Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 76




Biểu cảm trên gương mặt Lang Nhất Hàn trở nên vui tươi hơn, hắn nắm chặt lấy hai bàn tay mềm mại của y, hai mắt sáng người, miệng nở nụ cười tươi rói.

“Huynh muốn phạt ta thế nào cũng được, chỉ cần huynh không ghét bỏ ta.”

Nhan sắc của tên này đúng thật không phải chuyện đùa, Tuệ Phong nhìn mà ngại đến đỏ mặt, mắt đảo ra chỗ khác, lắp bắp nói.

“Hừ, tất nhiên phải phạt, giờ biến hình ta coi được chưa?”

Lang Nhất Hàn vui vẻ gật đầu, chỉ thấy hắn nhắm mắt một cái liền hóa thành cục bông nhỏ nhảy lên người y mà dụi.

Tuệ Phong hơi ngơ ngác sau đó đem cục bông ôm lên, nhìn cái lưỡi luôn thè ra đầy ngu ngốc của nó, lại liên tưởng đến khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi của ai kia, trong lòng có chút bất lực.

“Đây là hình dáng thật rồi à?”

Y chính là không tin một Ma Tôn khiến người người sợ hãi như hắn lại có hình dạng đáng yêu thế này.

Quả nhiên khi nghe y hỏi xong cục bông nhỏ lắc đầu rồi lại tiếp tục biến hình.

Một vầng sáng chói lóe lên, Tuệ Phong bất giác đưa tay lên che mắt.

Từ trong vầng sáng bước ra một đại lang cao bằng một người trưởng thành, lông trắng mềm mượt khẽ rung nhẹ, đôi mắt của nó đỏ như máu, giữa trán còn có một ấn ký đỏ rực không ngừng sáng lên.

Đại lang từng bước hùng dũng bước đến trước mặt Tuệ Phong.

“Phong ca, đây mới thật là nguyên hình của ta”

Tuệ Phong ngẩn người nhìn con sói lớn, sau đó từ từ đứng dậy, bước đến gần sói lớn. Y đưa tay mình lên chạm nhẹ vào bộ lông của nó.

“Mượt thật”

Lang Nhất Hàn nghiêng đầu liếm lên mặt của Tuệ Phong khiến y vì nhột mà cười lên. Sau đó…

‘Binh’

Sói lớn nằm rạp trên đất, hai chân trước đưa lên ôm đầu, miệng nó rên ư ử, mắt đáng thương nhìn về Tuệ Phong, nhưng lại nhận về cái trừng đầy giận dữ của y.

Tuệ Phong bực bội lau hết nước miếng dính trên mặt mình, cái con sói này có biến lớn cũng vẫn ngốc như vậy, tức chết y.

Tuy vậy y vẫn thích bộ lông đó lắm nha, thế là cũng lân la đi tớ sờ sờ cho thỏa thích. Mà Lang Nhất Hàn không thể làm gì chỉ dám nằm im ở đó cho y sờ mà thôi.

Hic, hắn muốn ôm Phong ca mà.

Trong một hang động tối tăm ẩn sâu bên trong Ma cung, nơi mà có lẽ đến cả Lang Nhất Hàn cũng không hề hay biết. Tiếng la thảm thiết vang lên ngất trời nhưng vì có kết giới che chắn nên nhìn từ bên ngoài trông không khác gi một hang động bình thường và rất tĩnh lặng.

‘Bịch’

Bạch Tử Y đầy chán ghét nhìn một cái xác bị hút khô vừa được ném tới chân mình.

Ở trung tâm hang động, một nam nhân với mái tóc trắng phơ đang ngồi điều khí, xung quanh có vẻ những vòng tròn bằng máu và các ký tự đặc biệt kỳ dị.

Sau hai canh giờ nam nhân cuối cùng cũng ngừng lại, hắn đứng dậy bước ra ngoài. Nhìn Bạch Tử Y đang dựa lưng vào vách hang động nhắm mắt dưỡng thần, hắn xem như không khí mà lướt qua.

Đi được vài bước thì Bạch Tử Y cất tiếng.

“Còn cần bao nhiêu người nữa?”

Nam nhân khẽ quay đầu, khóe môi như có như không mà hơi cong lên.

“Tầm ba mươi người”

“Ngươi tại sao phải kiến nhiều tu sĩ như vậy?”

Nam nhân tóc trắng khẽ nhíu mày, hắn vừa xoay người một cái đã xuất hiện trước mặt của Bạch Tử Y, hắn mạnh tay bóp cằm y, ánh mắt dữ tợn đe dọa.

“Đừng quản quá nhiều chuyện, chỉ cần làm tốt việc ngươi nên làm là được.”

Bạch Tử Y siết chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Nam nhân thả tay ra sau đó liền phi thân rời đi.

Bạch Tử Y nhìn theo bóng nam nhân trầm ngâm suy nghĩ, sau đó kêu người dọn dẹp đám xác khô trong kia, rồi trở về Ma cung.

“Tuệ Nhiên tỷ, Tuệ Nhiên tỷ…”

Tiểu Linh Đan lay nhẹ người Tuệ Nhiên khi thấy nàng ngẩn người, trên tay vẫn cầm lá thuốc chưa được phân loại.

Tuệ Nhiên hoàn hồn quay đầu nhìn Tiểu Linh Đan, nàng nhẹ cười.

“Sao thế?”

“Tỷ thấy không khỏe ư?”

Tiểu Linh Đan lo lắng hơi rướn người đến, đưa tay chạm nhẹ vào trán của Tuệ Nhiên. Chợt một mùi hương thanh nhẹ bay vào mũi, Tuệ Nhiên không kìm được mà ngửi thêm, bất giác kéo gần khoảng cách hai người lại.

“Người muội thơm thật đấy”

Tiểu Linh Đan nghiêng đầu khó hiểu sau đó lại a lên.

“Đúng rồi, mùi hoa cúc đấy tỷ, nãy muội có phơi hoa cúc để làm trà”

“Ra vậy, bữa nào cho ta uống thử nhé”

Tiểu Linh Đan cười tươi.

“Tất nhiên rồi, muội sẽ pha cho tỷ đầu tiên.”

"NÈ MỌI NGƯỜI… ơ… "

Mộc Hiên chớp chớp mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, Tiểu Linh Đan ngã vào lòng của Tuệ Nhiên, hai Tuệ Nhiên thì đặt ở eo Tiểu Linh Đan để đỡ, tư thế trông cực kỳ thân mật.

"Hai muội… "

Tiểu Linh Đan vội đứng dậy nhăn nhó nhìn Mộc Hiên.

“Nè, bộ ai trộm gạo nhà huynh hay sao? Vào cũng không thèm gõ cửa, còn la oang oác như vậy làm muội giật mình ngã lên người Tuệ Nhiên tỷ rồi này.”

Nói rồi nàng quay sang nhìn Tuệ Nhiên với ánh mắt lo lắng.

“Tỷ không sao chứ?”

Tuệ Nhiên chớp mắt hoàn hồn, đem tay để xuống chân hơi miết nhẹ, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời Tiểu Linh Đan.

“Không sao.”

Lại nhìn qua Lý Mộc Hiên đứng đằng kia, Tuệ Nhiên hỏi.

“Có chuyện gì mà huynh gấp gáp vậy?”