Sau khi Minh đã về rồi, Bảo Anh mới chậm rãi dọn dẹp lại chén bát, lau dọn một chút rồi quay vào phòng ngủ.
Vì không muốn nghĩ ngợi quá nhiều nữa, cô bèn lên mạng mở facebook ra lướt xem tin tức của bạn bè. Dù là diễn viên không nổi tiếng, nhưng vì công việc, vì nghề nghiệp, cô vẫn hoạt động facebook thường xuyên. Nhưng cô không đăng gì về đời sống quá riêng tư, chỉ là dăm ba tấm hình khi đi ăn, khi đi siêu thị, khi đi mua sắm, vài cảnh tượng hay hay khi đang ở trường quay,...Thực sự thì cô vốn khá kín tiếng.
Lướt một hồi thì dừng ở tin của một người bạn đại học là Thanh Tâm. Cô nàng này vốn là con nhà khá giả, nhưng vì muốn trải nghiệm sự đời nên trong những năm học đại học nhất định phải ở ký túc xá dù nhà có vài căn ở Sài Gòn. Bảo Anh đã ở cùng Thanh Tâm đến hai năm, nên cũng gọi là thân tình. Chỉ có điều hoạt động công việc khác nhau nên ít khi nhắn tin, nhưng tương tác để nắm tình hình của nhau thì vẫn thường xuyên.
Thanh Tâm đăng vài câu tỏ sự bức xúc với đồng nghiệp của cô ấy. Cô ta đi làm đúng là làm vì đam mê chứ không phải vì tiền lương, nên rất chuyên tâm đến chuyên môn. Nhưng mà thực sự với đời đi làm nhân viên, lắm khi hoà thuận với đồng nghiệp cũng là một cách phải tu tập chứ không dễ dàng gì. Xích mích, mâu thuẫn với đồng nghiệp vẫn là một lý do khiến nhiều người phải chọn cách chia tay với công ty.
Thanh Tâm đăng một câu không đầu không cuối: "nếu g.i.ế.t người mà không đi tù, chắc là chiều nay tôi đã phải xiên mấy thằng."
Bảo Anh mơ hộp thoại tin nhắn ra: "hi" một tiếng.
Vài phút sau cô gái Thanh Tâm gửi một icon hai con mèo có trái tim ở giữa: "tin nhắn cũ của hai đứa mình cách đây gần sáu tháng rồi đấy."
"Bởi vậy nên tớ mới nhắn cậu đây. Sao mà lại muốn g.i.ế.t người vậy?"
"Cái bọn gà qué ấy, chúng nó biết gì về qui trình tái tổ hợp gen mà mỉa mai tớ. Ngoài kia người ta đã lên đến cung trăng rồi, chúng nó ngồi dưới gốc cây lại nghĩ rằng mình thật to lớn vĩ đại"
"Có vậy thôi mà nổi nóng sao? Cậu đâu có đi làm vì tiền thì cứ bằng đam mê mà nghiên cứu, để ý làm gì ba cái lời ong tiếng ve đó."
"Nghĩ tức chứ, công mình thực nghiệm bao nhiêu lâu, còn chưa tới lúc thẩm định mà chúng nó đã bêu riếu rồi."
Bảo Anh hiểu những gì Thanh Tâm đang cảm thán và tức giận. Ngày đi học, cô cùng cô ấy là hai sinh viên học hành ưu tú có hạng và đam mê lý tưởng về ngành học của mình lắm. Nhưng Thanh Tâm vẫn may mắn hơn cô rất nhiều vì cô ấy không phải lo lắng mưu sinh, không cần quan tâm đến việc chạy ăn từng bữa như cô nên vẫn m, ột lòng đi theo tiếng gọi của bộ môn sinh học. Hiện cô ấy đang nghiên cứu phương pháp tổ hợp gen để đưa vào cây trồng. Thực ra phương pháp này ở thế giới đã phát triển cả mấy chục năm rồi, ngoài việc đưa tái tổ hợp gen vào cây trồng, vật nuôi, họ đã đưa vào y học nhằm khống chế và chữa trị những căn bệnh thuộc về miễn dịch mà hiện con người đang phải bất lực. Nhưng ở Việt Nam thì công nghệ này hoàn toàn chỉ ứng dụng trong nông nghiệp là nhiều, đặc biệt là trong cây trồng, như đưa tổ hợp gen chịu hạn vào đậu nành, đưa gen kháng sâu vào bắp ngô,...
Hiện Thanh Tâm đang nghiên cứu để đưa beta – carotene, là vitamin A vào một giống gạo để cung cấp đầy đủ vitamin A cho con người, đặc biệt là cho trẻ em, bằng công nghệ biến đổi gen. Điều này sẽ hạn chế rất nhiều những bệnh về mắt cho trẻ em, thậm chí là ngăn chặn nguy cơ mù mắt cho trẻ em các quốc gia nghèo.
