Hậu Án Lệ Chi Viên

Chương 13: Cái chết của một trưởng môn




Phái Nhất Nam nằm ở đồng bằng, đường đi không mấy khó khăn. Vậy nên lúc trời xẩm tối thì người phái Thiên Cân cũng sắp tới nơi.

Tiểu Yến Tử buồn rầu, lại lặp lại câu hỏi mà chàng đã hỏi suốt chặng đường từ Tiểu thực quán tới đây.

– Sao người lại hồ đồ thế chứ, nhỡ như lời của lão y đó là thật, người thân mang trọng bệnh thì biết làm thế nào?

Khánh Tiến đưa mắt ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã vội khuất về phía Tây, chỉ để lại trên bầu trời vài vệt sáng yếu ớt.

– Sống chết có số, hà cớ gì con phải quan tâm đến mạng sống của ta như vầy!

Tiểu Yến Tử muốn nói thêm, nhưng thái độ điềm tĩnh của Khánh Tiến làm cho chàng tuy bực bội nhưng cũng không muốn tranh luận, bởi chàng biết có nói gì thì ông cũng không thay đổi ý định.

Khánh Tiến lại nhìn lọ thuốc nhỏ. Hải Thượng Danh Y vốn biết bệnh tình của Hoàng Quân, chỉ là người phái Nhất Nam không biết tìm ông. Khánh Tiến bỗng mỉm cười.

– Được cứu rồi…

Tất cả dừng lại trước một cái dinh lớn. Khánh Tiến bước xuống, trước mắt là một bức trường thành hùng vĩ, cổng cao vút, trên ấy có một tấm bảng lớn, thiếp vàng xung quanh, được khắc ba chữ: Nhất Nam Phái, men theo hai bên là những con rồng được chạm khắc.

Chỗ này ông đến không ít lần, nhưng mỗi lần đứng trước cánh cổng này, ông lại không khỏi trầm trồ, thầm khen cho một phái có từ lâu đời, thầm khen cho một công trình tuyệt hảo đến vậy.

Nhưng lần này hơi lạ, trước cổng không có người canh gác, cửa lại khép hờ, không khí bên trong dường như rất tĩnh lặng.

Phu xe đánh ngựa qua bên kia đường. Tất thảy các đệ tử đều xuống ngựa.

Cảm giác như có chuyện gì không hay, Khánh Tiến bước vội vào, kêu lớn:

– Tại hạ là trưởng môn phái Thiên Cân tới xin được gặp!

Bên trong tuyệt nhiên vẫn không có động tĩnh gì.

Hoàn Thư nói nhỏ:

– Hay là vào trong xem!

Màn tối phủ dần, cả đám người nhẹ nhàng mở cửa, đi vào phía trong. Cách chiếc cổng lớn một khoảng là Nhất Nam Chánh Đường, kéo dài đến sát hai cửa thành phía Tây và Đông.

Bỗng từ cửa lớn, một đám đệ tử phái Nhất Nam bước ra. Đi đầu là đại đệ tử Tô Nhật Nguyệt, người từng tham gia trong trận đại hội Thiên Cân Sơn vào mười năm trước. Hai bên là hai người cũng ngang tuổi với Tô Nhật Nguyệt, hẳn đây là hàng đệ tử của Hoàng Quân.

Lộ Kim Quy khó chịu:

– Bây giờ mới chịu ra tiếp sao…

Khánh Tiến ra hiệu tất cả yên lặng, đi thẳng tới sát đoàn người phái Nhất Nam.

– Xin được gặp Hoàng trưởng môn…

Mắt ông bỗng trợn ngược, giật mình phóng lui. Đám đệ tử phía sau giật mình lao lên, chắn trước Khánh Tiến.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tất cả chỉ theo phản xạ mà hành động, còn chưa nhận biết được chuyện gì đang xảy ra.

Khánh Tiến ôm bụng, Tiểu Yến Tử quay lại thấy liền giật mình. Tuy phản xạ nhanh nhưng sự việc thực sự quá đột ngột, con dao nhỏ từ tay của Tô Nhật Nguyệt đã ghim vào bụng Khánh Tiến. Máu theo đường dao mà tuôn ra.

– Có… sao… lại…

Khánh Tiến nói không ra hơi, liền rút phăng ngọn dao, điều khí trị thương. Bọn người phái Nhất Nam xồng xộc lao đến, vẻ mặt tức giận.

– Giả nhân giả nghĩa! Ngươi giết sư phụ, bây giờ lại còn đến đây để thăm hỏi ư? Hừ, Thiên Cân Cước của Thiên Cân không ngờ lại để làm những chuyện hèn hạ như vậy! Đồ tiểu nhân giả danh quân tử, hôm nay Tô Nhật Nguyệt ta không báo thù cho sư phụ thì không còn là con người!

