Gần trăm người thường trong nhóm của Khắc Trung tựa như uống máu gà hăng hái xông pha, tiếng la hét gầm rú vang vọng cả không gian. Khánh bị hạ khi còn chưa kịp ra đòn, uy danh mất sạch, đội quân quái vật mất đi nguời chỉ huy chẳng khác gì rắn mất đầu nhao nhao hỗn loạn bị vây lấy đánh. Nỗi căm hận phải chịu đựng bấy lâu đã biến thành nguồn sức mạnh, cho dù có là một người thường yếu đuối đi chăng nữa, giờ phút này cũng giống hệt một dũng sĩ thiện chiến không còn sợ hãi.
Người dùng vũ khí tự kiếm, người dùng tay không đấm đá.
Tuy nhiên, cho dù ý chí chiến đấu của mọi người có hăng hái đến đâu cũng không thể tránh khỏi được việc bị đổ máu. Sau một hồi lâu chiến đấu, sự chênh lệch về thể lực của hai bên càng thêm rõ ràng, những người thường dần yếu thế và bắt đầu bị sát hại dưới nanh vuốt đám quái vật.
Dù sao thì họ cũng chỉ là những nhân viên bàn giấy, hoặc nội trợ, diễn viên… chưa hề trải qua chiến đấu. Có thể duy trì thế cục đến thời điểm như thế này đã là một kỳ tích đáng khen ngợi rồi. Nếu cứ tiếp tục e là cũng khó bảo đảm chiến thắng.
Thấy vậy, Tuấn Kiệt ra hiệu cho mọi người rút lui sang một bên, sau đó anh thu lại uy áp đang đè lên đám quái vật về.
Trong nháy mắt mất đi sự áp chế, đám quái vật lập tức náo loạn. Có khoảng hơn hai mươi con quái vật chưa bị hạ được tự do, bọn chúng với đa dạng các kiểu dáng biến đổi khác nhau chia ra bao vây lấy Nhật Ly và Tuấn Kiệt vào giữa. Một con có vóc dáng gầy tong gầy teo đôi tay rất dài, mặc một bộ cảnh phục rộng thùng thình nhìn qua giống như bộ xương bù nhìn người ta vẫn đặt ở đầu ruộng hoa màu để xua đuổi chim chuột phá hoại. Nhưng nó lại có một phần nổi bật chính là cái đầu rất to, với mái tóc rối tung hai mắt trắng dã lòi cả ra ngoài như đèn pha ô tô và cái miệng rộng ngoác nhiều răng nanh sắc nhọn. Nhìn chẳng khác gì một con ác quỷ hung tợn. Con quái vật này đang từng bước tách ra khỏi đám quái vật đi lên phía trước.
Giọng nói khô khốc như tiếng gió lùa qua khe núi tuyết từ miệng nó vang lên: “Khà khà, thịt thịt, ăn ngon.”
Tuấn Kiệt híp mắt nhìn lại, ngay từ đầu anh đã chú ý tới con quái vật này rồi. Nó luôn lẩn trốn phía sau những con khác để thoát khỏi phạm vi công kích của anh. Quả nhiên rất thông minh.
“Anh có thấy nó quen mắt không?” Nhật Ly nhỏ giọng hỏi.
“Giống ai sao?”
“Hoàng Vũ, con trai Lê Minh đó.” Nhật Ly tủm tỉm cười. “Anh ta mà còn ý thức, khi biết mình bị biến thành bộ dáng như thế hẳn là vui phải biết.”
Tuấn Kiệt cau mày, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Trí tuệ của con này rất phát triển, nó có thể dùng những con khác để che chắn cho mình, em cẩn thận.”
“Vâng ạ. Lúc còn là người thì chả thấy có chút trí khôn nào, giờ lại ghê gớm vậy. Chà chà! Đúng là bất ngờ.” Nhật Ly tủm tỉm nhìn con quái vật dị dạng cảm thán.
Dường như nó nghe hiểu được những gì hai người đang bàn luận, đôi tay gầy trơ xương dài ngoằng giơ lên. Ngay lập tức gần hai mươi con quái vật kia cùng lúc bổ nhào vào hai người đứng ở giữa. Nhật Ly cũng đã cảm nhận được mức độ nghiêm trọng nên chẳng dám lơ là, lập tức rút dao găm ra cầm trên tay.
