Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 61




Vu Tịnh Diên, mẫu thân của Lang Nhất Hàn, người đáng lẽ đã chết cách đây hơn mười lăm năm trước nay lại đứng sờ sờ ở đại điện.

Nhìn mũi kiếm chỉ cách mình vài milimet đôi mắt nữ nhân đanh lại, vung tay gạt thanh kiếm qua một bên. Nàng ta đứng phắt dậy, tà áo theo chuyển động mà bay lên.

Vu Tịnh Diên chỉ tay vào Lang Nhất Hàn lớn giọng.

"Lang Nhất Hàn, người đúng là thứ bất hiếu, ngay cả mẫu thân của mình cũng dám động thủ?"

Lang Nhất Hàn cười lạnh, Vô Minh lần nữa quay về trong tay.

"Sao ta không dám động kẻ muốn giết ta từ khi vừa sinh ra cơ chứ?"

Đôi mắt đỏ của Lang Nhất Hàn hơi nheo lại, sự nguy hiểm cùng sát khí đánh thẳng về phía Vu Tịnh Diên khiến nàng ta có chút run rẩy.

Vu Tịnh Diên, nàng ta có thể xem như là nữ nhân xinh đẹp bậc nhất ma tộc, bởi thế mới có thể lọt vào mắt xanh của tiền ma tôn khiến ông ta hao tâm tổn phí biết bao nhiêu mới đem được người về.

Nhưng bông hồng nào thì chẳng có gai, nàng ta xinh đẹp kiều diễm như thế nhưng bên trong là một người đàn bà điên dại, luôn đề cao bản thân mình lên cao và coi mọi thứ là rác rưởi, tính cách điên cuồng luôn muốn mình là nhất. Và đặc biệt, Vu Tịnh Diên dường như rất hận tiền ma tôn, nhưng không hiểu vì cớ gì lại chấp nhận cưới ông ta.

Lúc mới sinh Lang Nhất Hàn, bà ta cho rằng mình vừa gánh thêm một cục nợ và cực kỳ chán ghét hắn nên nhiều lần muốn tìm cách giết chết hắn, nhưng may mắn được tiền ma tôn phát hiện và ngăn cản nên hắn mới giữ lại được cái mạng nhỏ của mình. Ông ta từ lúc đó cũng phát hiện ra tính điên loạn của thê tử mình, nhưng vì yêu không muốn làm tổn thương nàng nên chỉ giam lỏng nàng trong chính cung của mình rồi cho người canh giữ khắp nơi, chặt chẽ đến mức một con ruồi cũng khó có thể bay qua.

Nhưng bỗng một ngày, do sơ suất của một ma nhân khiến tẩm cung bị cháy, ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ. Cuối cùng chỉ còn một đống tro tàn và hai cái xác đen sì không rõ nhân dạng được xem là Vu Tịnh Diên và tì nữ của nàng ta.

Trải qua tuổi thơ với ký ức không mấy vui vẻ cùng người mẫu thân như vậy, tình cảm mẹ con gì đó đối với hắn chả khác gì trò cười. Bởi thế bây giờ, đứng trước mặt hắn chính là người sinh ra hắn, nhưng không phải là mẫu thân hắn, mà là kẻ thù.

Vu Tịnh Diên nhìn hắn như vậy trong lòng tức giận vô cùng, nhưng chợt nàng ta khựng lại, môi mỏng cong cong lên cười giễu cợt.

"Lang Nhất Hàn à, ngươi là do ta sinh ra, nhưng diện mạo lẫn tính cách chả khác gì tên khốn kia cả, điều đó khiến ta mỗi lần nhìn thấy ngươi trông thật ngứa mắt, càng lớn càng giống, sao ngươi không chết quách đi giống cha ngươi nhỉ?"

Lang Nhất Hàn mắt không một tia cảm xúc nhìn Vu Tịnh Diên, môi nhàn nhạt cười, đây là lời mà một người mẹ có thể nói với con mình đấy ư?

"Tên thúc thúc Lang Viên Thiệu của ngươi đúng là vô dụng, ta đã mở đường rộng như vậy mà hắn đi cũng không xong, để ngươi trốn thoát."

