Hậu Án Lệ Chi Viên

Chương 12: Hải Thượng Danh Y




Lại nói về trận đại chiến ở Thiên Cân Sơn.

Hôm ấy ai nấy đều bị thương, lực lượng hai bên đều bị suy giảm. Nếu xét về tình hình thì Thiên Cân và Nhất Nam có phần hơn, vì người của phái Hỏa Long đã bị Hỏa Quỷ tiêu diệt nhiều.

Một phần xấu hổ vì cả võ lâm lại đại bại dưới tay của Hỏa Quỷ.

Sau khi tự giải được huyệt đạo, cả Nhạc Lữ, Lục Lạp, Đình Xiển và Đinh Lãng kéo nhau xuống núi, kế hoạch đoạt vị đoạt võ xem ra đã thất bại. Mặc dù Đình Xiển vẫn có ý lăm le, nhưng với tình thế như vậy thì chẳng làm được gì.

Tốn người tốn sức, cuối cùng chuyện đâu về đấy, chỉ riêng hiềm khích giữa các thế lực thì ngày càng tăng. Bây giờ đệ tử phái Hỏa Long gặp người phái Thiên Cân chắc không gây sự thì cũng lạnh nhạt nhìn nhau.

Riêng Khánh Tiến thì ngày đêm mong ngóng Minh Hướng, lại buồn phiền về chuyện sư đồ phản bội, nhiều khi buồn rầu, chỉ mong Hỏa Quỷ không làm gì quá đáng. Bọn Hoàn Thư, Lộ Kim Quy, Nguyễn Phúc Tiến, Tạ Lôi, Tiểu Yến Tử thấy sư phụ như thế thì cũng chẳng dám khuyên ngăn gì, chỉ hay thăm hỏi, trò chuyện cùng ông.

Thấm thoát đã mười năm trôi qua.

Bảy năm trôi qua, các phái trang đều im hơi lặng tiếng, trách nhiệm giữ Thánh Kì tạm thời do Thiếu Lâm Nam Sơn thụ nhận.

Chỉ mười năm, với những người bình thường thì không dài, nhưng với những người mang nỗi buồn nặng trĩu là khoảng thời gian dài thật dài. Khánh Tiến thay đổi nhiều, râu tóc trắng hơn, sức khỏe chỉ sau mười năm cũng suy lụy, lại hay đau ốm.

Trước mắt Thiên Cân phái cần một trưởng môn tương lai.

Thiên Cân mới cận kề, Nhất Nam thì đã tới bến rồi.

Đêm tĩnh lặng, Khánh Tiến còn đang dựa mình ngắm trăng. Cửu bôi vọng nguyệt là cái hứng muôn đời của kẻ sĩ. Trăng thanh gió mát, được nhấp nháp miếng rượu rồi thưởng ngoạn cảnh đẹp đúng là không còn gì bằng!

Đời người đâu dài được bao nhiêu, cứ hoài chạy theo danh vọng tiền tại, lúc ra đi thì đâu giữ được gì.

Trăng sáng quá! Sông Nam Bình cũng rực lên một đoạn, mặt trước thỉnh thoảng lại bị xáo động bởi những cành hoa lả tả rơi xuống.

Cảnh đẹp nên thơ, Khánh Tiến buột miệng mà rằng:

“Trăng buồn trăng gợn cả lòng sông

Hoa say hoa rã cả mặt hồ

Thế gian như lòng người xáo động

Oán cừu chất chồng nhuốm giang hồ”

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng vọng qua. Liền đó một đệ tử chạy đến, vẻ mặt vội vàng.

– Tiểu Đông, có chuyện gì sao?

Tiểu Đông thở mạnh một cái:

– Thưa, người bên Nhất Nam phái báo tin, Hoàng Quân trưởng môn trở bệnh…

Khánh Tiến giật mình, đôi chân mày khẽ rung lên:

– Bây giờ sao rồi!?

Tiểu Đông không dám ngập ngừng:

– Chỉ có thể nằm!

Khánh Tiến ngã dựng xuống ghế, miệng cười đau khổ. Chỉ vừa mới đây thôi, mười năm trước vẫn còn đang cùng nhau sát cánh, không ngờ kẻ đứng sát bờ sinh tử, người cũng cận kề.

***

Trời còn chưa sáng, phái Thiên Cân đã tập trung người ở phía trước. Khánh Tiến người khoác trường bào, một đoàn đệ tử theo sát. Dẫn đầu là Nguyễn Phúc Tiến, Tạ Lôi, Tiểu Yến tử.

Đường xuống núi ẩm ướt, từng ngọn cỏ còn vương đọng những hạt sương.