Từng con quái vật thay nhau quần công theo lệnh của quái vật đầu to. Vất vả lắm Nhật Ly mới hạ được một con thì con quái vật đầu to nhanh như chớp đã kéo xác của con vừa bị hạ ra bên ngoài say sưa uống máu. Thấy tình hình bất lợi, Nhật Ly nhất quyết không chịu thua thiệt, cô xông tới đòi lại con mồi trong miệng quái vật đầu to nhưng lại liên tục bị những con khác xông tới chặn đường.
Tranh thủ lúc Tuấn Kiệt và Nhật Ly bị quấy nhiễu, con đầu to đã nhanh chóng hấp thụ sức mạnh của vài con bị thương khác.
Sau khi toàn bộ số quái vật bị hạ, cũng là lúc Tuấn Kiệt và Nhật Ly đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau.
Không thấy con quái vật đầu to ở đâu.
Nhìn những người đang đứng một góc xem, lúc này cũng mới biết nó đang trốn đằng sau đống bàn lộn xộn. Lúc hai người cẩn trọng bước tới, trên mặt đất chỉ còn lại máu thịt đen thui của con quái vật khác, còn con đầu to thì lập tức nhảy ra lẩn trốn sang chỗ khác. Bóng dáng nó nhanh như làn khói lúc ẩn lúc hiện chạy qua chạy lại giữa đống xác chết để lấy về thứ gì đó. Động tác rất cẩn thận.
Chẳng khác gì chú ong mật đang chăm chỉ thu lượm nhụy hoa.
Loại hành động khủng khiếp này, làm cho mọi người chứng kiến hoàn toàn chết lặng.
Lần này thì tiêu rồi, con quái vật này có vẻ rất mạnh, không biết Tuấn Kiệt và Nhật Ly có thể đánh bại được nó không?
Nhật Ly cẩn thận đi tới bên cạnh Tuấn Kiệt, sát cánh kề vai âm thầm trở thành bảo tiêu cho anh.
Tuấn Kiệt thấy hành động của Nhật Ly thì mỉm cười trấn an cô. Anh giơ tay lên muốn thử khống chế con quái vật. Nhưng vào đúng lúc này, thân thể của con quái vật đầu to kia bỗng dưng chớp nhoáng, giống như muốn nhào lên, cả hai còn chưa có thời gian phản ứng để tìm ra cách đối phó, bên cạnh đã vang lên một tiếng gầm nhẹ, liền thấy cái đầu to lớn cùng bộ răng nanh sắc nhọn trong cái miệng rộng ngoác đang ở ngay gần đây, Tuấn Kiệt liền giật mình nhanh chóng kéo Nhật Ly lùi lại ra mãi phía sau.
Con quái vật đầu to càng thêm phấn khích xông tới. Cánh tay với móng vuốt sắc nhọn cào qua trúng đùi Tuấn Kiệt rách da túa máu.
Nhật Ly theo bản năng kêu một tiếng, lo lắng nhìn xuống vết thương của anh. Nhưng đang là lúc ngàn cân treo sợi tóc cô lại chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đau lòng nhìn dòng máu xối xả tuôn ra.
Hai người lùi đến tận chân tường thì dừng lại, con quái vật đầu to há miệng cười đắc ý. Nhật Ly ngước mắt lên nhìn Tuấn Kiệt, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt đáng sợ. Lòng cô càng thêm bất an.
Tay cầm dao găm của Nhật Ly thoáng run, cô trừng mắt đứng sát cạnh anh, canh chừng đợt tấn công tiếp theo của con quái vật. Những người khác cũng sợ hãi đến mức câm nín.
Đây là con quái vật gì thế? Từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua. Sức mạnh và tốc độ tiến hoá của nó có vẻ còn vượt xa cả Tuấn Kiệt.
Anh vội vàng tìm tòi ở trong đầu tất cả các ký ức có liên quan đến quá trình hấp thu sức mạnh và tiến hoá mà anh biết, nhưng anh lại phát hiện ra những điều anh biết ít đến đáng thương, trừ bỏ vài công trình thí nghiệm thất bại của Lê Minh ra anh hoàn toàn không biết đến loại phát minh đột phá này. Làm thế quái nào mà một con quái vật có thể trong vài phút hấp thu đồng loại rồi nhanh chóng lên một cấp. Có lẽ đây là thành quả mà ngay cả Lê Minh trước khi chết cũng không ngờ tới, thằng con trai quý hoá của ông ta đã trở thành một con quái vật đáng tự hào đến vậy.
Con quái vật đầu to giống như hình nộm, lúc này bỗng nhiên trợn hai mắt, như là nó đang rất đói khát, nhìn chằm chằm vào dòng máu đang chảy của Tuấn Kiệt, miệng thì không ngừng gào rống khoái trá.