Hoàn Thư nhanh chóng rút kiếm ra chặn đường kiếm của Tô Nhật Nguyệt. Phái Thiên Cân tuy thiên về dùng cước, nhưng vẫn thạo những món binh khí trong thiên hạ. Dù gì đao kiếm cũng dễ có ưu thế hơn là tay không.

– Tô sư huynh xin chớ nói bậy, sư phụ với chúng tôi đi từ sáng nay đến giờ mới tới đây, hẳn là đã có hiểu lầm!

Khánh Tiến thấy mắt hoa đi, chịu không nổi ngã quỵ xuống:

– Hoàng huynh đệ… không ngờ… thật không ngờ.

Hai ba đệ tử khiếp đảm lùi lại, tìm cách cầm máu. Người phái Nhất Nam bỗng xông lên, tay cầm kiếm hô lớn:

– Trả thù cho sư phụ! Trả thù cho sư phụ!

Hoàn Thư, Lộ Kim Quy, Tạ Lôi, Nguyễn Phúc Tiến cùng hai mươi người cũng rút kiếm xông lên. Riêng Tiểu Yến Tử đứng sau giúp Khánh Tiến vận khí.

Phái Nhất Nam chừng năm mười người, nộ khí ai nấy đều toát ra ngoài, ánh mắt hận thù vô cùng.

Tiếng đao kiếm bắt đầu vang lên. Người phái Nhất Nam toàn kẻ tinh nhuệ, thật không dễ đối phó.

Hoàn Thư một cước đẩy lùi năm người, Tô Nhật Nguyệt một đường kiếm cũng làm không ít tên khiếp sợ. Mũi kiếm của Tô Nhật Nguyệt tìm nhanh đến chỗ Hoàn Thư, luồn lách như con rắn ác hiểm. Hoàn Thư cảm nhận được sát khí, liền quay người lại vung kiếm chống đỡ. Mũi kiếm bỗng dưng rung lên, vụt đi mất. Hoàn Thư kinh hãi nghĩ thầm:

– Hẳn là Vô Ảnh Kiếm của Nhất Nam phái!

“Keng”

Hoàn Thư trợn tròn mắt, y quay lưng lại, giật mình khi thấy mũi kiếm của Tô Nhật Nguyệt cắm sát lưng. Chặn trước mũi kiếm là mặt kiếm của Lộ Kim Quy.

– Hoàn sư ca cẩn thận!

Lộ Kim Quy đứng sát vào. Hoàn Thư kêu lớn:

– Tiểu Yến Tử! Mau đưa sư phụ ra xe!

Tô Nhật Nguyệt vụt người, mũi kiếm lại léo lắt hướng về phía Tiểu Yến Tử và Khánh Tiến.

– Đừng hòng bỏ chạy!

Đôi mắt Tô Nhật Nguyệt ngập đầy sự hận thù, trong đôi mắt kia chỉ xuất hiện hình ảnh của trưởng môn phái Thiên Cân đang mất máu, nội khí hỗn loạn.

“Keng!”

Hoàn Thư và Lộ Kim Quy cũng vụt lên, kịp thời chận ngay đường kiếm của Tô Nhật Nguyệt. Hoàn Thư quay người lại nhìn Tiểu Yến Tử đang thất thần:

– Mau đi đi!

Tiểu Yến Tử vội vã đỡ sư phụ dậy, dùng Lưu Tinh Bộ Công vụt bắn nhanh như gió. Tô Nhật Nguyệt quyết không để Khánh Tiến thoát, dùng hết sức bình sinh và lôi ra hết những tuyệt kỹ của mình để đánh với Hoàn Thư và Lộ Kim Quy.

Nhưng y càng lúc càng đuối sức. Một mình y mà chọi với cả đại đệ tử lẫn nhị đệ tử của phái Thiên Cân, muốn vượt qua quả không dễ.

Tô Nhật Nguyệt vung kiếm kêu lớn:

– Đệ tử phái Nhất Nam! Mau giết tên Khánh Tiến trả thù cho sư phụ!

Từ trong nghe lệnh, làm ào ào ra thêm một đám. Một vài tên chạy ra cổng chặn đường, nhưng cỗ xe đã mất hút từ lúc nào.

Tô Nhật Nguyệt lại phất kiếm:

– Đồ sát đệ tử phái Thiên Cân!

Tiếng hô hoán bắt đầu vang lên, loạn xạ cả tiếng đao kiếm.

***

Đường đá chông chênh, Tiểu Yến Tử còn ngó đầu nhìn lại. Cỗ xe đã đi được một đoạn xa, đến đây là chốn rừng hoang vắng.

Khánh Tiến băng bó vết thương, ngồi vận khí đã một lúc lâu.