– Sư phụ, sức khỏe người thế này, liệu có sao không…

Tiểu Yếu Tử đi sát bên hỏi. Khánh Tiến lắc nhẹ đầu:

– Hoàng Quân là bạn chí cốt của ta, không thể không đến thăm!

Dưới chân núi đã có xe trực sẵn. Khánh Tiến vào xe, còn ngó ra nhìn đỉnh Thiên Cân. Thiên Cân Sơn sương mù che mờ, cảm giác như đỉnh núi cao vời vợi. Đã lâu rồi ông không xuống núi, thực ra đứng phía dưới mà nhìn lên, cái đẹp dễ được tôn lên nhiều lần.

Gã phu xe đánh ngựa, tiếng bánh xe chà xát lên cỏ, hơi lạnh từ từ ùa vào bên trong.

Những con ngựa cũng rập rập theo sau, đoàn người phái Thiên Cân di chuyển về vùng phía Nam.

Bên trong xe có Khánh Tiến và Tiểu Yến Tử, còn lại theo sát sau. Tiểu Yến Tử là người nói nhiều, tính tình lại vô tư, hay ngồi nói chuyện với Khánh Tiến, nên không xét năng lực, địa vị thì Khánh Tiến rất quý Tiểu Yến Tử.

– Sư phụ…

Lời nói phá tan bầu không khí im lặng. Khánh Tiến đang thiền định, liền mở mắt hỏi:

– Sao?

Tiểu Yếu Tử sít sát lại, hỏi:

– Liệu Minh Hướng có trở về không…

Khánh Tiến hơi biến động, chân mày nhấp lên nhấp xuống. Chỉ cạnh nhau hơn một tháng, nhưng đến mười năm rồi vẫn chưa thể quên được biến cố xưa. Tình người đúng là kì lạ. Có kẻ cạnh nhau ba năm, khi rời đi không một chút thương tiếc, có người mới gặp lần đầu đã khắc nhớ trọn đời. Quan trọng là trong thời gian ấy đối với nhau thế nào.

Ông chỉ thở dài, câu hỏi của Thất Tiểu Yến, chính ông cũng đang tự hỏi mình, hỏi ông trời, chính ông cũng đang hy vọng. Nhưng rồi cũng đành trả lời:

– Ta cũng không biết!

Tiểu Yến Tử lúc trước rất quý Minh Hướng, trong lòng chàng vẫn ấp ủ hy vọng ngày nào đó sẽ được gặp lại cậu bé sáng dạ lại nhanh nhảu này. Thấy sư phụ thêm buồn phiền, biết mình lỡ lời liền tiếp sau:

– Chắc là có nhỉ? Nó thông minh, sáng dạ, võ công cũng cao cường lắm!

Ông tiếp tục gạt bỏ hy vọng để nhìn vào sự thật:

– Nhưng người bắt nó là Hỏa Quỷ!

Giọng ông cao vút, pha chút buồn rầu.

Tiểu Yến Tử giữ nét tươi cười, định nói thêm, nhưng nét mặt run run của Khánh Tiến làm chàng nín bặt.

Đã đến trưa. Chiếc xe dừng lại trước một tửu điếm.

Giữa rừng núi hoang sơ, chỉ trơ trơ một tửu điếm. Gọi là tửu điếm, nhưng chẳng qua là một cái chòi nhỏ dựng lên giữa trời, trước sân chỉ đôi ba chiếc bà tre nhỏ.

Thứ duy nhất giống một nơi nghỉ chân là tấm biển lớn trước cửa: “Tiểu thực quán”

Khánh Tiến bước xuống, ánh nắng gay gắt chói vào làm ông nheo mắt.

– Vùng phía Nam khá nắng, quý vị từ phương Bắc đến, e là không quen?

Tiếng nói ngày càng gần, một ông lão từ trong bước ra, điệu bộ không gấp gáp như chủ quán mời khách. Năm người đệ tử cùng hai mươi đệ tôn tập trung sát sau, hành động cẩn mật ý không để bất cứ tổn hại gì đến Khánh Tiến.

Khánh Tiến ra hiệu.

– Chỉ là ông lão thôi, không sao đâu!

Vốn là trưởng môn một phái, không cần đệ tử phải bảo vệ đến mức như vậy. Nhưng thân thể của Khánh Tiến không còn cường tráng, bệnh mang trong người, cẩn thận vẫn hơn.

Ông lão cười mỉm, dường như không để ý lắm đến chuyện ấy, chỉ thong thả sắp ghế, rồi lủi thủi vào bưng nước ra.

Hoàn Thư mời sư phụ ngồi, kêu vọng vào trong:

– Có đồ ăn không!

