Hãy Để Em Làm Vợ Cô

Chương 57: Nhận được tin




Vụ tai nạn kinh hoàng ấy khiến những người dân xung quanh phải tiến đến xem xét, nhìn vào bên trong xe có một cô gái đang nằm yên bên trong đấy khiến ai nấy cũng sợ hãi.

“Mau gọi cấp cứu đi, cô bé ấy sẽ mất mạng đấy”

Người thì vội gọi đến cấp cứu, người thì tiến đến ngó tay vào bên trong mở cửa vì chiếc kính ấy đã vỡ ra rồi.

Chiếc xe bên kia chỉ bể kính nhưng người thì chẳng sao cả, vì tốc độ Jinna chạy nhanh hơn nên độ sát thương cũng sẽ cao hơn.

“Xem bên trong có điện thoại hay gì không, báo về gia đình con bé đi”

Mọi người ai nấy cũng tìm cách để liên lạc với người thân của Jinna bằng cách nhanh nhất, nhưng có vẻ tính mạng của Jinna quan trọng hơn.

Ai nấy đợi chờ khoảng 10 phút, chiếc cấp cứu cùng với tiếng còi báo hiệu ưu tiên đã đến. Trên chiếc xe ấy đã mở và có một anh chàng khá khỏe mạnh bế Jinna sang xe cấp cứu, anh ấy cùng lên xe với chiếc điện thoại và bóp tiền của Jinna.

“Mau chở con bé nhanh nhanh nha, tôi cảm giác con bé sẽ nguy hiểm tính mạng đấy, máu ra khá nhiều”

Vì va đập với kính của xe nên từ đầu đến tay Jinna máu ra rất nhiều, anh chàng kia nhanh chóng ngồi phía sau cùng em, tay liên tục run rẩy và chẳng biết liên hệ như nào với người thân của Jinna vì điện thoại có để pass.

May mắn là một trong số người dân ở gần đó nhìn là biết con của gia tộc Trịnh nên liền chạy xe đến nhà của họ.

Đến trước cửa nhà đã bị vệ sĩ chặn lại.

“Chú muốn tìm ai”

“Tôi muốn gặp ông bà Trịnh, cô gái út của gia đình bị tai nạn đã đưa đến bệnh viện rồi. Gia đình mau mau đến đấy nhanh lên”

Tên vệ sĩ đó nhanh chóng đi vào báo tin cho cả nhà.

“Ông bà ơi, cô út được người ta báo về là bị tai nạn rồi ạ. mình mau chóng đến bệnh viện trung tâm ngay”

Bà Trịnh có chút nghi ngờ, bà nghĩ Jinna giở trò như thế để bà thương xót và chấp nhận chuyện giữa em và nàng.

“Lại bày trò gì nữa đây”

“Bà còn nói vậy được, nếu bà không đi thì thôi. Thục Nghi, lấy xe đi thôi con”

Chị nhanh chóng đi ra lấy xe để chuẩn bị đi thẳng đến bệnh viện, cùng lúc ấy ông bà đều ra và lên xe đi cùng chị.

“Để xem bày trò gì đây, con mau chạy đến bệnh viện đi”

Bà vẫn nhỡn nhơ với thái độ ấy khiến ông Trịnh khá là khó chịu, chẳng còn biết bà phải là mẹ của Jinna hay không nữa.

Thục Nghi lái xe nhanh đến bệnh viện, định báo tin này đến Nhã Uyên sau khi chị đến bệnh viện nhận được tin tức của Jinna.

Phía bên Jinna, con bé được bác sĩ đưa vào tầng 4 để bắt đầu phẫu thuật.

“Anh là người nhà của bệnh nhân à?”

“Không phải, tôi chỉ chở cô bé ấy đến đây thôi. Chắc tí gia đình cô bé sẽ đến”

“Sẵn tôi nói luôn tí anh nói với gia đình cô bé lại giúp tôi. Việc cô bé này chấn thương ở phần đầu khá nặng, nên việc phẫu thuật có chút lâu với cả phần trăm để cứu cô bé sống khá khó nên nói người nhà mau chuẩn bị tinh thần. Bệnh nhân có tỉnh dậy hay không cũng nhờ vào ý chí của cô bé, vì đưa đến đây khá muộn nên chúng tôi không chắc điều gì cả”

“Vâng ạ”

Bác sĩ dặn dò như thế và đã đẩy Jinna vào phòng phẫu thuật gấp, mặc cho gia đình chưa đồng ý và kí vào bảng cam kết. Vì nếu đợi gia đình đến thì tính mạng của Jinna cũng không thể cứu được nữa.

