Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 62




"Wowwww ca ca, hoành tráng ghê."

Lưu Tuệ Nhiên hai mắt sáng ngời không ngừng há hốc mồm cảm thán khi đứng trước cổng Phong Vũ môn.

Nơi đây được bao bọc bởi núi non trùng điệp, cảnh vật hữu tình, nên thơ như trong mộng cảnh. Bảo sao lại có nhiều người ước ao được tu luyện đến vậy.

Đáng tiếc là nàng không có linh lực, nếu không đã đeo theo ca ca mình lên đây mà tập luyện rồi.

Tuệ Phong mỉm cười nhìn muội muội, vươn tay xoa nhẹ đầu nàng.

"Ta có thông báo với sư phụ về muội rồi, giờ chúng ta đi gặp ngài ấy thôi."

"Vâng!"

Tuệ Nhiên phấn khích gật đầu, hai chân tung tăng đi theo sau ca ca mình đi đếnsảnh chính. Các sư huynh đệ thấy Nhị sư huynh nhà mình trở về vui mừng rõ ra mặt, nhưng khi thấy tiểu cô nương đang lẽo đẽo theo sau y thì không khỏi bất ngờ.

Hàng loạt suy đoán xuất hiện trong đầu mỗi người.

Là người tình trong mộng của Nhị sư huynh ư?

Hai người đi lướt qua những ánh mắt tò mò kia mà tiến vào sảnh chính.

Nơi đây không ồn ào nhộn nhịp như bên ngoài. Lúc này trong sảnh chỉ có bốn người. Sư phụ y Hàn Diệp và Chưởng môn Tống Minh đang ngồi trên hai chiếc ghế được đặt chính diện, phía bên phải là hai sư đệ Minh Tâm và Tử Lâm đang nhìn hai người từ lúc tiến vào.

"Đệ tử bái kiến sư phụ, Chưởng môn sư thúc."

Tuệ Phong cúi người, chấp tay hành lễ. Tuệ Nhiên cũng nhanh chóng làm theo.

"Tuệ Nhiên bái kiến hai vị tiên tôn."

Hàn Diệp cười tươi chạy đến đỡ hai người dậy, vui vẻ nói.

"Chậc, hành lễ chi cho mắc công không biết à. Mau lại đây ngồi đi, chắc hai đứa đi đường mệt lắm."

Tuệ Phong ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi. Mắt nhìn vào bàn tay trắng nõn nà của sư phụ đang nắm lấy tay hai huynh muội mà không ngừng cầu nguyện trong lòng, tha thiết nài khấn mong sư phụ mình thả tay ra. Bởi có một ánh mắt sắc như dao găm đang lao đến y kia kìa. Trông sợ lắm đấy.1

"Tiểu cô nương đây là muội muội của Phong nhi nhỉ?"

Hàn Diệp vui vẻ nắm tay Tuệ Nhiên đi lại ghế ngồi tâm sự để lại mình Tuệ Phong đứng đó chịu sự tra tấn bởi ánh mắt như dao của Tống Minh.

Y phải công nhận khả năng ngoại giao của muội muội mình đúng thật là đỉnh cao, lại cộng thêm cái tính hoạt bát của sư phụ nhà mình nữa. Hai người vừa mới gặp nhau đây thôi mà có thể nói chuyện đủ thứ trời chăng mây gió.

Hai người này hợp nhau ghê ấy.

Tuệ Phong thở phào nhẹ nhõm khi bước được chân ra khỏi sảnh vào lúc xế chiều. Y hơi nhướn đầu về sau nheo mắt suy nghĩ.

Muội muội của y xem ra phải ở lại lâu rồi đây.

Nghĩ rồi Tuệ Phong lắc đầu thở dài đầy bất lực, sau đó vươn vai một cái đầy sảng khoái. Nhìn trời thấy cũng chưa tối, Tuệ Phong quyết định đi dạo vòng quanh nơi đây, dù sao cảnh đẹp nơi đây không phải ít, cứ coi như đi dự triển lãm thiên nhiên vậy.

Chưa kịp cất bước thì vai bị ai đó vỗ nhẹ, Tuệ Phong quay qua nhìn thì thấy hai gương mặt quen thuộc của Minh Tâm và Tử Lâm.

"Gì đấy?"

Y nhàn nhạt hỏi, lại nhìn đến gương mặt nghiêm trọng của hai người nọ, trong lòng đột nhiên bị ảnh hưởng mà trở nên lo lắng lạ thường.

"Sao thế? Tự nhiên nhìn ta chằm chằm như thế làm gì?"

Minh Tâm, Tử Lâm nhìn nhau, gật đầu với nhau một cái rồi xông đến, mỗi người một cánh tay của Tuệ Phong cứ thế mà kéo thẳng đi.

Tuệ Phong đơ người cứ thế bị hai người kéo thẳng đến dược phòng của Lý Mộc Hiên.

Tuệ Phong sau khi hoàn hồn đứng vững người lại, đưa mắt khó hiểu hết nhìn căn phòng phía trước rồi nhìn sang hai tên bên cạnh.

"Tự nhiên kéo ta đến đây làm gì?"

'Bùm'

Tiếng động lớn phát ra từ bên trong căn phòng, một luồng khói đen bay thẳng ra ngoài, ba người nhanh chóng đưa tay che mặt. Đến khi khói tan bớt thì có một bóng người nhỏ bé chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa che miệng ho khụ khụ.

