Cuốn Khí Công Tâm Pháp này chính là một trong năm bộ Ngũ Công Tâm Kinh. Minh Hướng nghĩ thầm:
– Nơi thâm sơn cùng cốc này, lại gặp được bộ pháp kì lạ đến thế, hẳn là duyên trời, có thể dựa nào nó mà ta có thể báo thù được cho gia gia!
Bên ngoài trời đã hửng sáng, cậu đem theo cuốn Tâm Pháp ra bên ngoài xem. Bỗng khựng lại, hình như giẫm phải gì đó.
Một bọc màu vàng, hình như đựng sách. Cậu vội mở ra, bên trong là một cuốn sách có chữ tựa như Khí Công Tâm Pháp: Vô Ảnh Cước Pháp. Cậu sửng mình:
– Cái này… sao giống nhau đến vậy, cùng một nguồn gốc chăng? Tại sao nó lại nằm ở đây!? Hay là của tên hôm qua? Nếu quả thực thế, có lẽ ông trời đã tạo cơ duyên cho ta!
Minh Hướng vội xem Khí Pháp, liền nghĩ:
– Cuốn này chỉ nói về nội lực và khinh công! Dòng luân chuyển nội lực, dễ gì làm chủ được!
Cậu liền xếp bằng, thử vận khí như trong sách.
“Dẫn nội khí từ hạ đan điền đến trung đan điền, phân ra các huyệt Thiên tỉnh, Khúc trì, điều hoà nhịp nhàng, quyết không nôn nóng để gây hoạ về sau…”
Cậu nhập khí, thấy dưới bụng cồn cào, dường như nội lực sinh ra rất mạnh, cuộn khắp người.
– Ta tại sao lại có nội khí lớn như vậy!?
Mồ hôi nhễ nhại, thân hình cậu sắp không giữ vững. Nội lực từ đan điền lên huyệt bách hội, lại từ đấy chạy về huyệt hội âm, tạo thành một vòng luân chuyển từ bụng lên đầu rồi lại từ đầu xuống bụng, bỗng khựng một cái, Minh Hướng trợn mắt, mãnh hổ thấy sự cố bất thường, đánh ngay vào huyệt đản trung, khai thông lực đạo!
“Khi vận khí, đản trung bị nghẹt, lúc này phải có tác động bên ngoài để khai thông đường chảy, điều hoà khí lực”
Cậu nghĩ thầm:
– Cái này thật nguy hiểm! Giả dụ như hổ ca không có ở đây, nội lực nghẽn tắc, ta không thổ huyết mà chết mới lạ!
Các đường chỉ dẫn trong sách đều rất kì lạ, mỗi nơi nội lực đi qua đều là nơi không ngờ nhưng tất yếu, các huyệt đạo tưởng như không quan trọng lại trở thành yếu điểm, chủ nhân của bộ sách này chắc hẳn rất hiểu biết về y thuật, mới nắm rõ quy luật tuần hoàn của nội lực đến như vậy!
“Hít sâu, thở nhẹ, thả lỏng nhân thể, tập trung cốt yếu vào đường dẫn…”
Cậu hạ khí, đừng lên, thấy cơ thể khoẻ khoắn lại thường, sức sống ngời ngời, Khí Công Tâm Pháp quả rất tuyệt diệu!
Thế là ngày ngày cậu dành sức luyện công, đói thì vào rừng cùng mãnh hổ săn thú, hái quả. Đêm về thì ngủ trong hang động, cậu dốc hết sức luyện tập, tuyệt không bỏ phí một phút giây nào! Con hổ này đúng là linh thú của trời đất, khôn ngoan lạ thường, dường như hiểu hết ý định hay suy nghĩ của Minh Hướng. Người hổ cùng nhau sống trong hang, cảm giác ngày càng khắng khít.
Minh Hướng thấy rất thuận lợi trong quá trình sản sinh nội lực, dường như có một nguồn nội khí khổng lồ nào đấy trong người cậu. Cậu không hề biết rằng, viên thuốc cậu uống trong nhà ngục là một thần dược, gọi là Khí Dược Công, chế từ Thông Dược Pháp, chuyện kể dài dòng, về sau sẽ làm rõ vậy.
Hơn nữa, lúc Khí Dược Công tác dụng, cơ thể cậu chịu đựng không nổi, kình hổ đã đả thông kinh mạch, làm cho các huyệt thông suốt, nội lực lại càng dễ vận chuyển.
Mười hai tuổi mà sở hữu được nội lực như vậy, thiên hạ hiếm có, duyên trời đưa đẩy thật bi hài!
