Hậu Án Lệ Chi Viên

Chương 14: Nghi án




Một chưởng của Đình Xiển đánh xuống, tưởng chừng như sẽ lấy mạng của Tiểu Yến Tử. Cũng vì thế nên Tiểu Yến Tử mới nhắm mắt cam chịu.

Nhưng một khoảng thời gian qua đi, không dài nhưng đối với tình huống bây giờ thì cũng không hề ngắn, Tiểu Yến Tử vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của chính thân thể mình.

– Tại sao mình không chết?

Chàng từ từ mở mắt. Một chặp rồi mở to hẳn ra. Cả Đình Xiển và Nhạc Lữ đều đang dốc sức chọi lại một thanh niên. Xét về độ tuổi thì chắc chắn không qua hai mươi. Mặc cho Đình Xiển và Nhạc Lữ cả hai đều ra tay nhanh như cắt, mỗi đòn mỗi chiêu lại ẩn chứa vô vàn hiểm nguy, người thanh niên này không hề tỏ ra nao núng. Võ công của người thanh niên cũng lại vô cùng kì lạ, khi dùng trảo, khi dùng quyền, có khi dùng cước, mà thế cước lại rất quen. Tiểu Yến Tử giật mình:

– Là ai… sao cước pháp lại giống Thiên Cân Cước đến thế?

Không chỉ thế, khinh công lẫn tốc độ cũng không phải tầm thường. Mà cái cách di chuyển, đường biến đổi này lại trông rất quen.

– Là… Minh Hướng!?

Nhạc Lữ bực bội trút từng chưởng, mỗi chưởng lực như một lưỡi dao sắc bén nhắm vào những chỗ chí mạng của đối thủ. Nhưng có vẻ chưởng pháp của y chưa nhanh được bằng tốc độ của Minh Hướng, minh chứng là một chưởng của y xuất ra, chỉ có những tán lá phía sau rung lên xơ xác, còn Minh Hướng vì đã nhanh nhẹn chuyển qua thế khác.

Vốn võ học đã khiến người ta chạm đến nhiều giới hạn. Nhưng sự vượt qua giới hạn của người thanh niên này đã làm cho cả Nhạc Lữ lẫn Đình Xiển phải ngạc nhiên.

Đình Xiển lui người, hít một hơi dài, bàn tay của y bỗng trở nên rắn chắc.

Minh Hướng không để cho y có thời gian chuẩn bị. Chàng xoay tay, bấm ngay cổ tay của Nhạc Lữ, vận kình lực rồi đánh ra một cái rõ mạnh. Thế chiêu thì không nguy hiểm, nhưng tốc độ ra chiêu mới thực sự làm cho Nhạc Lữ lúng túng.

– Quyền pháp gì đây!?

Y tự hỏi, cảm thấy nơi bàn tay, từng luồng nội lực như bị đốt cháy. Hiện tưởng này dường như y đã gặp ở đâu rồi. Người thanh niên không trả lời, chắc cũng chẳng cần câu trả lời, y đã sực nhớ ra, đây chính là hỏa quyền của Hỏa Quỷ vào mười năm trước.

“Thiên Hỏa Quyền”

Quyền pháp đặc trưng của Hỏa Quỷ, mười mười năm trước từng khuấy đảo giang hồ, nay lại được cậu thanh niên nhỏ tuổi này sử dụng, y không khỏi hốt hoảng. Nhưng với cương vị là một trưởng, y không thể hiện nó ra ngoài, chỉ khẽ xoay cổ tay nhằm thoát thế bí.

Nhưng khốn hơn, đến cả xoay nhẹ một cái cũng bất lực, tay y tê cứng. Rõ ràng bàn tay của người thanh niên ấy không bóp chặt, chỉ tiếp xúc nhẹ thôi cũng bị dí cứng chẳng thể làm gì.

Đình Xiển vội lao tới, xuất quyền đánh thẳng vào trực diện.

Minh Hướng kéo vội Nhạc Lữ tới sát, lập tức tay kia giáng một chưởng làm y văng qua bên.

