Hệ Liệt: Mật Tình

Chương 38: NẾU YÊU THÌ CỨ MẠNH DẠN VÀO.




Tiểu Đào bị Lạc Cẩn Du lật qua lật lại cả đêm khiến cô mở mắt thôi cũng mệt, ánh nắng mặt trời đã lên cao cô là bị anh hôn đến tỉnh.

"Anh tránh ra..."

Cô mè nheo bực bội đẩy mặt anh ra nhưng Lạc Cẩn Du vẫn không chịu thôi hết hôn lại cắn má cô.

"Lạc Cẩn Du..."

Tiểu Đào ấm ức mở mắt ra đã thấy anh một thân tây trang phẳng phiu đang cười xấu xa nhìn mình, cô dụi mắt lòm còm bò dậy chui vào lòng anh.

"Đào Đào, anh phải trở về thành Nam một chuyến."

Lạc Cẩn Du ôm cô gọn lỏn trong lòng, tiểu Đào hé mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ hỏi anh:

"Sao vậy ạ, có chuyện gấp sao anh?"

Lạc Cẩn Du vuốt tóc cô gọn ra sau rồi lấy thun buộc lại, đáp:

"Dự Án Tịch Hy Biệt Uyển có chút vấn đề, anh về rồi sẽ thu sếp thời gian đến đây với em."

Tiểu Đào dụi mắt ngồi thẳng lưng nhìn anh.

"Anh cứ bận việc đi, chạy qua chạy lại mệt lắm."

Lạc Cẩn Du mỉm cười hôn lên má cô.

"Có gì đâu mà mệt?"

Tiểu Đào biết cô nói không nổi anh, bèn bĩu môi.

"Thế lần sau anh đến thì báo với em một tiếng nhé!"

Anh cứ đến đột ngột thế này cô đỡ không kịp a.

Nào biết Lạc Cẩn Du tặc lưỡi một cái, đáp:

"Để xem tâm trạng."

Tiểu Đào câm nín luôn.

Hai người trò chuyện không quá lâu thì Lạc Cẩn Du phải rời đi, tiểu Đào muốn xuống lầu tiễn anh nhưng Lạc Cẩn Du không cho.

Anh đem cô nhét lại vào ổ chăn hôn tạm biệt một cái rồi rời đi.

Cuộc sống bận rộn với công việc của hai người lại bắt đầu trở về quỹ đạo, Lạc Cẩn Du bị dự án Tịch Hy Biệt Uyển quấn thân không rời khỏi công ty được.

Còn tiểu Đào vừa theo sau Mục Hy hoàn tất các cảnh quay cuối cùng vừa bận bịu theo cô chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới, một tháng cứ như thế dần trôi.

Tại cửa hàng váy cưới lớn nhất thành Bắc, tiểu Đào nhìn Mục Hy trong bộ váy cưới lộng lẫy như một nàng công chúa đích thực mà không khỏi nhìn mãi hồi lâu.

Mục Hy đang chăm chú ngắm bộ váy, qua tấm gương cô nhìn thấy tiểu Đào đang thất thần nhìn mình, cô khẽ mỉm cười xoay người lại nói:

"Không cần hâm mộ chị, nếu sau này kết hôn Lạc Cẩn Du chắc chắn sẽ chọn cho em bộ váy cưới lộng lẫy nhất."

Tiểu Đào xấu hổ thu hồi tầm mắt lí nhí đáp:

"Chị cứ trêu em!"

Mục Hy cười khẽ xách váy đi đến cạnh tiểu Đào đưa tay xoa đầu cô.

"Chị nói thật mà, không lẽ anh ta chưa nghĩ đến việc cưới em hay sao?"

Nhắc đến Lạc Cẩn Du Tiểu Đào có hơi phiền muộn bẻ bẻ ngón tay, đắn đo hỏi Mục Hy.