Tuệ Phong nheo mắt nhìn, đây chẳng phải là Tiểu Linh Đan sao? Cô nhóc này là lại gây họa rồi đi?

Quả nhiên, bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng hét của Lý Mộc Hiên.

"Tiểu Linh Đan!!! Muội muốn chết à?"

Tiểu Linh Đan co rúm người chạy ra sau lưng ba người, cười hì hì nhìn Mộc Hiên đang đứng chống hông giận dữ trước cửa như sát thần.

"Hì hì, muội lỡ tay í mà."

Mộc Hiên giận đến run người, nhưng khi nhìn đến nam nhân đứng trước Tiểu Linh Đan, hai mắt Mộc Hiên sáng lên vội chạy đến kéo y vào trong phòng.

"Huynh về rồi, thật tốt quá, giúp ta chút chuyện nào."

Tuy gấp gáp nhưng Mộc Hiên cũng không quên quay qua nhìn Tử Lâm và Minh Tâm.

"Cám ơn hai đệ đã đưa huynh ấy đến nhé."

Mình Tâm nhẹ đáp.

"Không có gì, giúp được gì bọn đệ sẽ giúp."

Tiểu Linh Đan ngơ ngác nhìn hai người biến mất trong căn phòng, rồi quay sang nghiêng đầu hỏi hai người kia.

"Ủa vậy là muội hết bị chửi rồi đúng không?"

Tử Lâm nhún vai không nói gì rồi kéo tay Minh Tâm chạy đi. Tiểu Linh Đan bị bỏ rơi híp mắt nhìn hai người họ, thoáng thấy vành tai đỏ ửng của Minh Tâm, nghi ngờ càng tăng cao.

Hai người này trông nghi lắm à nha.

"Đệ kéo ta vô đây làm gì thế?"

Tuệ Phong ngơ ngác nhìn Mộc Hiên bận rộn với đống thuốc trên bàn. Tự nhiên kéo mình vô rồi bắt ngồi nhìn phân thuốc là sao?

"Huynh cứ đợi ta một chút."

Mộc Hiên miệng nói nhưng tay vẫn không ngừng thoăn thoắt hoạt động chia đống thuốc trên bàn thành những phần nhỏ khác nhau.

'Cạch'

"Ồ, Tuệ Phong về rồi sao?"

Tuệ Phong quay sang nhìn Vu Bân mỉm cười chào.

"Đại sư huynh!"

Vu Bân gật đầu rồi đem đống lá thuốc trên tay đến chỗ của Mộc Hiên. Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống tấm vải kê theo lời của Mộc Hiên rồi bước sang một bên nhường chỗ cho Mộc Hiên làm việc.

Tuệ Phong hiếu kỳ quay sang khều nhẹ Vu Bân hỏi chuyện.

"Đệ ấy bị sao thế? Tự nhiên lại ngồi phân chia đống lá thuốc lớn như vậy."

Vu Bân cũng không hiểu Mộc Hiên định làm gì nên chỉ đánh bất lực lắc đầu.

"Huynh cũng không biết nữa, từ mấy ngày trước đã vậy rồi."

Tuệ Phong kinh ngạc.

"Đã mấy ngày như vậy rồi cơ á?"

"Xong rồi!"

Mộc Hiên đột nhiên hô lên khiến hai người giật mình nhanh chóng đi qua xem.

"Đây, Đại sư huynh, cho huynh. Còn này là của Nhị sư huynh nè."

Mộc Hiên dúi vào tay hai người mỗi người một túi thuốc nhỏ. Đang khi hai người ngơ ngác thì Mộc Hiên lập tức nói.

"Sau này chúng ta có lẽ sẽ phải đi xa một chuyến đấy, hai người giữ cái này biết đâu sẽ cần."

Tuệ Phong và Vu Bân khó hiểu nhìn nhau. Nói thế là có ý gì?

'Chát chát'

Âm thanh của roi quất lên da thịt vang lên không ngừng trong ngục tù.

Nửa nén nhang, âm thanh ấy đã dứt hẳn. Cố Dạ Thiên cả người thương tích được hai tên tay sai đẩy vào trong phòng giam.

Bên ngoài Vu Tịnh Diên ngồi chống cằm trên ghế để xem trò hay tặc lưỡi chán nản.

"Tên này đúng thật là cứng đầu mà, không có gì thú vị cả."

Nói rồi nàng ta đứng dậy, quát lớn với đám người.

"Tăng tìm kiếm cho ta, nhất định phải tìm thấy tên nghiệt chủng đó, dù chết cũng phải thấy xác nghe rõ chưa!"

"Rõ!"

Chợt nàng ta lia mắt sang Cố Dạ Thiên đang nằm bất động trong phòng giam.

"Còn hắn, canh chừng cho tốt vào đấy."

Nam nhân che mạn cúi thấp đầu.

"Vâng ạ."

Nữ nhân dặn dò xong liền đem người rời đi. Ngục giam lúc này chỉ còn nam nhân kia và vãi tên tay sai. Hắn lập tức kêu đám đó ra ngoài canh chừng để không ai lọt vào, còn mình thì đi vào phòng giam của Cố Dạ Thiên.

Nam nhân với lấy bình nước trên bàn, rồi dứt khoát tạt mạnh vào mặt của Cố Dạ Thiên. Cố Dạ Thiên lập tức tỉnh dậy, mắt đỏ au nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân qua mạn che.

"Ngươi... là ai?"