Tay vừa buông lại biến chưởng tiếp chiêu của Đình Xiển. Người thanh niên bỗng có chút rùng mình, dường như chưởng pháp của Đình Xiển có vấn đề. Minh Hướng vận khí, chỗ đan điền cuồn cuộn, nội lực như đang tuôn chảy không ngừng.

Đình Xiển bật lui. Minh Hướng dùng khinh công vụt đến chỗ Tiểu Yến Tử, hai tay xách cả Khánh Tiến và Tiểu Yến Tử, vụt nhanh về hướng Bắc.

Nhạc Lữ vội phóng theo nhưng Minh Hướng nhanh quá, y chỉ vừa cất bước, bóng ba người đã xa tít.

– Không cần đuổi theo!

Đình Xiển nói vội. Y thở mạnh một cái, hai tay thực hiện các động tác điều hòa khí huyết. Nhạc Lữ nhìn theo, nghiến răng:

– Oắt con… cứ chờ xem…

***

Cả một bầu không khí nặng nề, thê lương bao trùm cả Thiên Cân Sơn.

Đám đệ tử tập trung trước Thiên Cân Đường Môn, những lá cờ trắng buồn bã gợn gió, bần bật lên từng hồi. Một vài cây đổ xuống, cũng chẳng ai buồn dựng lại.

Trong căn phòng phía sau võ đường, Tiểu Yến Tử nằm bất tỉnh, chỉ có Minh Hướng túc trực. Chàng ngã người xuống ghé, lệ chảy hai hàng dài, lòng đau đớn chẳng biết kể sao cho xiết. Một tay vịn chặt lưng ghế, tay kia nắm chặt Tiểu Yến Tử. Khuôn mặt Minh Hướng bấy giờ đã trưởng thành nhiều, nhuốm thêm màu phong trần, cử chỉ cũng không còn trẻ con như trước.

Phía bên ngoài có tiếng ồn. Minh Hướng buông tay, kéo chăn lên ngực Tiểu Yến Tử rồi đi ra.

Hoàn Thư, Lộ Kim Quy, Nguyễn Phúc Tiến, Tạ Lôi thất thần, quỳ sấp xuống giữa sảnh đường mà khóc. Tình cảnh đau buồn thật không biết kể sao cho xiết. Đám đệ tử cũng không khá hơn là mấy, mới ngày trước còn mỉm cười chào nhau, bây giờ đã thành âm dương cách biệt, lòng người dễ gì bỏ qua được chuyện này.

Thấy Minh Hướng, Hoàn Thư ngạc nhiên, gạt nước mắt, hỏi:

– Vị này là ai? Cớ chi ra tay cứu lấy thất sư đệ?

Minh Hướng vẫn chưa hết xúc động, thấy cổ họng nghẹn ứ, nước mắt nước mũi làm mặn đắng cả cổ họng. Chàng chẳng nói nên lời, quỳ sấp xuống.

Hoàn Thư cúi người:

– Xin cậu chớ xúc động!

Minh Hướng mếu máo:

– Đại sư bá! Con là… con là Minh Hướng!

Không chỉ Hoàn Thư, mà tất thảy những người có mặt đều ngỡ ngàng. Không gian thê lương nhuốm một chút sự kinh ngạc. Lộ Kim Quy đi tới:

– Minh Hướng? Có thật là Minh Hướng?

Tiểu Đông, Tiểu Tây nước mắt còn chảy ròng, kêu lên:

– Minh Hướng! Sư phụ! Minh Hướng trở về rồi!

Tiếng van lơn pha chút nghẹn ngào. Mười năm chờ đợi, đến khi gặp được thì Khánh Tiến đã không bao giờ mở mắt để mà nhìn thấy Minh Hướng nữa rồi.

Minh Hướng gật đầu lia lịa, nước mắt còn dâng. Lộ Kim Quy nhìn quanh, nét mặt ngây ngô dù đã biến mất, nhưng nét hiền hòa dễ chịu này, quả rất giống Minh Hướng.