Minh Hướng nghĩ thầm:
– Căn bản không có thì chẳng thể làm gì, võ công trong thiên hạ hẳn phải dựa vào nội công, hấp tấp e mang hoạ về sau!
Nghĩ vậy nên không hề lơ là. Ngày kia, cậu ra ngoài cùng kình hổ săn thú. Minh Hướng vận động, thấy cơ thể nhẹ tựa bông, nhún một phát đã đi được một đoạn dài, quả kì diệu!
Ba tháng sau kể từ ngày cậu lạc vào rừng, Minh Hướng đã lãnh ngộ được cốt pháp của Khí Công, vận khí dễ dàng. Lúc này, cậu mới xem đến Vô Ảnh Cước Pháp, vừa xem, cậu sực nghĩ:
– Môn này dựa hoàn toàn trên Khí Công Tâm Pháp, không biết vận chuyển nội lực thì chẳng thể nào luyện được. Ba tháng thật không phí công ta!
Môn pháp này vận dụng Khí Công Tâm Pháp, truyền khí vào cước, hơn nữa biến hoá khôn lường, chiêu thức kì lạ, quả là tuyệt kỹ hiếm có trên đời. Minh Hướng lại nhập định luyện công. Bỗng thấy chân tê nhói, dường như không thể nhận lượng nội lực lớn như vậy. Kình lực mạnh mẽ, mà thân thể cậu lại quá yếu đuối, vận chuyển thì được, nhưng không thể tụ lại ở một nơi. Bất ngờ nội khí phóng ngược trở lên, cậu không kịp định thần, lồng ngực đã nhói đau, phụt ra một ngụm máu tươi, rồi lại lăn ra bất tỉnh.
Mãnh hổ thấy sự chẳng lành, vuốt nhẹ trên mặt cậu, liền đi ra ngoài kiếm mồi.
Ngày sau, cậu lại tiếp tục vận khí, thấy có dấu hiệu như hôm qua, liền dừng lại.
– Tại sao lại như thế?
Bỗng có cơn gió lớn, cành cây nhỏ phía ngoài động gãy một cái. Minh Hướng giật mình, chạy ra ngoài xem, ngờ ngợ như ngộ được chân lí.
– Cành cây nhỏ đâu thể chịu được cơn gió lớn như vậy, cũng như thân thể ta, chắc chắn không tụ hết được nguồn chân khí không lồ này!
Cậu liền tìm hai cục đá nặng, dùng roi mây quấn vào chân.
– Khà khà, thế này thì không lâu sau chân ta sẽ chịu được Khí Công Pháp.
Tròng vòng ba tháng sau, cậu lại rèn luyện đôi chân. Một hài tử trong rừng sâu không tránh khỏi khó khăn, có đêm tiếng chim lợn kêu oai oái, có đêm có tiếng rú của bầy sói phía núi trên, cậu không thể không kinh động.
Vô Ảnh Cước Pháp có chiêu pháp rõ ràng, mỗi chiêu mỗi thức đều rất độc đáo và tinh vi. Tất thảy gồm mười hai đường cước: Phi Long Tại Thiên, Bạch Xà Đơn Thuỵ, Hắc Mã Phi Thiên, Thanh Dương Phóng Cước, Hoàng Hầu Đại Phá, Bạch Kê Tam Cước, Hoả Cẩu Thực Nguyệt, Thuỷ Trệ Thực Nhật, Kình Thử Phá Mễ, Kim Ngưu Chuyển Địa, Mãnh Hổ Đảo Lâm, Hồng Miêu Hoạ Vân.
Trong sáu tháng, Minh Hướng đã nắm chập chững được Vô Ảnh Tâm Cước. Hôm ấy cậu cùng mãnh hổ vào Lộc đầm săn thú. Tên gọi thế là do ở đây là nơi trú ngụ của bầy hươu rừng, quang cảnh hùng vĩ, cây cỏ xanh ngời, hoa tươi nở rộ, màu đất màu trời tươi tắn lạ thường.
Cậu đứng trên lưng mãnh hổ, áo quần tơi tả, đầu tóc rũ rượi, mặt mày lại nhem nhuốc, trông chẳng khác gì người rừng sống từ thời Thục Phán.
Mãnh hổ thở nhẹ, nhưng vẫn nghe rõ tiếng phì phì, đôi mắt nó lườm qua bầy hươu. Bầy hươu sáu con, trong đó có hai con to lắm, cặp sừng dài nhọn làm cho mãnh hổ cùng Minh Hướng e ngại.
