Hãy Nhắm Mắt Khi Trời Tối

Chương 7: Rạp hát con rối 5




Thịnh Mộc Vũ chuẩn bị phản kích lại, kết quả nhìn thấy con rối nữ kia dừng lại động tác, cứng người ngay tại chỗ, trên mặt là cực kỳ sợ hãi hiếm thấy, trong đôi mắt như cá chết lộ ra hoảng sợ, giống như gặp được Diêm vương.

Thịnh Mộc Vũ theo tầm mắt của nó nhìn về phía sau, Phó Thành Chu đang ngoẹo đầu, tay cầm dao gọt trái cây cùng kiểu trong rạp hát con rối, nhưng không giống chính là, dao gọt trái cây của đối phương tạm thời chưa dính máu, sạch sẽ lóe sáng, thôi đi, thứ đồ chơi kinh khủng này có lẽ vẫn hơn Diêm vương một bậc.

Đối phương thấy cậu nhìn sang, môi mỏng giương nhẹ, khóe miệng dính máu, con ngươi vẫn là màu đỏ, Thịnh Mộc Vũ nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ kia của hắn, cũng không cảm thấy như tắm gió xuân, mà là sống lưng lạnh thấu, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, con dao này giống như đặc biệt cầm đến để đâm cậu, muốn dính lên máu của cậu phải không?!

Giáp công trước sau, Thịnh Mộc Vũ muốn trực tiếp đào cái động chui vào ở đến sang năm luôn, cá mặn* nào đó sống không còn gì luyến tiếc ngửa mặt nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi, tuổi còn trẻ mà đã phải táng thân nơi đất khách quê người, ôi cái số mệnh của cậu!

(*): Ẩn dụ về một người không muốn làm gì cả

"Đoong đoong đoong-- đoong" một loạt tiếng gõ chuông đánh vỡ sự giằng co quỷ dị này, con rối nữ tựa như thay đổi hình dáng, con ngươi trợn trắng, đứng thẳng người, rời đi giống như cái xác không hồn, đi đến vực sâu không nhìn thấy.

Chuyện gì đã xảy ra?

Trong lúc Thịnh Mộc Vũ đang ngẩn người suy nghĩ, một con dao đặt ngay bên eo của cậu, cái tên NPC rất thích dê xồm cậu lập tức gác cằm ở trên người cậu, hơi thở lạnh lẽo như rắn bám vào người, phun ra cái lưỡi liên tục.

LCậu có thể cảm giác được ngón tay của đối phương xuyên qua mái tóc dài của cậu, như đang vuốt tóc cho cậu, nhưng chất tóc của cậu rất tốt, chưa bao giờ quấn vào nhau, dẫn đến động tác này của NPC rất quái dị, trái tim của Thịnh Mộc Vũ đều đập bịch bịch.

Chớ hiểu lầm, cậu không phải động lòng, chỉ là hoảng sợ, rất sợ đối phương không vui liền thọc thận cậu luôn.

"Này anh đẹp trai họ Phó, có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta có thể để dao xuống trước hay không?" Thịnh Mộc Vũ xấu hổ cười nói: "Anh như vậy làm tôi ít nhiều cũng hơi... sợ hãi. "

Đối phương giống như không nghe thấy, biến thái vén lên áo thun của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt trắng mịn của cậu, sau đó cắn lên vành tai của cậu, thọc một dao vào eo cậu không lưu tình chút nào.

"A... Cmn em gái anh, anh bị điên hả!" Thịnh Mộc Vũ dùng hết sức lực lấy cùi chỏ đánh vào hắn, che lại sườn eo chảy máu không ngừng, trên gương mặt không có chút huyết sắc tràn đầy chán ghét, tức giận cầm lấy ống thép đặt ở bên cạnh vừa nãy đánh tới, sau khi bị đối phương cầm bằng một tay vô cùng dễ dàng, rồi bẻ nhẹ một cái, ống thép lập tức nát đầy đất.

Thịnh Mộc Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn nuốt không trôi cục tức này, sau đó hung hăng giẫm trên chân đối phương một cước đầy tức giận, giẫm xong thì lập tức chuồn mất.

"Chạy, chạy, chạy mau, nếu như tên điên đó lại đuổi theo kịp thì mình xong đời!" Ý nghĩ này chống đỡ Thịnh Mộc Vũ chạy như điên một đường dài.

Vết thương bị ảnh hưởng khi chạy trốn làm cậu chửi thề.

Ngày hôm qua Thịnh Mộc Vũ nhìn như cà lất cà phơ, thật ra vẫn nhớ kỳ tuyến đường mà con rối nam kia dẫn đi, dựa vào ký ức mò đến cửa lớn ngôi nhà trong sự chật vật, lảo đảo nghiêng ngả bước vào.

Hà Vân, Tiêu Xảo Xảo, Triệu Lực Nghiêm đều ngồi chờ cậu ở trên ghế sô pha, mấy người cũng không có khá hơn cậu bao nhiêu, quần áo trên người đều dơ hết, không nhìn nhìn ra màu sắc ban đầu, trên mặt trên cổ cùng trên cánh tay đều dính máu, nhìn thấy cậu tới, mấy người vội vàng tiến lên đón, đỡ cậu ngồi xuống ghế sô pha.