Một lý tưởng hay như vậy, tốn công tốn sức như vậy mà bị mỉa mai thì cô ấy nổi đoá là đúng rồi. Nhất là với người đi làm không cần lương như Tâm thì việc cô ta phản ứng mạnh mẽ mà không cần kiêng dè gì ail à một loại bản lĩnh không phải ai muốn cũng có thể làm được.
"Thôi cố gắng đi. Việc cậu làm tốt và có ý nghĩa là được. Trời cao có mắt."
"Nhiều lúc tớ nghĩ hay là mình tự mở công ty nhỉ, đỡ phải lo đối phó với đám đồng nghiệp ruồi bu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chưa chắc ba mẹ tớ đã cho tiền mà mở, tớ chỉ biết về chuyên môn chứ biết gì về kinh doanh đâu. Nên lại thôi. Cậu nói xem có phải đời tớ cứ phải chết dẫm với đám gà này sao?"
"Cơ hội sẽ đến, cậu giỏi như vậy chắc chắn sẽ ông Trời sẽ cho cậu cơ hội."
Bảo Anh lên tiếng an ủi cô bạn của mình bằng tấm lòng chân thật xuất phát từ tình cảm của cô dành cho Tâm, nhưng nghe ra thì cứ sáo rỗng làm sao ấy.
Cũng phải, cô đâu có tài lực lẫn tài năng để mà làm điều gì đó thiết thực cho bạn của cô.
"Hay là cậu bỏ đi diễn đi, hai đứa mình tự mở ra một trung tâm nghiên cứu nhỉ. Chỉ có cậu mới hiểu nỗi lòng của tớ."
"Ôi trời, tớ còn gánh nặng gia đình lắm. Cảm ơn cậu vì cho tớ thấy tớ vẫn còn giá trị, nhưng có thể con đường đi theo công nghệ sinh học này tớ phải dừng lại hẳn rồi."
"Ừm, tiếc cho cậu."
Tiếc chứ. Nhưng bây giờ đâu phải là lúc tiếc nuối. Bây giờ là lúc phải tìm cách kiếm cơm khi gánh nặng trên lưng đã ngày một nặng, mà tình hình giữa cô và công ty thì ngày một xấu đi. Đúng ra là mối quan hệ giữa cô và giám đốc Mĩ Ngọc vốn đã lạnh nhạt, giờ còn lạnh đi nhiều phần nữa rồi.
***
Nguyên một ngày chủ nhật Bảo Anh không muốn gặp ai, không muốn đi đâu. Rất hiếm hoi cô có một ngày không phải tất tả đi quay, không phải lên công ty để chuẩn bị những chuyện lặt vặt như thử trang phục, bàn lại kịch bản, phân cảnh quay,... Trời cho một ngày được an nhàn, lại đang trong lúc có nhiều vấn đề cần phải thông suốt, cô muốn ở nhà, một mình.
Tự lo ăn uống, dọn dẹp lại căn hộ để chuẩn bị cho bé Ly đến ở chung, cô mới thấy đã quá lâu rồi mình không còn chú ý đến sự riêng tư của bản thân. Không nghĩ tới gia đình thì cũng nghĩ đến người yêu. Phải làm sao cho tất cả vui lòng, làm sao để ai cũng được toàn vẹn. "Mình còn sức lực để lo cho người thân thì mình còn làm". Vì ý nghĩ đó mà cô không còn biết bản thân mình thực sự cũng cần được giãi bày, cũng cần được thấu hiểu.
Những đau khổ, những khó khăn hiện tại – chỉ mình cô mang trên người. Phải giãi bày với ai, cô cũng không biết.
Nhiều khúc mắc trong lòng như thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện than thân trách phận, trách cứ số phận gì cả. Hoặc là cô cũng chưa từng có thời gian để trách cứ. Hôm nay nhìn vào cuộc sống của bản thân bao nhiêu năm qua, nhất là từ khi ba ngã bệnh và mất sức lao động khiến cô trở thành trụ cột chính của gia đình, cô cảm thấy mình không có gì. Sự nghiệp không có, tài sản không có, chỉ duy nhất có Minh bên cạnh nhưng xem ra càng ngày mối tình này càng có bao nhiêu là vướng mắc.
Khi cô vất vả lao tâm như vậy, nhưng đến cuối cùng lại chẳng có gì. Đó là lỗi của ai?
Chẳng lẽ giữ cho mình một phẩm chất trong sạch lại trở thành một rào cản để cô phát triển ư? Mâu thuẫn này khiến cô không thể nguôi ngoai được. Thực sự rất khó khăn để cô phải vận nó vào người dù rằng cô bạn thân của cô vẫn đang sử dụng phương thức đó và đang sung sướng hơn cô rất nhiều.
Vẫn là vô vọng và bế tắc.
Ngủ một giấc tới chạng vạng chiều, khi đang định đi siêu thị mua ít thực phẩm để ngày mai đón Tiểu Ly đến, thì Bảo Anh nhận được điện thoại của Mai.