Mãnh hổ gật gù ra hiệu, Minh Hướng bám chắc, khung cảnh xung quanh bỗng vù như gió. Mãnh hổ nhanh lẹ phóng về phía bầy hươu non tách bầy, cơ hội ngàn vàng, quyết không thể bỏ qua!
Bầy hươu trực giác vốn nhạy, nghe thấy tiếng động, liền phi chạy. Nhưng một con hươu bé tí sao sánh nổi với vương sơn lâm, nó vừa nhúc nhích, đã bị mãnh hổ chặn ngay trước mặt, mắt trợn, lòng song lên dữ tợn. Minh Hướng đã định xuất chiêu nhắm thẳm vào đầu nó, bỗng từ đâu con hươu lớn phi ra, chọi một sừng từ dưới lên. Minh Hướng nhún người lên cao, mãnh hổ quơ chi đốp một phát, con hươu lớn ấy ngã lăn quay. Con non không chạy, mắt nó rơm rớm, đứng bên con vừa ngã xuống. Minh Hướng động lòng, thầm nghĩ:
– Thú hoang còn có tâm tính tốt của nó, giả như con hươu lớn mất đi, con hươu nhỏ sẽ mất cha, con hươu nhỏ mất đi, thì cả nhà hươu chắc hẳn đau khổ. Một kẻ không cha không mẹ như ta, lẽ nào còn bắt chúng chia lìa!?
Mãnh hổ nhảy lên định vồ, Minh Hướng liền phi xuống, dùng chân chặn ngay chi trước của hổ.
– Hổ ca, hãy tha cho nó đi!
Tiếng hổ gầm gừ, mắt hơi ngạc nhiên, hẳn khó hiểu trước hành động của Minh Hướng. Minh Hướng hất một cái, nói:
– Ca xem! Cha của nó lo lắng cho nó như vậy, không lẽ phải bắt chúng nó chia lìa!?
Mãnh hổ vốn là thú hoang nơi rừng sâu nước độc, đối với con mồi chưa bao giờ có ý tha mạng, nay bị Minh Hướng ngăn cản, không khỏi giận giữ, liền đưa chi hạ quyền. Quyền hổ nhanh như chớp, Minh Hướng chưa kịp kinh ngạc thì móng vuốt đã sắp tới mặt. Cậu cúi người né xuống, xuất cước chặn đòn của mãnh hổ. Hài tử chọi hổ, quả là anh hùng xuất thiếu niên!
Mãnh hổ mượn thế, quật chi sau đối phó, Minh Hướng lại xoay người, đúng là binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm, bất kể mãnh hổ xuất chiêu nào cậu cũng dễ dàng tránh né.
– Hổ ca, xin hãy vì ta mà tha cho chúng một lần!
Cậu nói rồi quay lại chỗ con hươu con hẵng còn ngơ ngác:
– Ngươi mau chạy đi!
Nó lưỡng lự, rồi cũng cất chân, phi về phía bầy đàn. Mãnh hổ mắt trợn, nộ khí phừng phừng, đương nhiên đang rất tức giận.
– Được rồi, bất quá ta đi kiếm con khác cho ca!
Mãnh hổ không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng quẩy đuôi, về động.
***
Minh Hướng đi sâu vào rừng, lẩm nhẩm:
– Xem ra hổ ca đang rất tức giận, ta nên đi kiếm con khác đền cho ca ấy!
Nơi đây giáp chân núi, rừng đại thụ quả rất hùng vĩ! Cây thấp nhất cũng được chục trượng, lá rộng, thân to, dây leo lừng thừng dài xuống đất. Ánh mắt trời không xen qua được, chỉ len lỏi mà chiếu xuống mặt đầm phẳng lặng. Nơi đây được người ngoài gọi là Ma Cốc, tại ít người tới lui, họ cũng bị ám ảnh bởi một loài thú dữ, gọi là Trệ Ma (Quỷ lợn).
Minh Hướng bước nhanh, lòng có chút bất an, hình như có thứ gì đó với sát khí rất lớn. Bỗng đất trời rúng động, tiếng rú hung tợn vang lên làm Minh Hướng giật mình kinh hãi, quay lui thì thấy một con lợn rừng to như cái đình, nanh sắc như kiếm, đôi mắt đỏ long lên hung tợn.
