Jinna nhanh chóng chạy xe về nhà vì biết có chuyện chẳng lành, nhưng cứ về xem sẽ có điều gì rồi tính tiếp.
Hai chị em ai nấy tranh thủ về cả, được một lúc sau Thục Nghi đã về trước Jinna. Chị nhanh chóng cùng với Tất Phú vào bên trong nhà, vừa vào đã nhìn thấy bà Trịnh ngồi ngay hàng ghế sofa ấy đợi hai chị em trở về.
“Mẹ con về rồi, có chuyện gì mà gấp thế ạ?”
“Đợi Jinna về luôn rồi mẹ nói một thể, hai chị định lừa dối tôi đến bao giờ”
Thục Nghi nghe như thế có chút chột dạ và đã đoán được đã xảy ra chuyện gì hoặc bà đã biết gì về việc của Jinna cùng với Nhã Uyên rồi.
Tất Phú nhìn Thục Nghi lo lắng nên vội nắm tay chị thay lời an ủi và dỗ dành để nàng không phải quá áp lực đến như vậy nữa, vì đó đến giờ mọi thứ Thục Nghi đều nghe theo sự sắp đặt của bà Trịnh nên bây giờ chị sợ hãi vì không làm theo lời bà, nhưng vì thương em gái và tình yêu của nó nên chị cũng đành giấu bà ủng hộ đôi uyên ương này.
Không lâu sao Jinna đã đến nhà, vội vàng bước vào nhà.
“Mẹ con về rồi, có gì không ạ”
Thái độ Jinna khá là bình thản vì sợ nếu tỏ ra lo lắng bà sẽ phát hiện mọi chuyện thì lại phiền phức đến nữa.
Nhưng mọi thứ có vẻ không như Jinna nghĩ, vừa thấy em đi vào bà đã đứng dậy tiến lại trước mặt Jinna.
*Chát*
Tiếng tát vào mặt của Jinna vang khắp cả căn nhà, đôi gò má ấy hứng chịu lực của bà cũng khá là đau.
Phía đây ai cũng bất ngờ nhìn về phía mẹ con họ, thật sự khi bà Trịnh giận lên thì chả ai can ngăn được bà nên đó cũng là lí do ông Trịnh chỉ âm thầm hỏi han con cái mình là vậy.
“Sao mẹ đánh con”
“Con còn nói được như thế nữa hả? Định giấu chuyện quán cafe cùng với tình nhân của con đến bao giờ, nhắm cả đời này mẹ của con sẽ không biết sao?”
Jinna bất ngờ vì bà đã phát hiện ra chuyện đấy, chẳng hiểu sao mà nhanh đến vậy. Nếu bà biết thì có thể quán ấy Nhã Uyên sẽ khó sống với bà mất, nhưng vì thương nàng vẫn sẽ đấu tranh để bà không thể nào làm những việc như vậy được nữa.
“Sao…mẹ biết…ai nói cho mẹ nghe đấy?”
“Đừng có hỏi ngược lại, sinh ra được một Jinna thì mẹ cũng biết được con cái mình suy nghĩ kiểu gì đấy”
“Thì ra hai người vẫn còn chưa kết thúc, việc mẹ ngăn cản con đến trường có lẽ vô dụng rồi thì phải. Vậy thì mẹ sẽ để cô ta rời khỏi ngôi trường đó”
Jinna quỳ xuống níu vào chân bà, những giọt nước mắt đã rơi xuống.
“Mẹ, con xin mẹ hãy để cô ấy giảng dạy trên bục giảng. Vì đó là công việc của cô ấy, mẹ đừng đối xử tệ với cô ấy có được không?”
“Vậy con muốn mẹ làm như thế nào, hay mẹ đối xử tệ với chính con gái của mẹ hả? Đến bao giờ con mới hiểu được mẹ đây, mẹ không muốn con gái của mẹ phải mang tiếng quen nữ nhân hay có bất kì hành động nào thân mật với nữ giới.”
“Nhưng mẹ à, đó là hạnh phúc của con. Mẹ không thể nào nhìn con mẹ khổ sở được đúng không? Làm sao mẹ nhìn con mẹ đi yêu một người khác mà không hề cảm thấy hạnh phúc”
“Con có thể mà, đừng để mẹ phải tức giận lên và mẹ sẽ đối xử với con kể cả cô ta cũng đều bị như thế”
“Nhưng dù có thế nào con cũng không bỏ rơi cô ấy được, con chọn cô ấy và cô ấy là vợ con”
Bà lại hất chân đẩy Jinna sau câu nói ấy, bà không hề muốn nghe những câu nói với bà kinh tởm như vậy. Bà không thể nào chấp nhận được một đứa con gái mà như vậy.
“Bây giờ chẳng nói nhiều nữa, một là con bỏ cô ta và con sẽ có tất cả những điều con muốn, hai là con phải đi du học sang Úc”
Bà để Jinna chọn như vậy là làm khó con bé lắm rồi, vì điều nào cũng là việc rời xa nàng. Nhưng bây giờ phải làm sao đây, trong khi yêu nhiều mà phải rời xa thì ai mà chấp nhận chọn những điều như thế.