Lang Nhất Hàn siết chặt tay.

"Thì ta tất cả là do bà."

Vu Tịnh Diên cười lớn.

"Đúng vậy, là do ta đấy, kế hoạch là do ta mở, người là do ta cài vào, thuốc độc cũng là do ta đưa. Thật đáng tiếc cho ngươi khi không nhìn thấy được gương mặt đau khổ trước khi chết của cha ngươi, thật sung sướng hả hê biết bao."

"À mà còn nữa, hắn ta dù gì cũng là Ma Tôn, thuốc đó cũng không hẳn sẽ lấy mạng của hắn nhưng vào lúc hắn quằn quại nhất, ta chính là người dùng lưỡi kiếm đâm xuyên vào trái tim dơ bẩn của hắn đấy, sau đó còn móc ra đem cho đám chó ăn nữa cơ haha."

Đôi mắt đỏ của Lang Nhất Hàn trở nên đục ngầu, lửa giận đang lan khắp cơ thể, hắn gồng tay, gắn giọng hỏi bà ta.

"Vì sao?"

Vu Tịnh Diên ngưng cười, đưa mắt nhìn hắn.

"Vì sao? Ngươi hỏi ta vì sao à?"

Lang Nhất Hàn không nói gì mà chỉ nhìn bà ta, trong ký ức của hắn, Lang Minh tuy độc ác nhưng lại yêu Vu Tịnh Diên thật lòng, từ lúc cưới về luôn chăm sóc bà ta tận tình, giống như xem bà ta là một bảo vật trân quý mà nâng niu. Vậy thì vì sao bà ta lại hận Lang Minh đến vậy?

"Ha ha ha là tên khốn đó, chính tên khốn đó đã giết chết người ta yêu nhất, ngươi biết không, ta tận mắt chứng kiến hắn dùng đao khoét bụng chàng ấy, ta hận hắn, hận hắn đến xương tủy."

Càng nói nước mắt rơi xuống càng nhiều, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu lên vì hận.

Trước kia nàng ta cũng như bao thiếu nữ ma tộc khác, có tuổi xuân phơi phới và một mối tình đẹp. Nhưng từ khi gặp Lang Minh, mọi thứ đã sụp đỗ.

Chỉ vì thứ tình yêu đáng sợ của hắn đã khiến cuộc đời nàng đi vào bế tắc, người nàng yêu bị giết chết trước mặt bằng cách dã man nhất. Cũng chính vì điều đó mà tâm lý của nàng trở nên bất ổn.

Bởi thế khi biết mình mang giọt máu của tên khốn Ma Tôn kia, chính là Lang Nhất Hàn, nàng ta hận không thể giết chết nó từ khi còn trong bụng, đối với nàng ta đó rõ ràng mà một thứ nghiệt chủng không đáng xuất hiện trên đời.

Và rồi nàng ta nhận ra mình chưa đủ thực lực để chống đối lại Lang Minh nên quyết định âm thầm nhẫn nhịn sống trong Ma cung một thời gian, khi thời gian đã chín mùi liền lên kế hoạch tạo một vụ cháy và trốn thoát ra ngoài. Hai cái xác tìm được kia chỉ là những kẻ thế thân xấu số mà thôi.

Từ đó nàng ta lập kế hoạch hợp tác với Lang Viên Thiệu để lật đổ và giết chết Lang Minh và tiêu diệt những kẻ có liên quan. Và tất nhiên kế hoạch diễn ra đều rất thuận lợi, ngoại trừ việc để Lang Nhất Hàn chạy thoát.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc, những thứ liên quan đến Lang Minh nàng ta tuyệt đối không để chúng tồn tại vì thế quyết định ra mặt giải quyết nốt Lang Nhất Hàn. Dù sao cũng là mẫu thân người ta nên phải cho người ta ân huệ được nhìn thấy người sinh ra mình lần cuối trước khi chết chứ nhỉ.

"Con ngoan, theo cha con vui vẻ nhé."

Nàng ta cười lạnh, tay phất lên ra hiệu, lập tức những sát thủ túa ra từ khắp nơi bao lấy Lang Nhất Hàn.

"Giết cho ta!"