Tiếng khàn khàn của ông lão đáp lại:

– Quán ăn không bán đồ ăn không lẽ bán cái đầu ngươi!

Y bực bội, nhưng có mặt sư phụ nên chỉ lẳng lặng ngồi xuống, kêu Tạ Lôi vào gọi đồ ăn.

Trời đã nóng, xung quanh lại hoang vắng, cảnh vật vô cùng trơ trọi. Khánh Tiến nhấp một ngụm rượu, ông khà một tiếng rồi cười mỉm.

– Rượu ngon…

Lại có tiếng ở trong:

– Chuyện… rượu ủ gia truyền mà!

Khánh Tiến đưa tay:

– Một hũ nữa!

Khánh Tiến vốn có đam mê với rượu, bọn đệ tử không lấy thế làm lạ. Chỉ là lâu rồi không thấy Khánh Tiến phấn khích như thế. Mùi rượu trên đời nào nào ông cũng từng nếm trải, làm ông phấn khích như này chỉ có thể là loại rượu hiếm có trong thiên hạ!

Các đệ tử vào ghế, người nào người nấy nhăn mặt, khó quen với cái nắng thế này. Lộ Kim Quy kêu lên:

– Không biết bao giờ mới tới nơi!

Đúng lúc ông lão bưng đồ ăn ra, liền bảo:

– Chẳng hay mấy người định vô chỗ nào?

Khánh Tiến trả lời:

– Vùng đất phía Nam, địa phận của phái Nhất Nam!

Ông lão gật gật đầu, tỏ vẻ quan tâm:

– Chừng nửa ngày nữa! Lão gia đây vô trong có việc chi?

Khánh Tiến không nói nhiều, chỉ bảo:

– Có việc!

Đã là người trong giang hồ, danh tánh đôi khi cũng nên bảo mật.

– Nghe nói Hoàng lão tử gặp phải bạo bệnh…

Khánh Tiến đổi nét mặt:

– Lão biết Hoàng Quân sao?

Ông lão gật gật đầu:

– Biết… đương nhiên là biết! Y là một kẻ có đức có tài… Tiếc thay!

Khánh Tiến trầm ngâm một lúc:

– Phải chi tìm được Hải Thượng Danh Y!

Nguyễn Phúc Tiến ngồi bên, liền hỏi:

– Phải chăng là vị đệ nhất danh y trong thiên hạ?

Khánh Tiến gật đầu. Người này cũng là ẩn sĩ, ít người biết được hành tung, lúc hoành hành giang hồ, độc cũng đứng đầu, giải độc cũng đứng đầu, lại nổi danh với tài chữ bách bệnh, gọi thần y cũng không quá.

“Vút”

Khánh Tiến giật mình bắn lui. Người xung quanh không ai biết xảy ra chuyện gì, bọn đệ tử thấy sư phụ phản ứng như vậy cũng đứng dậy rút kiếm, ngó quanh.

Ông đi sát lại gần vách lá, đưa tay rút ra một cây kim nhỏ.

– Kẻ nào đã phóng ám khí đây?

Liền sau đó những mũi tên thi nhau lao tới, tốc độ thật nhanh kinh khủng. Bọn đệ tử huơ kiếm chống trả, một hai người bị trúng tên liền tím mặt, ngã quỵ xuống giật giật, miệng sủi bọt mép.

Khánh Tiến vận lực, người không đụng tên mà tên lại bay ra xa, nội lực toát ra thật hùng hậu.

Kì lạ thay! Ông lão kia ngồi yên mà không một mũi tên ghim trúng. Ông ta đứng dậy, đi đến chỗ mấy đệ tử bị độc. Dáng vẻ vẫn thong dong như không có chuyện gì. Lão đặt tay ở chỗ vết thương, hừm một tiếng lại kéo tay bọn đệ tử ra bắt mạch, lại để tay lên cổ.

Lão ta gật đầu, lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ, bôi lên vết thương. Bọn đệ tử bớt giật người, cũng đỡ rên la như trước. Lão lại lấy ra một lọ khác, lấy ra những hạt nhỏ, để vào miệng của bọn đệ tử.

Khánh Tiến vừa vận lực vừa khó hiểu. Ông lão như thế này lại có những bảo bối không ngờ ở trong người.

Tiếng cười bỗng vang lên:

– Không ngờ cùng lúc lại xuất hiện cả Khánh trưởng môn và Hải Thương Danh Y thế này!

Một bóng người vụt ra, tay vác trường đao, râu dài phơ phất.