– Đúng là Minh Hướng rồi! Ôi, sao tận bây giờ con mới quay lại…

Giọng ông đến cuối thì nghẹn đi, không rõ lời.

Phút trùng phùng, nếu như không có sự cố kia thì đã vui biết mấy!

Tiếc là người tính không bằng trời tính, Bắc Tào đã gọi thì phàm nhân chỉ biết dạ vâng.

Từ nay giang hồ mất đi một trưởng môn tài đức, Thiên Cân Sơn mất đi chỗ dựa lớn lao, chỉ trong một ngày mà quả thực có nhiều thứ thay đổi.

Cảnh tượng ấy kéo dài, dẫu cho từng tiếng thút thít đã dứt, người người đã đứng lên chuẩn bị đồ lo hậu sự.

Tối đó, từ Hoàn Thư đến Tạ Lôi, tất thảy đều vào thăm Tiểu Yến Tử. Lúc này Tiểu Yến Tử vẫn còn bất tỉnh, nhưng không có gì nghiêm trọng, chỉ là vì quá xúc động.

Thiên Cân Đường đèn trưng, lẻ loi và hiu hắt.

Hoàn Thư, Lộ Kim Quy, Nguyễn Phúc Tiến, Tạ Lôi ngồi trên ghế, vẻ mặt ai nấy đều ngạc nhiên sau khi nghe câu chuyện của Minh Hướng.

– Hắn nói là vì Đại Việt, tại sao mới được chứ?

Hoàn Thư chau mày, tỏ vẻ hoài nghi. Minh Hướng đáp vội:

– Đấy là điều mà bác ấy luôn giấu, cũng không hẳn là giấu, nhưng lại nói vòng vo rồi lại chẳng giải thích gì.

Lộ Kim Quy cũng hỏi:

– Thế tên Âm Hàn ấy đâu? Hắn hẳn là về Hỏa Phụng phái.

Minh Hướng gật đầu. Lộ Kim Quy nói tiếp, giọng hơi trầm xuống:

– Thế thì nguy cho Thiên Cân phái rồi! Lần này sư phụ bị Nhạc Lữ và Đình Xiển phục kích, chắc chắn bọn chúng vẫn chưa bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Minh Hướng vội bật ngay:

– Không hẳn đâu, sống với họ một thời gian, cháu thấy Âm Hàn rất đáng thương, mặc dù không nói nhiều về quá khứ, nhưng trong thâm tâm, cậu ấy không hề độc ác! Nhất định lần này cậu ta sẽ không nhất nhất nghe lời Nhạc Lữ!

– Tại sao?

– Trong quá khứ chắc là cậu ta chỉ dựa vào Nhạc Lữ vì quá yếu thế. Bây giờ khả năng của cậu ta nhất định ngang ngửa với Nhạc Lữ rồi!

Hoàn Thư lắc đầu, lặp đi lặp lại:

– Chính vì khả năng như thế mới phải lo sợ…

Đêm chìm xuống trong im lặng. Khuôn mặt ai nấy lại nặng trĩu. Minh Hướng nghĩ về Khánh Tiến, khóe mắt chợt lại cay đi, nước ứ lên, đọng lại.

***

Sáng hôm sau, lại xảy ra chuyện.

Cả đám tập trung trước hậu đường, khuôn mặt ai nấy lại mang thêm một nỗi buồn nặng nề.

Không gian chỉ một chiếc lá rơi cũng đủ khiến người ta thêm nhói lòng. Đỉnh Thiên Cân như đồng cảm với cảnh người, chim không buồn hót, gió chẳng buồn đưa, tất cả như đứng lại, chậm lại từng khắc.

Trong căn phòng nhỏ, Hoàn Thư, Lộ Kim Quy, Nguyễn Phúc Tiến, Tạ Lôi, Minh Hướng đứng cạnh bên giường, không ai hỏi ai, nước mắt cứ thể nhỏ giọt. Minh Hướng mím môi, đôi khi như không kìm nén được lại bật ra tiếng nấc nhẹ.