Mai vào thẳng vấn đề:
"Tao nghe nói hôm qua mày làm khó nhà tài trợ hả?"
Không biết thông tin từ đâu mà Thiên Mai đã rõ mười mươi. Cô đành phải tiu nghỉu xác nhận:
"Ừ, tao không quen với cách ăn nói mỉa mai của mấy lão ấy."
Rồi cô kể lại đầu đuôi cho Thiên Mai.
"Đúng ra thì ông Huy đâu có làm gì mày, chỉ có lão Phong khiêu chiến rồi đuổi mày đi đúng không?"
"Tao cũng không hiểu sao lão ta lại phải thể hiện khinh khi với tao như vậy trong khi mục đích của bà Ngọc là ông Huy."
"Tóm lại có vì cái gì chăng nữa thì mày cũng đã thất thố rồi. Chưa nói đến chuyện nhà tài trợ, chỉ cần là trên bàn rượu với nhau mày cũng không việc gì phải nổi điên lên như vậy."
"Tao biết đạo lý đó, nhưng cũng vì tính khí của tao như vậy nên tao đâu có thể hiện muốn đi tiếp khách bao giờ."
"Bà Ngọc đã muốn dẫn mày đi là đã có ý mở đường cho mày. Bây giờ chuyện xảy ra thế này chỉ thiệt cho mày thôi. Tao nói bao nhiêu lần rồi, không theo được nghề thì bỏ đi, chứ mày đến nhà người ta mà đòi chủ nhà phải sống theo ý mày sao được."
"..."
"Thôi để từ từ mai xem sao. Mày đang ở nhà hay ở đâu?"
"Đang dọn dẹp nhà, ngày mai bé Ly lên ở đây với tao, nó chuẩn bị thi đại học."
"Mẹ, thân mình lo cho xong giờ lại nuôi thêm một đứa ăn học. Sao tùm lum chuyện vậy?"
"Sao tao biết, nhưng em mình làm sao tao từ chối? Không phải là tao không biết mệt. Nhưng có than thở rồi có thay đổi được gì không?"
"Mày có tin vào vận số không? Nếu mày muốn tao chỉ cho mày người này, mày thử gặp họ xem họ có thể chỉ cho mày cách nào để "thoát hiểm" không?"
"Nào giờ không quan tâm. Nhưng nếu có thể có cách thì tao sẽ thử gặp. Có dễ gặp không mày?"
"Tao không biết, tao chưa từng liên hệ nhưng có theo dõi lâu rồi. Thân phận tao thế này đâu có đường đột gặp người nhạy cảm vậy được. Nhưng có mấy đứa bạn đã từng gặp họ nên nó chỉ tao."
"Mày cho tao cách liên hệ, tao thử xem."
Thiên Mai gửi cho cô một đường link facebook của một người. Lướt qua cô thấy chủ yếu là những bài viết dài, cô chưa muốn đọc vì không còn đầu óc nào để tiếp thu bất cứ kiến thức dài dòng nào cả. Nhưng khi lướt tới bài viết về một cách cục Phúc đức đặc biệt gì đó, cô tò mò nên đọc thêm vài câu trong bài viết.
Rồi cứ thế đọc đến hết bài, cô chợt nghĩ: "nếu như mình cũng rơi vào kiểu này thì hay quá, "cầu gì được đấy", đây đang là phao cứu sinh của mình". Liệu điều này có thật không, nào giờ cô không biết đến những vấn đề huyền bí như thế này, nhưng cô không biết chứ liệu rằng nó có thật không cô cũng không thể dùng ý chí chủ quan của mình để phán xét.
Cô lướt xuống những comment ở dưới, có những người nói về hiện tượng như trong bài viết đã nêu ra. Vậy là nó có thật à? Nếu có thật, có phải mình phải thử vận may xem sao?
Đàng nào cũng quá bế tắc rồi. Mọi con đường đều dần đóng lại, mờ mịt, không biết thoát ra bằng cách nào.
Thì thử vậy. Lắm khi cuộc đời hưng phấn chỉ bằng một cú "làm liều", bằng một phép thử đấy sao?
Phân tích thông suốt hồi lâu, thấy mình cũng không mất gì, họ cũng là người không có ảnh hưởng gì đến mình, cũng chả biết nhân thân của mình thế nào để hãm hại, Bảo Anh bèn soạn một tin nhắn chào hỏi với người đó.
Nhưng tin nhắn trôi qua rất lâu vẫn không thấy trả lời, qua đến ngày hôm sau khi cô phải đón em gái về nhà mình bắt đầu cho cuộc sống phải chăm lo cho em, tin nhắn của cô vẫn trôi đi trong vô vọng.
Bất hạnh liên tiếp bất hạnh, khi trợ lý Chương gọi điện cho cô, thông báo:
"Chiều nay 3 giờ, cô đến công ty gặp chị Ngọc để bàn về hợp đồng".