"Chị Hy, anh ấy muốn em theo anh ấy về thành Nam... Em thấy rất rối rắm! Em sợ phải rời khỏi đây nhưng lại không nỡ xa anh ấy."

Một tháng này chưa có giây phút nào là cô không nghĩ đến vấn đề này cả. Mục Hy nhướng mày ngồi xuống cạnh tiểu Đào, dịu dàng nhìn cô.

"Thế chị hỏi em, em yêu anh ta không?"

Tiểu Đào ngước mắt không do dự mà gật đầu, Mục Hy nhẹ cười đưa tay nắm lấy tay cô.

"Thế thì chẳng có gì đắn đo cả, nếu yêu thì cứ mạnh dạn vào. Em còn trẻ không cần phải sợ hãi gì cả, nếu thành Nam khiến em ngột ngạt thì ở thành Bắc này luôn có chị ở đây."

Hai mắt tiểu Đào đỏ hồng cô mím môi nắm lấy tay Mục Hy thật chặt.

"Em cảm ơn chị, chị Hy."

Đời này điều may mắn nhất là cô gặp được Mục Hy trong những tháng ngày khó khăn nhất, tuy ban đầu tính khí Mục Hy rất khó chiều nhưng mà đến hiện tại tiểu Đào rất mến rất mến cô.

Mục Hy mỉm cười đưa tay vỗ vỗ đầu tiểu Đào, khẽ hất cằm nói:

"Em mau đi thử váy của mình đi, cô phù dâu ạ."

Tiểu Đào hít mũi gật đầu đi theo nhân viên vào trong thử lễ phục.

Tại thành Nam ở biệt thự Lạc gia, Lạc Cẩn Du lười nhác nửa nằm trên sofa nghe Lôi Kiệt báo cáo công việc.

"Lạc Vĩnh Sơn sao rồi?"

Anh đột ngột hỏi, Lôi Kiệt liền đáp:

"Ông ta vẫn đang ở bệnh viện dưỡng thương ạ."

Lạc Cẩn Du hé mắt hửm một tiếng.

"Ngoan như thế à! Cho người dòm chừng ông ta một chút, tên đó thần kinh không bình thường đâu."

Khoé môi Lôi Kiệt giật giật, anh nói cứ như thế tính khí của anh bình thường lắm vậy.

"Vâng."

Lạc Cẩn Du phất phất tay ý bảo Lôi Kiệt lui đi, anh đứng lên xoay người muốn lên tầng thì người hầu ở cửa vội bước vào đưa cái gì đó cho Lôi Kiệt.

"À, lão đại!"

Lạc Cẩn Du nhíu mày xoay quanh lại nhìn.

"Gì?"

Lôi Kiệt tiến lên hai bước đem hộp giấy đưa qua cho anh.

"Bên Triệu tổng gửi lễ phục của phù rể sang ạ."

"Ồ."

Lạc Cẩn Du nghe thế thì khẽ nhướng mày đưa tay mở hộp giấy ra nhìn nhìn.

Anh nhớ không lầm thì đêm qua cô gái nào đó còn luyên thuyên rằng hôm nay phải đi thử váy cưới với Mục Hy, sẵn tiện thử luôn lễ phục của phù dâu.

Anh khe khẽ thở dài, nếu không phải tiểu Đào hào hứng muốn làm phù dâu thì anh còn lâu mới đi làm phù rể cho tên Triệu Thần Huân kia.

"Biết rồi, cậu đi về đi, phiền chết mất!"

Anh hậm hực đáp rồi nhận lấy đồ từ tay Lôi Kiệt đi thẳng lên tầng, Lôi Kiệt ngơ ngẩn mở to hai mắt nhìn bóng lưng như oán phu của Lạc Cẩn Du mà không khỏi gãi đầu.

Từ lúc tách ra với Đào Đào ở trấn nhỏ thì Lạc Cẩn Du chẳng có lấy cơ hội đi đến thăm cô, một tháng trôi qua anh nhớ cô đến mức nhìn ai cũng chướng mắt.