Trong một lúc phải đón nhận hai cái tang, cả Thiên Cân Phái không cách gì lạc quan lên nổi. Đến cả nhánh cây ngọn cỏ cũng thấm đượm nỗi buồn như vô tận.
Bầu trời âm u, từng đám mây cuộn đen như những làn sóng khi bão tới.
Gió từng đợt rít lên kéo theo hơi lạnh của vùng cao.
Nhưng có lẽ lúc này lạnh nhất là lòng người. Không một tiếng nói, cả không gian chìm vào im lặng.
Bỗng có tiếng vọng lên:
– Trưởng môn phái Nam Sơn Thiếu Lâm đến viếng!
Hoàn Thư vội đứng dậy ra nghênh tiếp. Huyền Trần khuôn mặt trầm ngâm, tuy là kẻ xuất gia nhưng cũng không tránh khỏi cái xích của cảm xúc, đôi mắt ông đượm nỗi buồn, thân thể đầy màu phong trần.
– Bần tăng từ xa nghe tin dữ, hôm nay đến đây tiễn đưa trưởng môn lần cuối…
Hoàn Thư ra hiệu bảo bọn đệ tử dọn qua hai bên. Đoàn của phái Thiếu Lâm Nam Sơn lần lượt bước vào. Huyền Trần cúi người trước quan tài. Râu ông thêm sợi bạc, tay ông run run niệm nam mô. Thiếu Lâm Nam Sơn phái và Thiên Cân phái đã có mối giao tình từ lâu đời, trưởng môn đời này với trưởng môn đời kia cũng có thâm tình đậm nghĩa. Chẳng ngờ sự đời vô thường…
Hoàn Thư mời Huyền Trần ngồi qua bên.
– Sự thể là như thế nào… Vì cớ gì mà…
Hoàn Thư gật gù:
– Hôm qua lúc sư phụ đến Nhất Nam phái lại bị họ đổ oan là ra tay hạ sát Hoàng Quân. Trên đường chạy nạn thì gặp đứa trẻ bị Hỏa Quỷ bắt vào bảy năm trước…
Huyền Trần ồ lên, tuy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh của một nhà sư, nhưng vẫn không giấu nỗi sự ngạc nhiên:
– Là đứa bé thân thủ phi phàm, lưu loát bộ Vô Ảnh Cước ấy ư?
Hoàn Thư ậm ừ:
– Không ngờ theo Hỏa Quỷ mấy năm, bây giờ lại đang tâm sát hại cả sư phụ và thất…
Hắn ứ nghẹn, nước mắt lại từ từ ướm ra. Lộ Kim Quy ở bên chỉ thở dài. Biết là Minh Hướng không bao giờ phản bội sư môn, nhưng mọi việc bây giờ nằm dưới lệnh của Hoàn Thư, hắn cũng chẳng biết làm thế nào mới thỏa.
Thiên Cân Sơn bây giờ chỉ còn bốn người trụ cột, sự cân bằng trong giang hồ e là bị lung lay tới nơi.
Huyền Trần thở dài:
– Cậu bé ấy có tư chất thông minh, bần tăng không nghĩ là nó lại làm ra những chuyện như vậy!
Lộ Kim Quy mừng rỡ, muốn tán thánh nhưng bị ngay lời nói của Hoàn Thư chặn lại:
– Lòng người khó đoán, dù gì thì lúc đó nó cũng mới mười một mười hai tuổi, theo Hỏa Quỷ tận bảy năm, trách sao tính tình thay đổi!
Huyền Trần chắp tay:
– Thiện tai, thiện tai!
Một đệ tử là Võ Phúc chạy vào:
– Hoàn Thư sư ca, bên ngoài có đoàn người phái Hỏa Phụng và Thanh Long tới!
Lộ Kim Quy nghe thấy liền tức giận:
– Chuẩn bị lực lượng…
Hoàn Thư đưa tay ra ngăn, hắn lại chậm rãi nói:
– Lộ đệ cứ từ từ, để xem tình hình thế nào, có Huyền Trần đại sư ở đây, bọn chúng nhất định không dám làm bừa, hơn nữa sư phụ là do Minh Hướng giết…
Lộ Kim Quy thở dài:
– Sư ca à…
Hoàn Thư như không để tâm, đi nhanh ra bên ngoài. Nhạc Lữ và Đinh Lãng để bọn để tử ở dưới, còn cả hai bước lên, khấu đầu trước quan tài Khánh Tiến. Nhạc Lữ trầm ngâm, còn Đinh Lãng thì vẻ đượm buồn. Hoàn Thư giữ lễ, như là cháu đối với bác. Nhạc Lữ thấy bọn đệ tử không có động tĩnh, nghĩ chắc là có chuyện gì đó nên cũng im lặng, không dại gì mà hành động. Việc ám sát người ta không phải hay ho gì, để lộ ra ngoài thì còn gì là thanh danh.