Đáy lòng mọi người đều lạnh giá, không ngờ đánh đến lúc này lại xuất hiện một quái vật có uy lực đáng sợ như thế. Nếu như bọn họ thất bại, đồng nghĩa với việc trở thành thức ăn trong cái miệng gớm ghiếc kia.
Nhưng mà những người thường không có năng lực, dù có đấu tranh giãy giụa đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Có lẽ trong lòng cũng đang tuyệt vọng rồi.
Mọi hy vọng lúc này chỉ dồn lên trên hai người Tuấn Kiệt và Nhật Ly. Bởi vì trong lòng họ, hiện tại, chỉ biết dựa dẫm vào duy nhất bọn họ.
Ngoài hai người họ ra, sẽ chẳng có ai có thể hạ gục được nó.
Quái vật đang trừng mắt giận dữ bỗng nhiên lại nhếch miệng cười quái dị, nó giơ bàn tay lên miệng liếm vết máu với vẻ mặt thoả mãn vô cùng.
Ánh mắt đói khát vẫn ghim chặt trên hai người trước mặt.
Nhật Ly nhìn vào mắt nó, cô hiểu nếu như mình không làm gì đó, thì giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt Nhật Ly liếc sang gương mặt tái nhợt của Tuấn Kiệt, dường như trong móng vuốt của con quái vật đầu to này chứa độc, nên sức mạnh tinh thần của anh đang bị sói mòn nhanh chóng. Cả người uể oải không hề ổn chút nào.
Đúng là Tuấn Kiệt đang trúng một loại độc từ móng vuốt của nó thật, nhưng điều làm anh mất dần đi sức mạnh lại chính là năng lực tinh thần mà con quái vật đấy đang phóng ra. Nó và anh cùng đang đấu tranh để giành quyền kiểm soát đối phương.
Nhưng chính bởi vì anh đã chủ quan xem nhẹ năng lực của con quái vật nên mới bị trúng một chiêu, đột nhiên đáy lòng Tuấn Kiệt cảm thấy hoảng hốt, con quái vật kia đang tăng cường sức mạnh, làn sóng tinh thần nó tạo ra tựa như một bàn tay khổng lồ hướng về anh. Một nguồn sức mạnh ập tới, anh chỉ cảm thấy đầu đau nhói, họng tanh nồng phun ra một ngụm máu loãng, đồng thời toàn thân cũng run lên gần như sắp gục ngã.
Vào lúc căng thẳng ngàn lần này, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng thét giận dữ, đồng thời một vệt ánh sáng loé lên, trong khoảnh khắc đó chỉ thấy con quái vật đầu to bị đâm một nhát vào ngực.
Đòn tấn công bị phân tán. Tuấn Kiệt tạm thời an toàn.
Tuy nhiên con quái vật đầu to lại chẳng hề hấn gì, miệng nó càng ngoác ra to hết cỡ nhìn Nhật Ly khà khà cười.
Điều này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Nó vậy mà không sao?
Bị đâm thấu tim mà lại vẫn có thể bình yên vô sự cười, đến cả một giọt máu chảy ra cũng không có. Cả người nó chả khác gì một cây củi khô cứng ngắc.
Nhật Ly sầu muộn, ánh mắt nhuốm màu âu lo. Nhưng ham muốn cầu sinh khiến cô không thể từ bỏ. Tận đáy lòng cô hiện lên quyết tâm chiến đấu. Bàn tay nhanh chóng thu hồi dao về, lùi lại sau.
Đột nhiên con quái vật phát ra một tiếng kêu quái dị, tiếp đó bóng dáng nó bỗng nhiên lóe lên, chạy ra cách xa một khoảng.
Tiếng kêu của nó khiến cho tất cả những người có mặt liền cảm thấy đầu choáng váng, toàn thân đau đớn, lảo đảo không đứng thẳng được, thi nhau té ngã trên mặt đất, sắc mặt tái mét, có người còn ngất xỉu.
Tuấn Kiệt chống đỡ đứng dựa vào tường, cặp mắt sắc bén vẫn không rời thân ảnh của con quái vật đầu to. Anh đang nỗ lực hết sức giành giật từng chút cơ hội.
Một lát sau, cảm giác chóng mặt của Nhật Ly mới dần dần biến mất, cô gắng gượng đứng lên, đưa mắt nhìn con quái vật đang dương dương tự đắc đứng giữa phòng.
