Sáng ngày hôm sau, Lang Nhất Hàn tỉnh dậy từ trên giường của Tuệ Phong, hắn vươn vai ngồi dậy, đưa tay chạm xuống vị trí trống bên cạnh vẫn còn hơi ấm, khóe môi không tự chủ mà kéo cao lên đầy thỏa mãn.
Cuối cùng sau bao năm chờ đợi, hắn cũng đã được làm chuyện yêu thích với Phong ca.
Lang Nhất Hàn hí hửng bước xuống giường, đem quần áo đã được y chu đáo chuẩn bị mặc lên người sau đó thong dong bước ra bên ngoài.
Nơi y ở quả thật yên bình, hắn nhắm mắt hưởng thụ sự tinh khiết của buổi sớm mai, chợt một hương thơm thoang thoảng bay ngang qua chiếc mũi thính của hắn.
Hít lấy hít để mùi hương quen thuộc, khi mở mắt đã thấy Tuệ Phong bưng khay thức ăn đến, Lang Nhất Hàn vui vẻ tiến đến giúp y bưng phụ mang vào trong.
Tuệ Phong cũng tùy ý để hắn giúp, đứng một bên xem hắn sắp xếp mọi thứ từ đũa, muỗng, ghế ngồi.
“Phong ca, để đệ dìu huynh ngồi xuống”
Tuệ Phong nhìn hắn đầy bất lực, nhưng khi hắn đến đỡ cũng mặc ý mà không đẩy ra.
“Ta có yếu đuối đến mức đó à?”
Hai người bắt đầu dùng bữa sáng của mình, Tuệ Phong suốt khoảng thời gian đó luôn để mắt đến hắn, hắn dù cảm thấy kỳ lạ cũng vẫn chu đáo chăm sóc y.
Đến khi thấy hắn ăn đã gần no, Tuệ Phong mới từ từ móc trong tay áo ra một chiếc vòng đem đến trước mặt hắn.
Lang Nhất Hàn đang khi gắp một miếng cá bỏ vào miệng, tầm mắt nhìn thấy chiếc vòng quen thuộc khiến cả toàn thân hắn cứng đờ, miếng cá trong miệng thiếu điều muốn rớt ra.
Hắn hoang mang liếc nhẹ xuống cổ tay mình, quả nhiên nơi đó trống rỗng. Hắn nhai thật chậm như đang cố gắng kéo dài thời gian tử của mình, đến khi nuốt hết đống thức ăn trong miệng mới đành quay qua chuẩn bị chịu trận.
"Phong ca, cái vòng này… "
“Ta tìm thấy nó ở dưới gầm giường, đệ nói xem thú cưng của ta có phải rất hậu đậu không? Chạy nhảy có một chút mà lại làm rơi vòng cổ xuống”
“May mà rớt trong phòng đó chứ, nếu rớt ở ngoài, nó thành thú hoang ta cũng hết cách.”
Chưa để Lang Nhất Hàn nói trọn câu y đã ngắt lời hắn. Mà Lang Nhất Hàn nghe y nói sớm đã nuốt nước bọt vài cái, sau lại âm thầm thở phào vì nghĩ rằng y là đang cho rằng do Cục bông hiếu động chạy nhảy mà đánh rơi.
Hắn cười cười gượng gạo.
“Huynh nói đúng nha, con thú nhỏ này quả thật rất hậu đậu”
Tuệ Phong mỉm cười gật đầu tán thành rồi lại tỏ ra bí hiểm nói.
“Nhưng mà lạ thật nha, hôm qua ta dọn phòng rõ ràng không thấy, vậy mà sáng nay chỉ vô tình cúi xuống gầm giường lại nhìn thấy, trong khi đó hôm qua Cục bông làm gì ở trong phòng nhỉ?”
“…”
Tinh thần vừa được hạ xuống lập tức bị treo ngược lên cao, Lang Nhất Hàn sợ đến túa mồ hôi. Mắt đảo liên hồi cố gắng tìm một cái lý do nào đó thích hợp, thì ngay lúc này, Tuệ Phong lại phán cho hắn một án tử.
Y mỉm cười hết mực dịu dàng, tay miết nhẹ chiếc vòng trên tay nhưng mắt không rời khỏi hắn, như thể trên tay y chính là Lang Nhất Hàn đang nằm chịu trận vậy.
“À ta nhớ nhầm rồi, không phải tìm thấy dưới gầm giường… mà là trên giường… trên cổ tay của đệ á.”
‘Xoạt’
Lang Nhất Hàn quỳ rạp dưới đấy, hai tay thành khẩn để lên đầu chấp tay xin tha mạng, miệng dõng dạc hô lớn.
“Phong ca, đệ sai rồi, mong huynh xử phạt.”
“…”
Tuệ Phong ngồi trên cao ném cho hắn một ánh nhìn chết chóc.
“Đem hết mọi chuyện nói ra đây!”
“Vâng!”
Đám ma nhân mà thấy cảnh này thế nào cũng nhảy xuống sông tự vẫn cho mà coi, ai đời ma tôn cao cao tại thượng của ma tộc lại quỳ gối xin tha như thế kia.
Lang Nhất Hàn quay mặt cho biết: Các ngươi thì biết gì? Dưới gối nam nhi có dát vàng, nhưng trước mặt lão bà thì cũng là cục thịt mà thôi.
Sau bảy bảy bốn chín nghìn từ qua miệng của Lang Nhất Hàn, Tuệ Phong cũng hiểu được phần nào vấn đề.
Tên này nhìn vậy mà lại là ma tộc, hơn nữa còn là ma tôn. Nhớ tới giấc mơ của mình, khóe môi y giật giật mà nghĩ, chắc y không phải có tài tiên tri ấy chứ.
Lang Nhất Hàn đầy lo lắng nhìn y, y không phải sẽ ghét bỏ hắn chứ, dù sao là người tu tiên, ít nhiều cũng sẽ có ác cảm với ma tộc. Tuệ Phong mà thật sự bỏ hắn, hắn sẽ phát điên mà đem y nhốt lại mất.
Lang Nhất Hàn bắt đầu suy tính, để xem nên cướp y từ bọn chính phái như thế nào, nghĩ đến độ hai mắt của hắn trở nên đục dần.
“Biến hình ta coi thử.”
“H…hở?”
Lang Nhất Hàn ngơ ngác ngước lên nhìn, thấy y vẫn một mặt bình tĩnh, trong lòng bất giác hoang mang. Ủa sao không giống hắn dự tính vậy nè.
Cứ tưởng y sẽ bày ra gương mặt sợ hãi, ghét bỏ, sau đó đánh đuổi hắn rồi cự tuyệt với hắn cơ mà.
Nhìn gương mặt ngơ ngác của ai kia, Tuệ Phong tặc lưỡi đứng dậy đi về phía hắn, y khụy gối xuống đưa tay nhéo hai bên mặt hắn khiến nó biến dạng.
“Giả ngốc riết rồi thành ngốc luôn à? Ta kêu đệ biến hình thử ta coi mà, chỉ là ta thấy không đáng tin lắm thôi.”
“Huynh… không ghét ta à? Ta là ma tộc, hơn nữa còn là Ma Tôn.”
Tuệ Phong lườm hắn.
“Ta lăn giường với ngươi rồi, giờ ghét bỏ ngươi thì ai chịu trách nhiệm với ta, hỏi thừa.”
Tuệ Phong y rất có khiếu kinh doanh đấy nhá, chính là không bao giờ để mình lỗ.
“Nhưng mà, chuyện lừa gạt ta… không thể bỏ qua!”