Cậu nhún người lui sau, hít sâu, nhún một cái đã phóng tới sát mắt con quái vật hung tợn. Liền đó dùng chiêu Hắc Mã Phi Thiên, giáng một cước từ dưới lên, nhắm vào yết hầu của con quái vật. Uỳnh một tiếng chấn động, Minh Hướng thầm nghĩ con ác ma phen này hến số, ai ngờ da nó cứng như sắt đá, dường như vẫn chưa hề hấn gì. Minh Hướng chưa kịp trở tay, nó húc một cái, cậu văng ra xa, đập mình vào thân đại thụ.
– Súc sinh! Muốn bẻ gãy xương ta chắc!?
Cậu lại đứng lên, dồn khí, nhún một cái đã như tên lao vào con mãnh thú. Vừa tới tầm nhìn của nó, cậu lại vụt lên trên không, động tác nhanh như chớp. Liền đó dùng Mãnh Hổ Đảo Lâm, giáng một đòn từ trên cao xuống. Con ác quái tránh không kịp, liền quay lại, hướng về phía Minh Hướng, rú lên một tiếng rồi lao đầu húc tới.
Chân hay đầu? Cái nào sẽ tan trước!?
Cậu giáng cước xuống đầu nó, thấy chân như giẫm phải đao kiếm, tê tái vô cùng. Con lợn cũng rất đau đớn, nó nổi điên, hú trời hú đất, giẫm đạp lung tung, bùn đất văng tung toé, cây đổ nghiêng đổ ngã. Minh Hướng hơi kinh động, thấy nó nổi điên như vậy cũng không dám lại gần, cậu phi người lên cây, đứng từ xa quan sát.
– Con quái thú này quả rất ghê ghớm! Người nó cứng hơn sắt đá, làm thế nào để giết nó đây?
Cậu chưa kịp nghĩ, con quái thú đã lao đầu vào thân cây chỗ cậu đang đứng, cậu tránh từ cây này qua cây nọ, con quái thú cũng phá từ cây này qua cây nọ, Ma Cốc dần dần bị phá tan nát. Minh Hướng lại nghĩ:
– Lỡ sa vào đây, chạy cũng không chạy nổi, đấu cũng không đấu nổi, quyết liều một phen vậy, nếu trời thương cho ta cơ hội báo thù cho gia gia, chắc chắn con quái này sẽ chết!
Minh Hướng lướt chân, quét một đường, tay đưa từ bụng lên ngực, thay đổi động tác uyển chuyển, đây là cách vận khí trong Khí Công Tâm Pháp. Tiếp tục, cậu dồn nội lực vào chân, từ trên cao lao xuống, xuất ngay chiêu Bạch Kê Tam Cước, móc ngang sườn con quái vật đang điên loạn. Con lợn rống lên một tiếng long trời, Minh Hướng tiếp tục biến đổi chiêu thức, vận khí công di chuyển nhẹ nhàng như gió, lúc nhắm bên này, lúc đánh bên kia, con quái thú bị tấn công dồn dập, liền lắc đầu loạn xạ tránh né.
Một hồi sau, cậu thấm mệt, con quái vật cũng không khá hơn, nhưng trông vẫn chưa hết hung tợn, nó nhìn Minh Hướng, cúi đầu, lấy đà hất tới. Minh Hướng không còn đường nào chạy thoát, liền dồn hết sức, một sống một còn với con ác quái này.
Lập tức một chấn động lớn xảy đến, kình lực phóng ra làm cây cỏ nghiêng ngả, bùn đất lổm chổm, khung cảnh thật hoang tàn!
***
Gần khu rừng Nam Sơn, có một ngôi làng nhỏ tên là Thái Học. Làng này có chừng trăm hộ dân, làm đủ ngư lâm kiếm sống. Thế nhưng từ lâu, thợ săn ở đây đã không còn đất làm ăn. Nguyên rừng Nam Sơn có lắm thú dữ, đặc biệt từ làng vào rừng phải đi qua một cốc nhỏ gọi là Ma Cốc. Ma Cốc giáp núi Nam Sơn, lại là cổng chính để vào rừng Nam Sơn, vị trí của nó tất nhiên là quan trọng. Nhưng có một con ác quái cư trú tại Ma Cốc, người trong làng đồn đó là một con lợn thành tinh, nên gọi nó là Ma Trệ.
Các thợ săn đã lắm lần vào rừng, quyết truy hạ con quái thú này, thế nhưng không ai trở về để mà kể về hình dạng của nó, nên ngay cả hình dạng cũng chưa ai hình dung được.