Tạ Lôi quỳ sấp trước giường mà khóc, tay siết chặt Tiểu Yến Tử.

– Thất đệ! Sao lại ra đi sớm quá vầy nè!

Hoàn Thư quay mặt đi, Lộ Kim Quy đứng như trời trồng, Nguyễn Phúc Tiến cũng ngồi khụy một góc.

Tiểu Yến Tử đã ra đi cùng Khánh Tiến. Chuyện đã đau lòng nay lại đau lòng hơn.

Hoàn Thư chợt bảo:

– Chỗ ngực của đệ ấy vụn nát, bên ngoài hằn in vết cước. Trên đời này ngoài Thiên Cân Cước ra, tuyệt không có bộ pháp thứ hai gây ra được thương tích như vậy…

Lộ Kim Quy lặng người, nói chậm:

– Thiên Cân Cước chỉ có bốn anh em chúng ta được sư phụ truyền lại, bốn chúng ta nhập môn đã lâu, tình cảm thắm thiết, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?

Hoàn Thư liếc nhìn Minh Hướng:

– Đệ tính thiếu một người rồi.

Minh Hướng cảm nhận được, liền quay qua, lắp bắp:

– Đại sư bá… Không lẽ…

Hoàn Thư chỉ thẳng tay:

– Không ngươi thì ai vào đây? Ngươi bỏ đi biền biệt mấy năm, bây giờ quay trở về thì xảy ra chuyện này. Xem chừng ngươi đã bị Hỏa Quỷ mua chuộc, rồi quay về đây âm mưu lật đổ Thiên Cân phái, xem chừng… xem chừng sư phụ cũng là bị ngươi hãm hại!

Lộ Kim Quy bình tĩnh:

– Anh bình tĩnh, đừng vội vàng kết luận như thế, nếu nó đã có âm mưu như thế thì đã không tốn công cứu Tiểu Yến Tử và sư phụ về rồi.

Hoàn Thư nhếch mép:

– Sư đệ thật thà quá rồi, nó làm thế chẳng phải là để lấy lòng tin của chúng ta sao? Nó không hạ tay giết thất đệ, đem về đây để gây ra hiềm khích nội bộ, nhưng sợ bị thất sư đệ tố cáo nên trước tiên nó làm cho thất đệ bất tỉnh, sau rồi lợi dụng đêm qua đã hạ sát…

Lộ Kim Quy vẫn nhẹ nhàng:

– Cũng chỉ là suy đoán…

Tạ Lôi đứng bật dậy, nắm lấy áo Minh Hướng:

– Đồ súc sinh vong ơn bội nghĩa, không ngờ ngươi lại có những hành động như vậy! Sư phụ đã đối với ngươi thế nào? Thất đệ đã đối với ngươi thế nào?

Vừa nói, nước mắt y lại càng tuôn ra, lời nói như nghiến từng chữ, mang sự căm hờn đến tột độ. Nguyễn Phúc Tiến cũng đứng lên:

– Anh em bọn ta không dễ bị chia rẽ đâu! Loại người như ngươi dù có phanh thây cũng không hết tội!

Minh Hướng đơ người, hai tay nạm chặt, mặc cho Tạ Lôi xách lên từng hồi.

– Con… con không có…

Tạ Lôi không kìm được mình, nạm tay giáng một đấm. Minh Hướng lăn qua một góc.

Lộ Kim Quy vội vã tới đỡ dậy. Minh Hướng đưa tay quẹt một đường, miệng đã rỉ ra một đường máu.

– Mọi người… không phải như vậy… Mọi chuyện con nói hôm qua là sự thật, người sát hại sư phụ là Đình Xiển và Nhạc Lữ, và thất thúc cũng không phải con giết!

Hoàn Thư hét lớn:

– Ngươi còn muốn bạo biện cái gì!?

Tạ Lôi cũng hét lên:

– Ngươi có giỏi thì giết luôn cả ta đây!