"Đệch, người anh em vết thương này của cậu do con rối nào chém thế? Chém tàn nhẫn như vậy, cái lỗ này ít nhất cũng 8cm, cậu kể xem dáng vẻ như thế nào để sau này tôi biết đường tránh..." Triệu Lực Nghiêm vén lên quần áo, cẩn thận xử lý vết thương giúp cậu, bị vết thương nhìn thấy mà giật mình của cậu dọa nhảy dựng, nhưng sau xử lý thì phát hiện vết thương không sâu, chỉ là làn da của đối phương trắng, nên nhìn rất dọa người, nhưng vẫn phải khâu vết thương.

"Không phải con rối, là một NPC có bệnh thần kinh, tên là Phó Thành Chu, trông... còn rất đẹp trai, mặc âu phục màu trắng dính máu, sau này nếu các người gặp được thì trốn xa chừng nào tốt chừng đó. " Thịnh Mộc Vũ bị cồn làm đau cắn chặt răng, vừa nghĩ tới đau đớn mình gặp phải đều đến từ người nào đó thì giận không chỗ phát tiết, nhưng bản thân chỉ là người chơi xui xẻo, không thể chế ngự NPC, lập tức như nghẹn ở cổ họng, cmn phó bản thần kì này, chẳng có khi nào cậu bị đối xử như vậy, tức chết rồi.

Triệu Lực Nghiêm nhìn thấy cả người người đẹp này đều tản ra oán hận như ác quỷ, kinh hồn táng đảm đụng vào cánh tay cậu, nỗ lực để cho giọng nói thô lỗ phóng khoáng của mình có vẻ dịu dàng động lòng người một chút: "À này... bọn họ không có kim, tôi chỉ có thể quấn băng giúp cậu, có thể chứ?"

"Tùy tiện. " Dù sao không chết là được.

Sau khi xử lý xong vết thương, Thịnh Mộc Vũ như mệt lả gối trên ghế sô pha, mắt thụy phượng xinh đẹp nhìn về phía hai nữ sinh, giọng nói mang theo chút mệt mỏi không dễ dàng nhận ra: "Trong hai người ai có dây cột tóc không?"

Thịnh Mộc Vũ vốn xinh đẹp, đôi mắt thụy phượng càng như dệt hoa trên gấm, rất đẹp, như lưu ánh sáng nhưng không lưu chuyển, mê người lại rất có sức quyến rũ, làm cho người ta có cảm giác giống như cười mà không phải cười, long lanh có tinh thần, đuôi mắt hơi nhếch lên, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì cặp mắt kia có thể hút người vào trong nước xoáy.

Bởi vì mất máu, sắc mặt cũng tái nhợt hơn mọi ngày, vào lúc này, đôi môi có đường cong tương đôi hoàn mỹ cũng không có khí sắc, môi châu* ảm đảm, thoạt nhìn giống như cậu ấm ốm yếu nhà giàu sang.

(*): Điểm chính giữa của phần môi trên

Hà Vân nhìn cổ tay trống không, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Xảo Xảo đang ngồi bên cạnh cô nàng, đối phương nở nụ cười rồi lắc đầu.

"Cậu tháo hai cái bím tóc của tớ ra đi, tớ có hai cọng dây chun nhỏ, lấy một cái cho anh Vũ. "

Tiêu Xảo Xảo ừ một tiếng, bảo cô nàng cúi đầu xuống, dễ dàng tháo ra hai dây cột tóc nơ con bướm màu hồng nhạt, đưa cho Thịnh Mộc Vũ đang hơi cứng đờ.

Thịnh Mộc Vũ nhìn dây cột tóc nơ con bướm sáng ngời trong tay, hơi xấu hổ khó có thể mở miệng, nhưng nghĩ lại, đây không phải lúc kén chọn, có đã không tệ rồi, vẫn không cần kén cá chọn canh.

Đây cũng không phải bạn bè thân thích và người quen, buộc thì buộc thôi, cậu không xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác.

Củng cố xong tâm lý, Thịnh Mộc Vũ để dây cột tóc ở trên đùi, hai tay vòng qua sau đầu, năm ngón tay túm tóc, tùy tiện túm hết tóc thành chùm thấp, sau đó một tay cầm chắc, một tay cầm lấy dây cột tóc nơ con bướm cố định kiểu tóc.

Thịnh Mộc Vũ không có những cọng tóc lỉa chỉa xuống giống như nữ sinh tóc dài, chỉ có một ít tóc hơi ngắn không cột vào trong chùm tóc được đang xoã lung tung ở hai bên gương mặt, đẹp đến kinh người, hai nữ sinh viên nhìn trợn mắt hốc mồm, sau đó tự ti, không sao, nữ sinh này ai thích làm thì làm, dù sao bọn họ cũng không làm nỗi nữa rồi, eo không nhỏ như người ta, mặt không đẹp như người ta thì cũng thôi đi, kỹ thuật cột tóc cũng không bằng người ta, tính thương tổn không lớn, nhưng tính sỉ nhục rất mạnh.

Triệu Lực Nghiêm là trai thẳng, nào có ánh mắt thưởng thức nhiều như vậy, chỉ tò mò: "Ôi, ông anh, sao một đứa con trai như ông anh lại để tóc dài vậy?"

"Lười đi cắt. " Thịnh Mộc Vũ nói xong thì cũng nhắm mắt lại dựa vào sô pha chợp mắt.