Lần này, có hai kẻ quyết vào rừng lập kì tích, hai kẻ đó là Săn Nhất Tiễn và Tạ Hoành. Săn Nhất Tiễn nổi tiếng là một thợ săn giỏi, một mũi tên của y cũng đủ hạ một con thú lớn, nên có cái danh như vậy. Đoạn, y nói với Tạ Hoành:
– Tạ huynh! Tôi không thể hiểu làm sao mà bọn thợ săn lại phải sợ con này như thế! Lợn thì vẫn là lợn, lợn có hơn lũ hổ báo cáo chồn không? Mà tôi đã hạ biết bao nhiêu con như thế…
– Huynh không biết rồi! Con này là lợn thành tinh, nghe nói vừa nhìn mắt nó thì đã bị ăn mất hồn, tôi tin huynh, thử một phen xem sao!
– Hừm… dù là thánh trời cũng không thoát khỏi một mũi tên độc của tôi…
– Hô hô! Tôi mong là thế!
Họ đi đến bìa rừng, qua lùm cây thứ nhất. Ánh dương nhạt dần. Hai người đi một lúc, bỗng khựng lại bởi một khung cảnh hỗn loạn.
Cây cỏ tan tác, đất đầm tung toé, y hệt một cơn lốc quét qua!
– Nhất Tiễn huynh! Xem kìa!
Trước mắt hai người là một con lợn to lớn ngã sấp, thân hình nhiều vết thương, máu me kinh khủng, chắc phải trải qua một trận vật lộn kinh khủng lắm. Con lợn này trông đã già lắm rồi, chân to, tai lớn, răng nanh như dao kiếm, nhất định là loài thú trong lời đồn! Săn Nhất Tiễn giật mình:
– Là con thú nào có thể hạ nó!
Họ nhìn qua, phía xa xa còn có một thứ khác. Hai người chạy đến, trông thấy một cậu bé chừng mười lăm tuổi, thân hình rách bương, mặt mũi nhem nhuốc, hệt như người rừng.
– Nó là ai? Chẳng nhẽ nó hạ con quái này?
– Chắc là vậy, nó chắc là người sống từ lâu trong rừng này!
– Hừm… Người rừng sao? Hay chúng ta bắt nó về, nó sống với thú, nhất định biết diễn trò, còn con quái thú này hãy về báo làng, bảo chúng ta hạ nó, thế là quá hời!
Tạ Hoành nghe Săn Nhất Tiễn nói, liền gật gù, cười nham hiểm:
– Nhất Tiễn huynh quả rất mưu trí!
Cả hai tên nhìn nhau cười lớn, âm vang vọng cả khu rừng âm u.
***
Làng Thái Học tối ấy mở tiệc lớn, tung hô công lao của Săn Nhất Tiễn. Đèn sáng ngập đường, trống kèn rộn ràng. Vui nhất là bọn thợ săn, từ đây chẳng lo đường vào rừng, càng ra sức chúc tụng cám ơn Săn Nhất Tiễn.
Đêm tàn, tiệc tan.
Minh Hướng tỉnh dậy, thân hình thấy tê nhức. Xung quanh một màu tối đen, càng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cậu nhớ lại, hình như lúc nguy cấp, cậu vận khí xuống chân, dùng hết sức bình sinh mà xuất cước, làm cho con quái vật ấy choáng váng mà cậu cũng xây xẩm, ngã ra bất tỉnh.
– Đây là đâu!? Con quái ấy đâu rồi!? Ta phải đem về cho hổ ca!
Cậu gượng mình đứng dậy, mò ra vách tường, nhờ ánh trăng mờ mở mà lần ra cửa. Cậu dùng sức xô ra, nhưng hình như bên ngoài bị khoá, đẩy hết sức cũng không ra.
– Phá vậy!
Cậu buột miệng, định đưa chân phá cửa thì nghe tiếng bên ngoài:
– Không biết tên người rừng ấy đã tỉnh chưa!
– Ném cho nó chút đồ ăn, không lại chết thì uổng!
Minh Hướng nghĩ bụng:
– Chắc hẳn chúng đã đưa mình về đây, đã thế ta quyết không nhân nhượng!
Cậu vận khí, đá một phát, cánh cửa liền tan tành, cậu phóng từ trong ra. Săn Nhất Tiễn và Tạ Hoành giật mình, thấy Minh Hướng bỏ trốn liền lao đến bắt lại.
– Ngươi đứng lại cho ta!
Minh Hướng lao về phía bọn chúng, xuất chiêu Phi Long Tại Thiên, trên không xoay cước làm chúng hoảng loạn. Nhân đó cậu bắn như tên, chạy về phía đường lớn.