Bộ dáng như một cai ngục, ánh mắt nó khinh miệt thong dong bước đi tuần tra phạm nhân của mình. Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu lên những vệt máu loang nổ giữa nền nhà, hợp cùng mùi hôi thối không ngừng bốc lên, hình tượng ác quỷ của con quái vật càng thêm sinh động.
Nhật Ly mê man đi tới bên cạnh Tuấn Kiệt. Khẽ chạm tay vào vai anh.
Chuyện này... cần phải nhanh chóng kết thúc!
Phải làm sao đây?
Chưa bao giờ Nhật Ly lại cảm giác bản thân mình bất lực như lúc này.
Cô hít một hơi thật sâu, phân tích một chút về con quái vật trước mặt. Thế mạnh của nó chính là sức mạnh tinh thần, tốc độ và bộ móng vuốt.
Muốn hạ gục nó, trước hết cần chặt đứt tốc độ của nó.
Không sai, nếu như nó không còn nhanh nhẹn, sẽ chẳng khác gì một con lật đật lắc lư mặc người đạp.
Nhật Ly chăm chú nhìn, cố gắng suy đoán hành động của nó để đưa ra đối sách.
Nếu không phải cô đã từng trải qua vài trận chiến, thần kinh cũng đã được rèn luyện, chỉ sợ lúc này đã sợ hãi run chân, hồn phi phách tán chẳng làm được gì rồi.
Mà giả dụ bây giờ cô có sợ hãi đi chăng nữa cũng không thể lùi bước. Nhật Ly liếc mắt nhìn sang Tuấn Kiệt một lần nữa rồi chậm rãi bước lên phía trước.
Đột nhiên, bóng dáng của Nhật Ly lóe lên xông về phía con quái vật. Ánh sáng màu bạc chớp nhoáng, thân hình gầy gò của con quái vật đầu to kia bỗng khựng lại. Đôi tay đang giơ lên định chụp xuống ngực Nhật Ly cũng dừng lại, giống như nó vừa bị dính một câu chú ngữ định thân, chẳng thể cử động. Duy nhất có tròng mở lớn chậm rãi nhìn xuống ngang hông mình.
Tất cả mọi người cũng sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, quên luôn việc la hét.
Chính là Nhật Ly vừa chém ngang thân con quái vật bằng một loại sức mạnh thần kỳ, nửa thân dưới tính từ bụng nó rơi ra trên mặt đất, thân trên với một bàn tay dài ngoằng chĩa lên trời, tay khác đang xuyên qua eo Nhật Ly, nửa thân trên của nó treo ở đó.
Máu từ miệng vết thương Nhật Ly rỉ ra đến đâu nhanh chóng ngấm vào da thịt con quái vật như một ống giác hút đến đó.
Sau giây phút thất thần, lúc này Tuấn Kiệt mới giật mình chạy tới giơ chân đạp phần thân trên của con quái vật ra. Cái đầu bị anh tàn nhẫn đạp nổ tung như một quả bóng hơi.
Mắt anh loé lên tia độc ác, như một con mãnh thú điên cuồng dẫm đạp nát vụn những gì còn sót lại của nó, sau đó mới ngây ra như một tượng gỗ cứng ngắc nhìn về phía Nhật Ly.
Không gian như chợt đứng lại, đến cả tiếng thở dốc cũng nghe rất rõ, thân hình của Nhật Ly lung lay ngả nghiêng. Tròng mắt cô trợn lên khiếp sợ nhìn Tuấn Kiệt. Miệng cô mở lớn nhưng nói chẳng lên lời. Máu từ vết thương trên eo xối xả chảy ra thấm ướt một mảng lớn áo quần.
Gần như cùng một lúc khi cơ thể Nhật Ly gần như ngã ra, Tuấn Kiệt đã lao tới ôm lấy cô miệng lẩm bẩm: “Không, không, không… em sao có thể bị thương được.”
Bàn tay anh run rẩy giữ chặt miệng vết thương. Cả người lập cập lúng túng không biết phải làm gì.
“Mau đưa cô ấy tới bệnh viện!” Khắc Trung lấy lại giọng nói hoảng hốt hô.
“Bệnh viện cái khỉ gì? Giờ là lúc nào?” Ngọc Hà đỏ mắt quát lên.
Tuấn Kiệt vội vàng bế Nhật Ly lên loạng choạng lao ra cửa. Đám người còn lại cũng nhao nhao đuổi theo. Bóng đang của anh lúc ẩn lúc hiện ôm theo cô chạy thẳng về biệt thự trong rừng. Những người khác lái xe chạy theo, một mạch căng thẳng không ai nói với ai câu nào.