Khánh Tiến ngờ ngợ, rồi lại hỏi ngay:

– Lục Lạp trưởng môn giữa ban ngày phóng ám khí chặn được là có ý gì?

Lục Lạp nhếch môi:

– Ý gì là ý gì? Khánh trưởng môn lâu rồi không hạ sơn, nay được gặp ở đây, tại hạ có màn chào hỏi ấy mà!

Hoàn Thư cầm kiếm đứng lên:

– Xằng bậy! Rõ ràng muốn giết hại thầy trò chúng ta, lại đặt điều lếu láo! Xem chiêu!

Khánh Tiến đưa cước chặn lại:

– Đừng vội manh động!

Nhưng một bóng người khác đã vụt lên, thân pháp có lẽ không thua gì Khánh Tiến. Lục Lạp giật mình thụt lùi, vung đao thủ thế. Người vụt lên ấy, chính là ông chủ tửu điếm, cũng chính là Hải Thượng Danh Y như tên Lục Lạp đã nói.

Hải Thượng Danh Y biến tay thành chỉ, hai ngón tay chạm ngay mặt đao, kình lực toát ra hùng hậu làm Lục Lạp lùi thêm một đoạn khá xa.

Y hơi tái mặt, lẩm nhẩm:

– Không những y học mà võ học của lão cũng đáng ghờm thật!

Y chưa kịp thủ thế, Khánh Tiến đã tiếp sau vụt lên, giáng ngay một cước làm y văng thêm một đoạn. Bọn đệ tử của y không dám đến gần, chỉ cầm đao đứng hai bên.

– Hừ! Xem như hôm nay xui!

Lục Lạp đập tay, người vụt lên ngựa, bọn đệ tử cũng không chậm trễ, thầy trò đánh ngựa vụt đi nhanh.

Hoàn Thư bước lên:

– Sư phụ, để hắn đi vậy sao!

Khánh Tiến nói nhanh:

– Kẻ như thế không đáng được ta giết!

Rồi quay sang ông lão:

– Không ngờ cao nhân đây lại là Hải Thượng Danh Y, thất lễ thất lễ!…

Ông cúi hai, ba lần, ứng với từ “thất lễ”. Ông lão cũng cúi người đáp trả:

– Không dám.

Khánh Tiến mời Hải Thượng ngồi, thái độ kính cẩn:

– Gặp được ông ở đây thì hay quá… Liệu rằng…

Hải Thượng Danh Y cười lớn:

– Phải chăng ông muốn tôi cứu Hoàng Quân!

Khánh Tiến gật đầu. Ông lão lại bảo:

– Mình lo chưa xong, lại muốn lo cho người ta, Khánh trưởng môn e là quá khờ rồi!

Khánh Tiến nhăn mặt:

– Sao lại nói thế?

Hải Thượng ung dung trả lời:

– Từ trước đến nay ta chưa từng giúp ai đến hai lần. Gặp được ông cứ gọi là cái duyên, nhưng có lẽ cái duyên này cũng chẳng phá bỏ được luật lệ của ta.

Khánh Tiến lại càng khó hiểu:

– Tại sao lại có luật lệ gò bó đến vậy?

Hải Thượng Danh Y lại nói:

– Là người ai lại dám cãi mệnh trời, ta nhận lời một người một lần, đã là thay đổi số mệnh một lần, thế là đã có tội rồi! Cho ông hai cơ hội, há chẳng phải là bất công với những người khác hay sao?

Khánh Tiến nhún vai:

– Thế thì đơn giản thôi, tôi chỉ xin cho Hoàng huynh đệ.

Hải Thượng Danh Y lại mỉm cười nói thêm:

– Nhìn sắc mặt ông hơi nhợt nhạt, giọng nói bất thường, lúc vận khí hồi nãy lại bị nghẽn tức, thực ra ông cũng mang trọng bệnh đấy! Tâm bệnh sinh lí bệnh, xem chừng cũng sắp đến…

Bọn đệ tử hốt hoảng. Tiểu Yến Tử thì nhảy vào:

– Xin đại y nhân nói rõ! Thế làm sao mới giúp sư phụ…

Khánh Tiến cản lại, lắc đầu nói:

– Tại hạ dẫu có mang trọng bệnh, nhưng thân thể của mình, tại hạ biết vẫn chưa tới mức kiệt sức cùng lực. Còn Hoàng huynh đệ thì đã nguy lắm rồi, nên nhờ đại phu giúp cho!

Bọn đệ tử đứng ngoài cúi sập:

– Sư phụ! Xin cẩn trọng sức mình!

Riêng Hoàn Thư vẫn đứng trơ, hẳn y biết sư phụ nhất định sẽ không thay đổi ý định.