– Tên nhóc khốn kiếp!
Săn Nhất Tiễn rủa thầm, cầm cây cung cạnh bên, lắp tên nhắm bắn. Vút một tiếng, mũi tên xé gió lao đến, Minh Hướng kêu lên một tiếng thảm thiết.
– Khà khà, ngươi tưởng là dễ thoát khỏi tay ta sao!
Tạ Hoành cùng Săn Nhất Tiễn cười lớn, đến định trói Minh Hướng. Mũi tên ấy có chất độc, vừa trúng đã thấy thân hình tê tái, Minh Hướng run cầm cập, hai mắt không cưỡng lại liền sụp xuống.
Bỗng đâu có tiếng nói lớn:
– Hai lão tặc già cùng ăn hiếp một cậu nhóc yếu đuối! Công lí ở đâu vậy!?
Tạ Hoành cùng Săn Nhất Tiễn nghe tiếng động, lập tức lùi về. Từ xa một người mặc lục bào lướt tới, động tác bước bọ trên không quả rất điệu nghệ, hẳn là người trong giang hồ. Y lộn hai vòng rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Tạ Hoành ôn tồn, ra vẻ nhã nhặn, dù thân hình lão kệch cỡm, giọng nói cũng chứa đầy sự nham hiểm:
– Xin hỏi các hạ là ai? Cớ sao lại tham gia vào chuyện của chúng tôi!?
Người trung niên ngẩng cao đầu cười lớn, bảo rằng:
– Tôi là người ở núi Thiên Cân phía Bắc, cũng là kẻ chu du trong giang hồ. Nay đi qua đây, thấy chuyện bất bình nên ra tay ngăn cản. Không biết hai đại ca có cớ sự gì, tại sao lại hại một đứa trẻ ra như vậy?
– Nguyên nó là nô bộc của nhà chúng tôi, nhưng nó hư quá đỗi! Bây giờ lại còn định bỏ trốn, bất quá mới sẩy tay bắn nó!
Người đàn ông ấy họ Khánh tên Tiến, là trưởng môn phái Thiên Cân. Nhân đại hội các phái, ông đi sang chùa Nam Sơn phát thiệp, ghé qua đây lại thấy Minh Hướng bị người ta ức hiếp, nên ra tay tương trợ. Đoạn, Khánh Tiến lại gần Minh Hướng, thấy chỗ vết thương có máu đen rỉ ra, thân hình lại tê cứng, nghĩ thầm:
– Hai kẻ này sao độc ác như vậy!? Dù có là nô bộc nhưng vẫn là một đứa trẻ, đây là chất độc Cà Dược, muốn hại chết nó sao!?
Nghĩ rồi lại nói:
– Hai người cũng đã có tuổi, sống ở đời nên biết kính già yêu trẻ, đứa trẻ còn nhỏ thế này lại độc ác hạ sát nó… Không thấy tự xấu hổ sao?
Săn Nhất Tiễn phỉ một tiếng, rồi hét lớn:
– Lão già điên này từ đâu ra, muốn cản trở việc của ta, nói không nghe còn gân cổ cãi, ta xem ngươi có thoát khỏi mũi tên của ta không!
Y vội lắp tên, thả một cái nhanh như gió. Khánh Tiến dùng chân hất lên một viên sỏi, rồi thuận thế xoay người đá một phát. Viên sỏi cũng vun vút, bay về phía mũi tên, tạch một cái, cả hai cùng rơi xuống. Tạ Hoành và Săn Nhất Tiễn kinh hãi, không ngờ lão già lại có bản lĩnh đến như vậy. Y lập tức lắp hai, ba mũi tên bắn liên tiếp. Khánh Tiến đưa chân quất một chiêu trên không từ trái sang phải. Lập tức ba mũi tên gãy vụn.
– Xem cái ngươi còn vênh váo đến mức nào!?
Khánh Tiến vừa đặt chân xuống đã phi thân lao tới. Xuất cước đánh liên tiếp. Tạ Hoành và Săn Nhất Tiễn sao đọ nổi với một trưởng môn, chỉ biết tháo chạy. Hai tên chạy thật xa, mất hút sau con đường làng.
– Sư phụ!
Một đám trang tử chạy đến, mặc áo xanh, là y phục của phái Thiên Cân. Có lẽ là bọn đệ tử của Khánh Tiến.
– Chúng đâu rồi sư phụ!?
– Chạy rồi, lo cứu đứa bé này trước đi!