Đinh Lãng thở dài một tiếng. Hắn lúc trước cũng không muốn phản bội Khánh Tiến, chỉ vì Nhạc Lữ thúc ép, từ việc chia núi rồi cả đem người đánh Thiên Cân Sơn. Bây giờ người trần thế kẻ âm tào, tự dưng lại cảm thấy hối hận.
Nén nhang phảng phất mùi hương, như phút giây mặc niệm, xung quanh im lặng không một tiếng động.
Được một hồi lâu, Nhạc Lữ mới khẽ ho một tiếng, đến bên Hoàn Thư, bảo rằng:
– Cố đệ gặp phải chuyện gì? Sao lại đến nỗi phải ra đi như vậy?
Hoàn Thư mời cả hai ngồi. Hắn lại thở dài ngao ngán:
– Võ môn đúng là bất hạnh, thằng nhóc sư phụ nhận nuôi ngày xưa lại quay về trở dao giết chết thái sư phụ của nó. Nói ra đúng là xấu hổ mà…
Nhạc Lữ hơi ngạc nhiên, nét mặt có chút biến đổi. Nhưng rồi cũng dịu xuống, hắn lại lắc đầu:
– Trước khi ra đi đệ ấy có để lại di chúc gì không?
Hoàn Thư lắc đầu:
– Sự việc xảy ra đột ngột, không kịp để lại gì.
Nhạc Lữ cười nhạt:
– Theo truyền thống giang hồ thì đệ tử đầu sẽ kế nghiệp, Hoàn sư điệt nên chuẩn bị tinh thần gánh vác trách nhiệm.
Hoàn Thư hơi gập người:
– Đệ tử biết!
Lộ Kim Quy chỉ liếc nhìn Nhạc Lữ, ánh mắt tức giận vô cùng, nhưng cũng chẳng dám làm bậy. Hắn còn nhớ bảy năm trước, cả Nhạc Lữ và Đinh Lãng đã lộ rõ bản mặt xấu xa đến mức nào khi cả hai đem người san bằng Thiên Cân Sơn, Đinh Lãng còn suýt đưa mũi kiếm xuyên Khánh Tiến, làm thế nào mà quên được!
Huyền Trần đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
– Chuyện của Hoàng Quân trưởng môn phái Nhất Nam, không biết hai vị đây đã biết chưa?
Nhạc Lữ gật đầu:
– Phái Nhất Nam đã báo tang, giang hồ Đại Việt mất đi hai vị trưởng môn chủ chốt, thật là bất hạnh mà!
Vừa nói, y vừa lắc đầu. Hẳn là buồn.
Bầu không khí nặng nề lại trùm xuống.
***
Trong “nhà lao” phía sau, tiếng khóc tỉ tê cất lên liên hồi. Minh Hướng gằn lên từng tiếng:
– Thái sư phụ, thất thúc… Minh Hướng có lỗi!
Bên ngoài tiếng kèn trống vang lên, biết là tang sự đang được cử hành, Minh Hướng càng thêm đau nhói. Thực ra những xiềng xích này chàng chỉ cần vận sức một cái là cũng đủ thoát, nhưng ra ngoài chỉ tổ gây thêm rắc rối, dù gì thì chàng cũng đã bị gắn tội danh là phản đồ.
– Muốn ra tại sao không ra?
Minh Hướng ngạc nhiên, chàng ngẩng mặt. Trước mặt là một người thanh niên trạc tuổi, thân hình vạm vỡ, mặc một chiếc áo màu chàm kéo dài tới đầu gối, đầu tóc xù xì, khuôn mặt tròn trịa mà nổi bật nhất là đôi mắt khác người. Người ấy ngồi, kê hai tay lên đầu gối. Tuy ánh mắt rất sắc lạnh mà ánh nhìn đối với Minh Hướng lại có chút ấm áp.
– Thân thủ phi phàm nhỉ, cậu đúng là trên tôi một bậc! Âm Hàn.
Âm Hàn cười lạnh, tay lắc lắc những sợi xích xung quanh Minh Hướng:
– Khí Công của ngươi chả nhẽ không vật được những cái này sao?
Minh Hướng thở dài:
– Chẳng là tôi không muốn ra, cũng có làm được gì đâu!
Âm Hàn nhón người:
– Thế ngươi không muốn tiễn đưa họ lần cuối chăng?
Minh Hướng cười gằn:
– Bây giờ tôi đã là phạm nhân, làm gì được bây giờ!
Âm Hàn nheo mắt:
– Nhưng ngươi không làm, việc gì phải nhận!