Ông chợt mở mắt, thở ra một cái. Vết thương cũng không sâu lắm, xem ra tình trạng đã đỡ nhiều.

– Người thế nào rồi?

Tiểu Yến Tử vội vàng hỏi, nhìn vào miếng băng đã biến thành màu đỏ thẫm, nhưng cũng không đậm thêm nữa.

– Ổn rồi!

Khánh Tiến nhẹ nhàng nói. Nét mặt bỗng xịu xuống.

– Bọn Hoàn Thư có theo sau không?

Tiểu Yến Tử đáp:

– Chắc là sẽ được, bọn họ không dễ bại dưới tay họ Tô đâu!

Khánh Tiến thở dài:

– Thân là sư phụ, lại để đệ tử lao vào nguy hiểm để cứu mình. Người anh em chí cốt cũng không thể cứu được. Rốt cuộc ta sống để làm gì!?

Ông nói chưa dứt lại ho một cái, người đổ về phía trước. Tiểu Yến Tử vội vuốt lưng.

– Phu ngựa, xem phía trước có chỗ nào dừng chân không!

Bỗng nhiên không có tiếng đám lại.

Trời tối, chỉ có tiếng chân ngựa lốp cốp. Tiểu Yếu Tử vội mở màn. Người phu xe đã biến mất từ lúc nào, con ngựa không hay gì mà cứ lao về phía trước. Chàng hốt hoảng chạy ra kéo dây cương.

Tiếng xe dừng, xung quanh lặng im thinh thít.

Đến cả sự rung nhẹ của cành cây cũng tạo nên một tiếng động rõ.

– Sư phụ à… phu xe…

Câu nói chưa dứt thì hai bóng đen xà xuống. Bóng đêm phủ kín nên những bóng đen ấy càng mờ ảo, hơn nữa lại rất nhanh. Tiểu Yến Tử còn chưa kịp phản ứng gì, chiếc kiệu đã vỡ tung.

Sự thể diễn biến quá nhanh.

Tiểu Yến Tử định lao vào, nhưng chân chưa kịp bước, một chiếc bóng khác lại vụt ra, chụp lấy Tiểu Yến Tử rồi tiếp tục lướt ra xa.

– Sư… phụ…

Khánh Tiến để Tiểu Yến Tử xuống, quay nhanh mặt lại.

– Đình trang chủ và đại sư ca, lâu ngày không gặp, không ngờ vừa tới lại muốn ra tay sát hại Khánh Tiến này.

Hai kẻ ấy cười khà, quay lưng, bước xuống nhẹ nhàng:

– Con rùa rụt cổ nhà ngươi, bây giờ mới chịu lộ diện, xem ra hôm nay ngươi không thể thoát rồi.

Tiểu Yến Tử tức giận, lao lên:

– Chớ được động đến sư phụ!

Chàng lao lên, xoay cước định tấn công. Khánh Tiến với theo, chỉ kịp kêu lên hai tiếng: “Chớ vội”. Bỗng Tiểu Yến Tử rùng mình, người khựng lại. Chưởng của Đình Xiển đã đánh ngay ở giữa ngực, Tán Tâm Chưởng đã độc, đánh vào chỗ hiểm lại còn độc hơn nữa. Đình Xiển vừa thu chưởng, Tiểu Yến Tử đã ngã ra sau. Tay chân tê cứng.

Đình Xiển nhìn Nhạc Lữ, gật đầu một cái.

Khánh Tiến biết không thể thoát khỏi dã tâm của hai kẻ này. Liền nhún người lao lên, xuất cước tấn công.

Chủ động tấn công vẫn hơn là để người ta ra tay rồi mới tìm cách đối phó.

Thiên Cân Cước uy lực vô cùng, chưa bao giờ bị đánh đến mức thảm bại.

Hai kẻ kia nhún người lui sau, Nhạc Lữ tung chưởng, tiếng gió rít lại kêu lên.

Lạc Hồn Phi Tiêu Chưởng của Ngô gia cũng chưa hề mất tiếng trên giang hồ.

Khánh Tiến biết ý liền tránh né, người vẫn không ngừng lao về phía trước. Đình Xiển lại lắc người lao lên, Tán Tâm Chưởng xuất ra cũng không hề tầm thường. Chiêu thức của Đình Xiển rõ muôn phần kì lạ, vừa chạm cước đã biến chiêu, trong từng khoảng khắc nhỏ đều có cách biến hóa.

Khánh Tiến càng tăng tốc độ. Đình Xiển càng lanh lẹ né tránh. Tiếng gió vùn vụt bên tai, trong lúc này, kẻ nào trúng đòn trước, ắt hẳn sẽ là kẻ thua cuộc.

Nhưng bên kia đâu có mình Đình Xiển. Nhạc Lữ cũng nhanh chóng lao đến, cố gắng tìm ra kẻ hở của Khánh Tiến.

