"Các người trốn ở chỗ nào? Có gặp được con rối kỳ lạ nào hay không?" Trong đầu Thịnh Mộc Vũ chợt lóe lên gương mặt của người phụ nữ mặc váy ba-lê kia, mở miệng hỏi.
"Ở bên trong một căn phòng chứa đồ lặt vặt. " Triệu Lực Nghiêm nói rằng: "Còn con rối kỳ lạ gì đó... Ai, thật đúng là có, khi đó chúng tôi nghe thấy ở bên ngoài chẳng có tiếng động gì hết, thì mượn đi ra ngoài tìm cậu, kết quả vừa mới mở cửa ra thì nhìn thấy đi một con rối nữ tóc dài mặc trang phục diễn màu đỏ, đang đứng trang điểm trước gương, gương mặt đó còn trắng hơn tường nhà tôi, cmn thật đáng sợ. "
"Ah? Sau đó thì sao?" Thịnh Mộc Vũ có hứng thú hỏi, cậu cũng chưa gặp được con rối mà bọn họ đã gặp phải.
"Con rối đó chắn chắn công kích chúng tôi ngay rồi! Chúng tôi liều mạng chống lại, nhưng sức chiến đấu của con rối nữ đó rất mạnh, chưa được bao lâu thì ba người chúng tôi liền không ổn, ngay khi chúng tôi cho rằng sắp chết đến nơi, một loạt tiếng chuông vang lên, kết quả con rối nữ kia rời đi ngay, sau khi chúng tôi được thở một hơi thì vội vàng chạy trở về, mới ngồi xuống chưa được bao lâu, cậu cũng trở về luôn. "
"Nhưng, rất kỳ lạ, khi chúng ta chạy trốn là ban ngày, nhưng khi đi ra thì thời gian giống như kéo nhanh tiến độ, vèo một cái liền đen. "
"Đúng vậy, anh Vũ, em cảm thấy tiếng chuông đó cũng có vấn đề, em chú ý đến vẻ mặt của con rối khi nghe tiếng chuông này đều không bình thường, hơi giống... giống như... sợ hãi, giống như rất sợ hãi thanh âm kia. " Hà Vân dựa vào trên vai Tiêu Xảo Xảo chen miệng nói.
"Ừm, tôi gặp phải con rối không giống vậy, là một người phụ nữ mặc váy múa ba-lê. " Thịnh Mộc Vũ xoa huyệt Thái Dương đau âm ỉ: "Tôi cũng chú ý tới tiếng chuông mà các người nói, rất kỳ lạ, trong đó nhất định có vấn đề, ngày mai chúng ta cần phải đi điều tra... rạp hát con rối này một chuyến. "
"Ôi, không đi điều tra cũng không được, em cũng không muốn ở cái phó bản này mãi, tố chất tâm lý vốn dĩ cũng không mạnh, cứ trôi qua ngày vậy, em cảm thấy mình sắp bị bệnh tim rồi. " Hà Vân hơi thở dài: "Mơ mơ hồ hồ tiến vào phó bản, cũng không biết khi nào mới có thể trở về..."
Nhắc đến vấn đề này, không có ai lên tiếng, đừng nói đến trở về, theo tình hình này, có thể sống sót cũng là cái vấn đề.
Triệu Lực Nghiêm thấy bầu không khí hơi lắng xuống, đúng lúc hỏi: "Bây giờ cũng 11:30 rồi, các người thấy con rối nam kia không? Chính là người cầm đèn lồng đỏ ngày hôm qua ấy?"
"Không có. " Tiêu Xảo Xảo lắc đầu: "Nhưng em đã nhìn thấy cái đèn lồng đỏ của hắn tq, ở trong đống phế tích bên ngoài ngôi nhà, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Hắn ta là NPC hay lệ quỷ?" Hà Vân hỏi lại.
"Em gái em bị ngốc hả, nếu hắn ta là lệ quỷ thì chúng ta đã mất mạng từ lâu rồi."
"Nhưng sáng nay, cặp tình nhân kia... chết như thế nào? Kế tiếp sẽ đến lượt chúng ta hay sao?"
"Xem ra, chắc là bọn họ phạm vào cấm kỵ gì rồi, chỉ cần chúng ta ngủ ở trên giường đàng hoàng, chắc sẽ không có chuyện gì. " Triệu Lực Nghiêm an ủi vỗ cánh tay của Hà Vân.
Thịnh Mộc Vũ vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng: "Trước khi ngủ hãy ném giày lung tung hết. "
"Tôi mệt rồi, đi lên ngủ trước đây, nhớ kỹ lời tôi vừa nói. " Thịnh Mộc Vũ không chờ bọn họ hỏi, bước chân không lực vịn vào thang lầu chậm rãi đi lên lầu hai.
Từ lúc nãy huyệt Thái Dương vẫn luôn đau âm ỉ, đến bây giờ đầu đau như búa bổ, Thịnh Mộc Vũ đột nhiên cảm thấy buồn ngủ như con mãnh thú và dòng nước lũ, vừa mới ngã vào giường liền bất tỉnh nhân sự.
Nửa đêm -- trong lúc mơ mơ màng màng, trên môi Thịnh Mộc Vũ truyền đến cảm giác đau đớn, giống như bị người tức giận cắn, làm cậu không khỏi nhớ đến tên NPC chiếm nụ hôn đầu tiên của cậu kia.
Gắng sức mở mắt ra, tên tội phạm thọc thận cậu đang lấy tay chống huyệt Thái Dương nằm nghiêng bên cạnh cậu, khêu lấy tóc mai của bọn họ, cười vô cùng nhộn nhạo cùng biến thái.
Thịnh Mộc Vũ bị hắn dọa bất ngờ cũng không mê mang nữa, thận cũng không đau nữa, nhích người ngồi dậy, cầm cái gối ngăn trước người, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, ai mà biết giây kế tiếp tên bệnh tâm thần này có thọc thận của cậu nữa hay không.
Phó Thành Chu vẫn là bộ dáng đó, không có chút gợn sóng nào, vẻ mặt thú vị nhìn... món đồ chơi xinh đẹp trước mắt.
Lúc này, con rối nhìn gương chải tóc ngày hôm qua lại đến rồi.
Trong một căn phòng có hai quả bom, không, một cái là lựu đạn, Thịnh Mộc Vũ im lặng nghẹn ngào.
"Cút. " Phó Thành Chu thản nhiên nói một câu, giây sau con rối đó lập tức như lâm đại địch, trực tiếp trèo cửa số nhảy ra ngoài, tốc độ nhanh như mang theo một trận gió cuốn.
Thịnh Mộc Vũ: "..." Tôi hiểu rồi, những con rối này đều là đồ bắt nạt kẻ yếu.
Qua lâu như vậy, Phó Thành Chu vất vả lắm mới tìm được một người chơi yêu thích, cũng không muốn những thứ không to não khác phá hư tâm trạng vui vẻ của hắn, với lại nhìn món đồ chơi xinh đẹp của hắn nhíu mày, chắc chắn không phải là chán ghét hắn rồi, là chán ghét con rối xấu xí kia kìa, nể tình chính mình rất thích món đồ chơi này, hắn cố mà giải quyết một chút.
Thịnh Mộc Vũ: "..." Không không không, chán ghét anh đấy.