Minh Hướng lắc đầu:
– Không làm cũng phải nhận, người ta nghi mà mình không có bằng chứng, nó bằng lời cũng như không!
Âm Hàn bỗng hỏi lại:
– Thế ngươi là phạm nhân?
Minh Hướng gật đầu. Âm Hàn bỗng dùng tay, vận khí giật một cái, từng sợi xích rã ra, còng tay cũng đứt hẳn.
– Thế thì vượt ngục vậy!
Minh Hướng trố mắt:
– Cậu làm gì vậy! Tôi đã nói là mình muốn ở đây mà.
Âm Hàn sắc mắt:
– Ngươi ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, lũ người ngoài đó cuối cùng cũng sẽ đem ngươi lăng trì trị tội, chả nhẽ lại để phí cái mạng dễ dàng vậy sao?
Minh Hướng thở hắt:
– Thế làm gì bây giờ? Tất cả người ngoài đó… Tất cả bọn họ đều đã nói vậy… Tôi còn cơ hội ư?
Âm Hàn vận chưởng đánh một cái, cánh cửa bật hẳn ra:
– Đi thôi, ra ngoài rồi tính chuyện giải oan, ngươi không muốn biết người đã hạ sát Tiểu Yến à?
Minh Hướng hơi do dự. Âm Hàn vội vung tay, điểm huyệt. Minh Hướng không kịp phản ứng, Âm Hàn liền xốc người vụt bắn ra. Bọn đệ tử thấy có sự cố liền kéo nhau ra ngăn cản. Âm Hàn đưa tay giáng liền một chưởng xuống đất, kình lực hùng hậu làm gió bụi nổi lên. Sau lại trở người đánh ra một chưởng, cả bọn thấy hàn khí bao quanh, không chịu nổi áp lực liền ngã rụi về sau.
Hoàn Thư ở trong nghe tiếng động, biết có chuyện không hay liền phóng ra. Hắn vừa chạy ra đã thấy một thanh niên cao to, mà ánh mặt lạnh lùng đến rợn gáy, trên tay là Minh Hướng.
– Ngươi là đồng phạm ư? Đừng có mơ rời khỏi nơi đây!
Hoàn Thư nhún người lao đến, tốc độ như vận cả sức bình sinh mà bắn tới, cùng lúc đó xuất ra một cước, mượn tốc độ có sẵn gia tăng thêm mức sát thương. Âm Hàn không chút biến động, vẫn ánh mắt, khuôn mặt vô cảm.
Hắn đưa tay, hành động nhẹ nhàng như thể hắn đang hứng một vật nhẹ đang rơi vậy. Ấy thế mà khí lực hắn vận ra thật lớn, đến nỗi cước của Hoàn Thư vừa chạm thì đã xuất hiện tiếng động uỳnh uỳnh, xung quanh có đôi phần chấn động.
Hoàn Thư run người, lập tức thu cước. Nhưng một tay Âm Hàn giữ chặt, khí lực truyền ra khiến hắn không thể nào nhún nhích.
Ánh mắt vô hồn lại trợn lên.
Âm Hàn hất tay, Hoàn Thư thụt chân về, Âm Hàn lập tức vụt theo đánh một trảo ngang ngực. Hoàn Thư thấy lồng ngực chấn động, đau nhói liền loạng quạng về sau.
Âm Hàn không buồn đánh tới, chỉ lắc nhẹ người, cả hình lẫn bóng vụt nhanh về trước. Hoàn Thư vừa kịp định thần thì Âm Hàn đã đi được một đoạn xa.
Hắn tự giận giậm chân một cái, quay qua nhìn đám đệ tử đang lăn lóc:
– Hắn là ai?
Cả đám chỉ lắc đầu.
Hoàn Thư tức giận bước vào trong, hằn học. Nhạc Lữ lên tiếng hỏi:
– Có chuyện gì ngoài đó vậy?
Hoàn Thư định buông lời mắng nhiếc, lại nghĩ nếu nói ra mình bị một kẻ vô danh đánh bại, thì chẳng phải mất mặt lắm sao? Thế là hắn lắc nhẹ đầu kiềm nén cơn giận:
– Tên Minh Hướng đào tẩu, chỉ tiếc ta đến hơi muộn, hắn đã thoát mất rồi.
Đinh Lãnh lắc đầu:
– Đúng là có tật giật mình, bán sư diệt tổ, thật là lòng lang dạ sói mà!
Lộ Kim Quy bán tính bán nghi, xin cáo lui sau. Thấy bọn đệ tử ai nấy đều bị thương, cửa nhà lao bị văng ra, đúng là ở đây vừa xảy ra ẩu đả. Thấy thân thể Hoàn Thư, y biết chắc Hoàn Thư cũng lao vào trận. Y nghĩ thầm:
– Thằng nhóc Minh Hướng định tính chuyện gì đây…
Y đâu biết Minh Hướng giờ đã bị điểm huyệt, mắc ngang người Âm Hàn mà vụt về phía trước.