Được một lúc hỏi han được lễ tân và các cô y tá xung quanh, ba người cũng đã đến được tầng 4 và đứng trước phòng phẫu thuật.

“Ba người là người nhà của cô bé kia đúng không?”

Anh thanh niên này thấy cả ba lóng ngóng ở trước cửa phòng phẫu thuật nên đã lên tiếng hỏi trước.

“Vâng ạ, cho tôi hỏi con bé đâu rồi?”

“Cô bé được đưa vào phẫu thuật rồi”

Anh thanh niên ấy bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đoạn đường Jinna xảy ra tai nạn, đến những lời bác sĩ đã dặn dò lúc nảy. Ông Trịnh không chịu nỗi việc con gái mình trở nên như thế liền ngồi khụy xuống trước cửa phòng ấy.

“Ba à, ba bình tĩnh đừng có như thế mà”

“Tại sao, tại sao con tôi lại trở nên như thế”

Bà Trịnh bây giờ đã hối hận, vì bà biết chính những lời nói và những hành động của bà khi nảy đã tác động và ảnh hưởng đến Jinna biết nhường nào.

“Bà còn nói được sao, chính những lời cay nghiệt của bà mà ra thôi đó. Con tôi mà có bề gì tôi không tha thứ cho bà đâu”

Ông Trịnh tức giận quát lớn bà như thế, Thục Nghi chỉ biết can ngăn lại và chờ kết quả từ bác sĩ mà thôi.

“À đây là điện thoại và ví tiền của cô bé, tôi gửi lại gia đình ạ”

“Cảm ơn anh, để gia đình tôi hậu tạ”

“Không cần đâu, giúp người cũng là việc của tôi mà thôi. Giờ tôi xin phép tôi về, mong cô bé sẽ mau khỏe”

“Cảm ơn anh rất nhiều”

“Cảm ơn cậu nha”

Anh thanh niên ấy rời đi, chỉ còn có ba người mà thôi. Ông bà ngồi trên hàng ghế lạnh lẽo tại nơi bệnh viện ấy, cụ thể là trước cửa phòng phẫu thuật, bà đã biết bà sai vì dù sao Jinna cũng là con gái của bà.

Còn Thục Nghi nép vào một góc tường, mở điện thoại của Jinna lên và lấy số của Nhã Uyên, vội nhắn tin đến cho nàng.

*Nhã Uyên, mau đến bệnh viện trung tâm, Jinna bị tai nạn xe bây giờ đang phẫu thuật rồi*

*Mau đến đi, nhóc con cần cô đấy*

Đầu dây bên kia đang nói chuyện cùng với Y Trân đã nhận được tin nhắn, khi đọc được những dòng chữ ấy nàng đã không tin vào mắt mình. Đôi tay ấy run lên không còn nói được lời nào nữa.

“Nhã Uyên, cậu sao vậy?”

“Jinna…Jinna…”

“Em ấy sao?”

“Em ấy bị tai nạn xe đang phẫu thuật ở bệnh viện rồi”

Dứt câu nói ấy, Nhã Uyên bật khóc thành tiếng dựa vào người Y Trân vỡ òa.

“Bình tĩnh, cậu bình tĩnh, bây giờ chúng ta mau đến đó đi”

“Ngay từ đầu mình đã có linh cảm không tốt rồi, mình sợ em ấy sẽ bỏ mình đi quá”

“Không được nói bậy, cậu lên thay đồ đi rồi mình sẽ chở cậu sang đấy luôn”

Không chịu nỗi được tin shock ấy nên nàng đã khóc nhiều đến mức không thấy đường đi nữa, Y Trân phải dìu nàng lên phòng.

“Cậu thay đồ đi rồi mình đi này”

“Jinna…mau đợi tôi, tôi đến với em đây, không để em phải phẫu thuật ra một mình được”

Đúng là nàng không linh cảm thì thôi, mà linh cảm thì đều là chính xác.