Minh Hướng run run, sụp lạy. Hoàn Thư vụt đến, Lộ Kim Quy đỡ không kịp, Hoàn Thư giáng một cước rõ mạnh. Minh Hướng vốn có thể dễ dàng né tránh, nhưng bây giờ thì chẳng muốn né nữa rồi. Cước của Hoàn Thư giáng xuống, Minh Hướng lập tức văng ra cửa, lộn thêm ba vòng. Chàng đứng dậy, phụt ra một ngụm máu.

Hoàn Thư lao ra, chỉ chỏ:

– Mau bắt tên đó lại!

Tiểu Đông ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt Hoàn Thư lúc đó rất đáng sợ. Tiếng quát lớn, cả bọn chỉ biết tuân theo. Minh Hướng chẳng phản ứng gì, chỉ đứng như trời trồng, nước mắt chảy xuống, nhòe đi trong từng hạt cát bám dính trên mặt.

***

Nhà lao tối om. Nói là nhà lao, nhưng vốn chỉ là căn nhà nhỏ bỏ hoang sau Thiên Cân Đường.

Bên trong nhà lao, từng tiếng nấc lên rõ mồn một. Minh Hướng bị cột xích cả tay, chân, ngồi sát vào góc tường.

Đầu đặt hẳn xuống đầu gối, hai chân co lên, nước mắt đầm đìa, có giọt thấm vào quần, có giọt tóc tách xuống đất.

Quả là đau lòng. Biết nói gì? Chàng biết nói gì cũng không thể phân trần. Bây giờ, đau lòng nhất vẫn là sự ra đi của Khánh Tiến và Tiểu Yến Tử. Mười năm dài dằng dẵng, vừa trở lại thì lại gặp những chuyện như vậy. Biết kể sao cho xiết! Hai mươi năm trời, những ai yêu thương chàng đều vội vàng bỏ đi. Ông trời quả rất kì lạ!

Chàng chợt nhìn xuống viên ngọc bội đang loáng lên. Miệng bỗng cười đau khổ, người gần thì âm dương cách biệt, người xa thì chẳng biết tung tích. Chủ nhân miếng ngọc này…

Cánh cửa hé mở, ánh sáng chói vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Hướng. Lộ Kim Quy bước vào, đặt dĩa cơm xuống.

– Ăn chút đi con!

Minh Hướng ngẩng đầu, mắt như đã sưng lên, miệng mếu máo:

– Nhị bá… không phải con…

Nước mắt chỉ chực một lần nữa trào ra. Nhưng chàng mím môi, cố gắng bình tĩnh. Lộ Kim Quy gật nhẹ đầu:

– Ta hiểu!

Như đợi sự đồng cảm đã lâu, ánh mắt Minh Hướng lóe lên một vệt sáng. Nhưng khuôn mặt Lộ Kim Quy xị xuống:

– Nhưng mọi người thì không, ta sẽ cố gắng làm rõ vụ này. Trước mắt cũng chưa biết ai đã ra tay… Thực sự ngoài con và chúng ta, thì chẳng ai biết Thiên Cân Cước…

Minh Hướng trầm ngâm:

– Thực ra là còn.

Lộ Kim Quy ngạc nhiên:

– Còn ai nữa?

Minh Hướng chậm rãi nói:

– Cuốn Vô Ảnh Cước Pháp, là con lấy được của một kẻ khác.

Lộ Kim Quy ồ lên một tiếng:

– Hắn ta là Vũ Lôi!

Minh Hướng hỏi:

– Người biết hắn?

Lộ Kim Quy gật đầu:

– Hắn là đệ tử của sư phụ, nhưng mười năm trước hắn lấy cắp Vô Ảnh Cước rồi bỏ trốn. Đến nay vẫn chưa biết được tung tích… Không ngờ…

Minh Hướng tiếp:

– Có điều, lúc gặp con thì hắn ta bị thương, rồi bị một con hổ đánh rớt xuống hồ sâu rồi.

Lộ Kim Quy ngồi bệt xuống đất:

– Thế chẳng lẽ… trong Thiên Cân Sơn đúng là có nội gián sao!?