Tốc độ quả kinh người, có lẽ biết bọn Hoàn Thư không đuổi theo kịp, Âm Hàn chỉ di chuyển với dáng vẻ thong thả, tuy vậy, thân thủ vẫn bất phàm.
Hai người ghé vào một quán ăn. Minh Hướng vừa được giải huyệt thì làm ầm lên:
– Tại sao lại làm thế!? Càng chạy trốn thì họ càng nghi ngờ!
Âm Hàn kêu đồ ăn, vừa lạnh lùng nói:
– Ngươi có ở lại thì họ cũng không hết nghi ngờ, cuối cùng gì cũng bị xử chết.
Minh Hướng không biết làm thế nào, ngồi xộc xuống, đập bàn một cái làm chiếc bát nhảy hẳn lên.
– Cả sư phụ lẫn thất thúc, ta không những không bảo vệ được mà còn bị nghi oan, bây giờ lại còn chạy trốn thế này. Ta đúng là bất nghĩa mà!
Âm Hàn như không để tâm, nhấp một ngụm rượu:
– Người sống chết có số, chẳng phải do ai cả!
Minh Hướng hằn học. Âm Hàn bảo:
– Ăn đi, theo ta về Hỏa Phụng sơn.
Minh Hướng nheo mắt:
– Làm gì?
Âm Hàn vẫn vẻ vô tư lự:
– Ngươi bây giờ không còn chỗ để đi rồi, tạm thời cứ về Hỏa Phụng sơn một thời gian rồi tính tiếp.
Minh Hướng lắc đầu:
– Nhạc Lữ, cuối cùng ta cũng sẽ giết hắn.
Âm Hàn cười khà, nụ cười hiếm có trên mặt hắn. Sống với Âm Hàn bảy năm, Minh Hướng mới dễ thấy được nụ cười lạ lùng trên khuôn mặt băng lạnh này.
– Cái đầu của hắn lấy lúc nào mà chẳng được. Có điều nên dựa vào hắn và Đình gia để trả thù…
Minh Hướng run run tay, phải rồi, cậu còn một mối huyết hải thâm thù chưa rửa được.
– Có lẽ nhân dịp này, tôi lên Đông Kinh một chuyến.
Âm Hàn trố mắt:
– Ngươi muốn hành động ngay bây giờ sao? Hừ, bọn quan quân không dễ đối phó đâu, chúng nó không hề biết cái nghĩa của giang hồ… cũng không phải ai cũng ngây thơ như ngươi!
Âm Hàn vừa nói, ánh mắt lại liếc nhìn Minh Hướng. Quả thực hắn ít khi nói nhiều như vậy. Chứng tỏ Minh Hướng đối với hắn có phần rất thân thiết. Nghĩ cũng phải, bảy năm ở với nhau chắc chắn không thể giữ thái độ như trước. Hoặc có thể, nhưng tính cách Âm Hàn vốn không băng lạnh.
Minh Hướng nghiêm nghị:
– Tôi chỉ đi dò la, xem xét tình hình, sẵn tiện điều tra vụ của thất thúc.
Âm Hàn định nói tiếp, bỗng phía ngoài có tiếng huyên náo. Minh Hướng vội bước ra xem. Trước cửa quán, một đám cường hào tay lăm lăm kiếm sắc, râu rậm mày to, miệng thét lớn trông rất dữ tợn.
– Mụ kia, bọn ta chỉ muốn thử một miếng xem, lại đòi lấy tiền là sao.
Đám gồm chừng mười tên, ăn mặc kiểu thổ phỉ, bộ râu đen đung đưa theo gió, ánh mắt của mỗi tên tóe lên tia hung ác. Tên cầm đầu người to mình rộng, tay cầm một cây đao to dài bóng loáng, hắn ta thét như sấm, vẻ hung hăng khiến người xung quanh phải đứng xa ra.
Một người đàn bà ngồi dưới khóc lóc, tay níu lấy chân của kẻ vừa thét:
– Xin các vị, số bánh này tôi bán để lấy tiền cho mấy đứa con, nào phải dư giả gì mà các vị lại làm thế…
– Ngươi đừng có lía xía nữa nhé!
Âm Hàn vừa đặt chén rượu xuống bàn. Câu vừa dứt, vừa đưa mắt ra đã thấy Minh Hướng vụt xuống, trả lời lại là tiếng gió vù vù. Âm Hàn cười nhạt, lắc đầu. Chắc hắn cũng chẳng thể ngờ sẽ có một ngày hắn kết thân với thể loại người này, chuyện gì cũng có thể xía vào.