có nơi đến và đi chứ không vô định, như vậy sẽ bớt mơ hồ hơn.”
Tuệ Phong gật đầu, lại nghĩ đến vị tiên sinh kia thật sự cao siêu như vậy sao, cứ như một vị thần, mà nhắc đến thần không hiểu sao y lại bất giác nghĩ tới hai người kia. Nhưng họ vốn không thể can hệ vào chuyện thế gian, nên chắc là không phải họ rồi.
“Muội tính đi một mình ư?”
Tuệ Nhiên lắc đầu “Tiểu Linh Đan sẽ đi cùng muội. Muội vốn dĩ không muốn muội ấy phải đi chịu khổ, nhưng nhìn vào ánh mắt mong chờ đó muội không đành ca à, muội cũng muốn muội ấy được nhìn mọi thứ trên thế gian có hình dạng như thế nào.”
Tuệ Phong mỉm cười hiền từ, đưa tay xoa đầu nàng như hồi còn bé thơ.
“Tiểu muội nhà ta trưởng thành rồi, đã biết chịu trách nhiệm và lo cho một người rồi.”
“Ca cũng vậy.”
Tuệ Phong bật cười, nhấc tay ra rồi hỏi.
“Vậy bọn muội định khi nào xuất phát?”
“Tất nhiên là sau khi tham gia tiệc hỉ của ca rồi?”
Tuệ Phong ngớ người “Hở?”
"Khụ… "
Tuệ Nhiên híp mắt nhìn qua tên nào đó đang chột dạ, nhếch mép cười gian xảo. Thì ra là hắn còn chưa nói với ca ca của nàng, rồi nàng bất giác thở dài, lăc đầu thầm nghĩ.
Ca ca à, may mà huynh tỉnh lại sớm, nếu không mọi người khắp tu chân giới sẽ phải chứng kiến cảnh tên điên này bế huynh trên tay mà bái đường đấy.