“Mẹ không nói không phải mẹ không biết, tiền mà con kiếm được từ hợp đồng cũng đã đắp vào quán cafe vô nghĩa đấy cho cô ta, con nói đi rốt cuộc cô ta đã bỏ bùa gì con mà con phải làm như vậy hả?”
“Vì cô ấy xứng đáng…thế thôi”
Jinna đã mệt mỏi với những viễn cảnh như thế này cứ xảy ra mãi, chẳng biết bao giờ sẽ chấm dứt hết cảnh này. Em bắt đầu bất lực và chẳng biết làm sao, cái tát ấy khiến gò má Jinna phải ửng đỏ cả lên và năm ngón tay thấy rõ trên gương mặt trắng hồng ấy.
“Mau chọn đi”
Lúc này ông Trịnh tiến đến nói với bà.
“Bà đừng có cố chấp như thế nữa, mọi chuyện đều theo tự nhiên sẽ tốt hơn. Hãy để con bé tự đi trên con đường của nó đi bà”
“Ông biết gì mà nói, Thục Nghi nó nghe lời và đi theo con đường của tôi đấy bây giờ con bé có việc ổn định. Gia đình có công ty sẵn nên con bé đi du học rồi trở về đều thành công và giỏi giang, còn ông nhìn Thục Khuê đứa con gái này xem nó có gì. Hay có những lần ăn chơi cùng đám bạn, hay có những lần mời phụ huynh, hay những lần mà quen mối tình bệnh hoạn như vậy.”
“Hai đứa hai tính cách khác nhau làm sao bà ép Jinna phải giống Thục Nghi”
“Nhưng Thục Nghi lúc nào tôi cũng thương con bé hơn nó cả, vì biết nghe lời. Rồi bây giờ cãi tôi Jinna nó có cái gì, có quán cafe cho người tình nó hả. Vô nghĩa và vô dụng”
Những lời nói ấy Jinna nghe không sót chữ nào, từ những lời so sánh đến cả việc chỉ trích em không kém khiến trái tim ấy vỡ vụn, thật ra Jinna cứng đầu như vậy cũng vì không muốn đi theo con đường bà đã vẽ sẵn.
Vì cuộc đời mình mình hãy vẽ cho xinh, chứ không phải phụ thuộc vào những người xung quanh.
“Mẹ à con thấy mẹ hơi nặng lời với em ấy rồi”
“Con kệ nó, con cứ chiều nó như vậy nên nó mới hư như thế đó. Chỉ có con mới làm mẹ hài lòng như vậy thôi”
Nước mắt Jinna giàn giụa khóc nấc lên và đi ra khỏi ngôi nhà ấy.
“Mẹ chưa nói xong mà con đi đâu vậy Cún”
Chẳng có lời đáp lại nào, đi thẳng ra xe không một tiếng nói. Trái tim em đã bị chính người mẹ của mình bóp nát rồi, trời cũng đã đổ cơn mưa đầu mùa nên khá là lớn.
“Cún con mau đứng lại, có thấy trời mưa không. Vào đây mẹ nói chuyện, còn nếu con bước ra khỏi căn nhà này, thì đừng mong sẽ có ngày quay trở về được”
Jinna vẫn không nói không rằng, chạy xe thẳng đi trong mưa và gào thét trong chiếc ô tô của mình.
*Rầm*
Hai chiếc ô tô đã va vào nhau làm nên một tiếng rầm khá lớn ngay đoạn đường dốc kia, chính là chiếc xe Jinna đâm thẳng vào chiếc xe đi ngược chiều kia.
Vì trời mưa lớn và trạng thái không ổn nên Jinna lái xe khá ẩu và đã gây nên tai nạn kinh hoàng như thế.
Trong chiếc xe ấy kính văng vào người em, đầu đập vào thành kính khá mạnh nên đã ngất xỉu.
“Không biết còn có ngày mai không…?”
“Nhã Uyên…”
…----------------…
Nhã Uyên bên nhà cùng với Y Trân và kể về những thứ Jinna làm cho nàng, có vẻ Y Trân cũng chấp nhận nhìn người mình yêu hạnh phúc như thế là được.
Vui quá nên hăng say gọt trái cây nói chuyện tám cùng Y Trân, vô tình tay nàng xướt ngang ngón tay chảy máu.
“Aaa”
“Cậu có sao không?”
“Mình không sao, tự dưng mình cảm giác lo lắng và đau bên ngực quá”
Vì linh cảm của nàng cũng khá đúng, có vẻ như nàng nhận thấy được việc gì xấu đến với Jinna rồi. Vì bình thường nàng rất cẩn thận, nói chung nàng có việc gì cũng đều nghĩ đến Jinna đầu tiên.
*Em vẫn ổn chứ nhóc con*