Vào ngày đầu tiên bắt đầu một mùa hè, doanh nhân khắp thành Bắc đổ bộ về hòn đảo tư nhân của Triệu gia để tham dự lễ cưới sa hoa bật nhất Bắc thành ở thời điểm ấy.
Tiểu Đào từ sớm đã cùng Tạ Liên Hoa giúp Mục Hy trang điểm mặc lễ phục, thật ra cô rất hâm mộ Mục Hy vì chị ấy được rất nhiều người yêu thương.
Ví như hiện tại, từ phòng trang điểm đến cổng lễ đường anh Giang Trầm sẽ nắm tay chị ấy bước đi sau đó trao chị ấy lại cho chủ tịch Giang Phùng.
Quãng đường đi vào lễ cưới tựa như con đường đời dài dằng dặc suốt hai mươi hai năm của chị ấy đến khi tìm được giám đốc Triệu, là anh trai và ba ruột chị ấy nắm tay dẫn đi.
Nhưng hơn thế là, nửa đoạn đường đi đến cạnh giám đốc Triệu chị Hy lại không cần bước đi vì giám đốc Triệu đã tự mình tìm chị ấy, bế chị ấy trên tay nâng niu đi đến cuối đời của hai người.
Dưới khán đài tiểu Đào nhẹ nhàng vỗ tay, môi khẽ cười, ánh mắt vui vẻ thay mà nhìn Triệu Thần Huân ôm Mục Hy đi đến trước mặt cha xứ độc lời tuyên thệ.
"Này! Cậu đừng phô ra cái vẻ nôn lấy vợ của mình ra cho mọi người thấy chứ!"
Toàn trường nhìn về người phát ra tiếng, tiểu Đào cũng nhìn sang người đàn ông ngồi ở bàn khách quý hội tụ các nhân vật lớn của bữa tiệc.
Trên người anh là bộ lễ phục của phù rể được cắt may tinh tế tôn lên dáng người cao lớn chững chạc nhưng như thế cũng không che đi được sự ngang ngược của anh.
Hai chân vắt chéo tay nâng ly rượu vang, cả người như không xương ngã ra ghế, nở một nụ cười ngả ngớn mà vô lại nhìn lên khán đài.
Triệu Thần Huân hôm nay rất vui vẻ hiếm khi bật lại câu trêu đùa của Lạc Cẩn Du.
"Cậu không có vợ thì không hiểu được đâu!"
Toàn trường bật cười thành tiếng vì họ biết tổng tài của Lạc thị ngoài 30 nhưng vẫn còn độc thân a.
Tiểu Đào nhìn sắc mặt xám xịt của anh thì cũng khẽ cúi đầu bật cười, nên cô không nhìn thấy một cái liếc mắt của Lạc Cẩn Du ném qua bên này.
Anh nhìn thấy cô cười cũng bất giác cười theo, trong tiếng huyên náo không ai nghe thấy một câu nói khẽ sau cuối của anh.
"Ai nói ông đây không có vợ?"
Lễ cưới diễn ra vô cùng suôn sẻ dưới sự chứng kiến và chúc phúc của tất cả mọi người, đến tiếc mục ném hoa cưới tiểu Đào hí hửng muốn lên góp vui nhưng không ngờ Lạc Cẩn Du đến cạnh cô tự lúc nào ngang ngược không cho cô đi.
"Anh thả em ra!"
Tiểu Đào vừa vội vừa thẹn vì sự xuất hiện của anh mà không ít người đã chú ý đến bên này, nhưng Lạc Cẩn Du vẫn làm lơ càng giữ chắc cô hơn thiếu điều muốn kéo cô vào lòng mình mới chịu.
"Em chạy qua đó làm gì? Em lùn như thế không sợ bị chen đến ngộp thở à?"
Tiểu Đào trợn mắt thò tay véo eo anh.
"Anh chê em lùn?"
Lạc Cẩn Du cắn răng nhịn đau, anh híp mắt cúi người hôn chụt lên má cô một cái.
"Bé hạt tiêu, em chỉ mới đứng đến ngực anh không lùn thì là gì?"
Tiểu Đào phồng má đưa tay đẩy mặt anh ra xa. Thật ra cô cao 1m67 so với con gái thì là cao rồi nhưng đứng với Lạc Cẩn Du 1m88 thì đúng là bé tí hạt tiêu.
"Không cho em đi thì nói đại đi, cứ chê em!"
Lạc Cẩn Du cười khẽ đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc dài xoã tung sau lưng cô, anh ghé người nói nhỏ bên tai cô.
"Em không cần tranh với họ, về thành Nam anh tặng em bó hoa cưới đẹp nhất."
Tiểu Đào sửng sờ chớp mắt liên tục nhìn vào ánh mắt như cười như trêu của anh, hai má cô ửng đỏ chu chu môi nói:
"Đừng dụ em."
Lạc Cẩn Du bật cười thành tiếng chọc vào má cô, nhìn nét thẹn thùng của cô anh lại nhịn không được mà ôm cô vào lòng.
"Tôi không đồng ý!"
Bỗng bên chỗ ném hoa cưới vang dội tiếng kháng nghị chả có chút lực uy hiếp của Tạ Liên Thành.
Tiểu Đào hiếu kỳ đẩy Lạc Cẩn Du ra vươn cổ nhìn qua, chỉ thấy Tạ Liên Hoa thẹn thùng được Giang Trầm ôm vào lòng giữa hai người còn có một bó hoa cưới.
Xung quanh là tiếng hô hào chúc mừng đè ép câu kháng nghị kia của Tạ Liên Thành không thấy tăm hơi luôn, tiểu Đào còn thấy anh ta bị mẹ Tạ đè đầu xuống còn trừng mắt lườm Giang Trầm.
Tiểu Đào bỗng đưa tay che miệng phì cười thành tiếng, Lạc Cẩn Du hờ hững thu hồi tầm mắt về quay sang nhìn cô.
"Em cười gì vậy?"
Tiểu Đào hai mắt cong cong tự nhiên tựa lên vai anh, nói:
"Anh Giang Trầm lúc trước cứ tranh chị Hy với giám đốc Triệu giờ thì chính mình lại nhận hết quả đắng dưới tay anh vợ tương lai rồi."
Lạc Cẩn Du nhếch môi, nghe một đằng trả lời một nẻo.
"Vậy chỉ có anh thảnh thơi nhỉ? Chả tên nào dám dành em với anh!"
Tiểu Đào hết nói nổi đưa tay đánh lên đùi anh.
"Anh chỉ giỏi cái đắc ý!"
Lạc Cẩn Du bật cười nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn hôn.
"Được rồi, chúng ta cũng nên đi làm tròn trách nhiệm phù dâu phù rể thôi."
Anh kéo tiểu Đào đứng lên đi thẳng về phía đám người Giang Trầm, tiểu Đào khó hiểu hỏi:
"Chúng ta qua đó làm gì hả anh?"
Lạc Cẩn Du quay đầu lại híp mắt cười gian nói:
"Đi mời rượu."
Anh nhắm rồi, Tạ Liên Hoa dám đi bà tám với Mục Hy chuyện yêu đương của hai người khiến Đào Đào của anh suốt ngày bị trêu đến thẹn.
Giờ thời tới vừa lúc hôm nay anh không chuốc say Giang Trầm thì cứ đem tên anh viết ngược lại.