Một người đã khó, hai người thì càng khó gấp bội.

Khánh Tiến đổi thế, vụt ra sau. Trán ông lấm tấm mồ hôi, chỗ băng hồi nãy lại đẫm ra.

– Ha ha ha! Thân thể như thế liệu ngươi có thắng nổi không đây?

Khánh Tiến hít một hơi dài:

– Thiên Cân cước hay Thiên Cân Sơn, các ngươi đừng hòng lấy!

Ông lắc người một cái, ảnh vụt biến mất. Nhạc Lữ và Đình Xiển hơi kinh động, tốc độ làm sao nhanh như thế được! Từ trên, tiếng kêu vang lên:

– Thiên Cân Chưởng!

Nhạc Lữ, Đình Xiển hai người đưa tay đỡ, tay kia vận khí. Khánh Tiến ở trên vội biến chưởng thành chỉ, hai kẻ phía dưới vội biến đổi nhưng không kịp nữa rồi. Bốn ngón vừa chạm hai tay, lập tức xà xuống đánh ngang cổ tay. Nhạc Lữ, Đình Xiển liền nhảy sang hai bên, thấy cổ tay tê cứng.

– Đồ cáo già!

Đình Xiển nói rồi tiếp tục lao đến. Khánh Tiến vừa chạm đất, lại lấy đà lao tiếp.

– Lưu Tinh Bội Công kết hợp với Thiên Cân Cước, đúng là nhanh không lường nổi!

Y cũng không bỏ cuộc, thân là đại sư huynh, y cũng nắm được chút phần của Thiên Cân Cước. Liền đó lao lên, xuất chiêu liên tiếp. Khánh Tiến lúc này người đã đẫm ướt, chỗ bị thương càng đẫm ra, thoáng thấy mùi máu tanh. Tốc độ tuy nhanh nhưng sức người có hạn, một lúc thì sức lực kiệt quệ, liền nhún người về sau. Bỗng nhiên Nhạc Lữ túm áo, Khánh Tiến vung tay thoát đòn, bỗng thấy dưới bụng đau nhói. Nhìn lại mới thấy Đình Xiển xỉa tay ngang chỗ vết thương. Y thu thành chưởng, giáng một đòn thật mạnh.

Khánh Tiến phun máu, bật người về sau. Tiểu Yến Tử vùng vẫy:

– Sư phụ!!!

Nhưng huyệt đạo của chàng tê cứng, chỉ biết la hét.

Không để lỡ cơ hội, Đình Xiển vội bật đến, ra chiêu hiểm độc. Khánh Tiến hoa mắt, chỉ gạt đỡ yếu ớt.

Bị thêm một đòn, Khánh Tiến hộc thêm một ngụm, loạng qoạng về sau xem chừng không đứng vững.

Ông ngã gục cạnh Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử cố giãy dụa, bỗng nghe tiếng thều thào:

– Nếu Minh Hướng… trở về… hãy để nó làm trưởng môn… còn không thì… Kim Quy…

Tiểu Yến Tử lắp bắp:

– Tại… tại… sao…

Nhạc Lữ cười khẩy:

– Ngươi thông thạo Thiên Cân Cước, thôi thì để Thiên Cân Cước kết liễu ngươi!

Nói rồi lao đến giáng một cước làm Khánh Tiến bật lên. Y xoay người, xoáy lên trên giáng một cước chí mạng từ trên xuống.

Khánh Tiến thấy xương cốt như nát nhừ, mắt lờ đờ thiếp đi. Cũng có lẽ, sẽ chẳng bao giờ mở mắt dậy nữa.

– SƯ PHỤ!!!

Tiểu Yến Tử hét lớn, nước mắt giàn dụa, đau đớn không biết kể sao cho hết.

Một đời chưa làm việc gì có lỗi, lại có kết cục như vậy.

Giang hồ là thế, sinh tử bất thường, phút trước còn cười nói, phút sau về chốn hoàng tuyền là điều bình thường.

Thân thể Khánh Tiến nặng nề rơi xuống đất. Đình Xiển vội bay ngay đến rà soát khắp người.

– Không có Thiên Cân Cước!

Nhạc Lữ hả dạ:

– Đến Thiên Cân Sơn!

Đình Xiển gật đầu, có vẻ hơi thất vọng.

Sương đêm se lạnh, không gian vừa bị náo động, bây giờ trở lại vẻ yên tĩnh như trước.

Đình Xiển nhìn Tiểu Yến Từ đang đau khổ, từ từ đưa tay lên.

– Đến ngươi cũng sẽ không được sống sót!

Một chưởng giáng xuống, Tiểu Yến Tử nhắm nghiền mắt, thở một hơi dài sẵn sàng đi theo Khánh Tiến.