Chương 9: Danh hiệu
Trước mặt ba người, xuất hiện ra một chiếc mặt nạ trắng xóa lơ lửng trên không trung, khiến ba người khó hiểu.
Một câu nói vang lên:
“Các ngươi hãy cầm chiếc mặt nạ, sau đó tự suy nghĩa ra hình dáng riêng cho mình!”
“Ta nghĩ tương lai sẽ có thành viên mới!”
“Ta không muốn sự lộ thân phân này sẽ mang lại cho các ngươi điểm chí mạng!”
Ba người kích động, không nghĩ tới vị thần bí lại tâm lý như vậy, tuy ba người đã nhìn thấy rõ mặt nhau, may thay là họ không đến cùng nơi, nhưng tương lai thì sao, có thành viên mới, đến cùng nơi với họ, thì sẽ mang lại cho họ vài điều khó chịu, cần phải cảnh giác, còn có khả năng nguy hiểm c·hết người, tránh trường hợp như vậy, vị tồn tại thần bí cho bọn hắn thứ đồ vật kỳ diệu để che đậy khuôn mặt, tránh bị lộ thân phận.
Ba người không chần chừ, với tay cầm chiếc mặt nạ, để trước mặt mình, nhắm mắt lại tưởng tưởng ra hình dáng chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ ba người theo ý niệm của họ đang dần biến hóa.
Chiếc mặt nạ cô gái “Nữ Hoàng” diễn hóa thành màu vàng kim óng ánh đồng bộ với bộ đồ và mái tóc của cô, chiếc mặt nạ thu thu nhỏ, mất đi khoảng nửa dưới khuôn mặt, chỉ che đi phần mũi lên tới trán, kéo thành một vòng tròn như tấm băng trên trán, bề mặt xuất hiện vài đường điêu khắc tinh xảo, đẹp đẽ khiến nó toát lên vẻ đẹp quý phái.
Chiếc mặt nạ thiếu nữ “Tinh Linh” Selina khá giống như cô gái “Nữ Hoàng” điều chiếc mặt nạ bảo phủ lớp lá non màu xanh, với vài nhánh cây chĩa ra ngoài, kèo theo vài bông hoa màu màu xanh lam, tựa như cả một khu rừng bên trên mặt nạ.
Còn Keelin thì rất đơn sơ, vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu mặt trắng xóa, hai bên mắt hiện ra một giọt lệ hai màu đỏ, vàng, chiếc miệng cụp nhẹ xuống hiện lên sự buồn bã.
Ba người tưởng tượng xong, đeo luôn lên trên mặt, cả ba cũng như Tiên Anh Minh ban đầu đeo lên vậy, sững sờ đến kinh ngạc, khi họ có thể nhìn xuyên thấu bất kì chỗ nào trên mặt nạ.
Cả ba đeo hết lên, bỗng một cơn đau nhói từ đầu truyền ra, cơn đau không khác gì cơn gió phảng phất lướt qua, làm họ giật mình, khó hiểu chuyện gì xảy ra, hướng ý đến nguyên nhân là do chiếc mặt nạ.
“Đây là tác dụng phụ khi đeo lên chiếc mặt nạ sao?” Keelin suy đoán, lướt nhìn xem hình dáng chiếc mặt nạ của hai người còn lại.
Theo mình suy đoán thân phận của cô gái thuộc tộc “Thiên Vũ” kia là dòng dõi cao quý, với khuôn mặt xinh đẹp thì chiếc mặt nạ rất hợp với cô ta... Khoan đã, khuôn mặt.... Sao mình lại không nhớ rõ hình dáng khuôn mặt cô ta vây? Chẳng lẽ là do cơn đau lúc nãy... Keelin nhận ra điều khác lạ, quay hướng thiếu nữ “Tinh Linh” xác nhận xem, giống vậy, khuôn mặt thiếu nữ “Tinh Linh” trong đầu hắn biến mất.
Như vậy cơn đau vừa rồi chính là xóa đi ký ức khuôn mặt của nhau... Mà người làm được điều đó chính là vị “thần” bí ẩn đang theo dõi ở đây... Hắn đã xác định được nguyên nhân cơn đau, thứ nó mang lại, hướng hai ngươi kia, giải thích:
“Hai người thử nhìn xem, có nhớ mặt nhau không.”
Cô gái “Nữ Hoàng” và Selina ngơ ngác trước câu nói của hắn, tự nhiên theo lời nói quay lại nhìn nhau, nhớ xem khuôn mặt đối phương như nào, rồi họ nhận ra mình trong đầu mình không còn rõ hình dáng khuôn mặt đối phương nữa.
Trong đầu họ cùng nhau nghĩ đến người khả năng làm ra chuyện này vị thần bí, chủ nhân nơi đây, chỉ có người mới làm ra được chuyện như vậy. Hai người kinh sợ, sâu trong linh hồn vị thần bí đã nâng lên ở vị trí rất cao với sự thần bí và cường đại của mình.
Tiên Anh Minh bên ngoài, đang ngồi xuống dựa vào tường, thở hồng hộc, nhìn hắn giống như một kẻ sắp c·hết, ánh mắt ủ rũ không còn tý sứ lực nào, cả người giãn ra.
Hắn dùng năng lực xóa đi ký ức về khuôn mặt ba người của nhau, tránh trường họ lợi dụng gây thiệt hại cho nhau.
Nhưng hắn không ngờ rằng lại mất nhiều sức lực như vậy, giờ đây hắn chỉ có thể dựa vào tướng cố điều tiết hơi thở, phục hồi lại thể lực.
May là hắn giao tiếp với ba người kia bằng ý niệm, nên sẽ không lộ ra âm thanh chính thức giọng hắn, nếu không bây giờ lên tiếng, khả năng bị ba người phát hiện ra sơ hở.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi khi dùng năng lực điều khiển nơi đây, đến lỗi tưởng tượng thôi đã rất khó khăn. Tránh lộ ra sơ hở hắn cắn răng cố gắng.
Nghĩ đến là một cuộc họp lại không có bàn ghế, bắt ba người đứng trao đổi thế này sẽ không thay ho lắm. Hắn tưởng tượng đến chiếc bàn tròn to theo kích thước ba người cùng với ba chiếc ghế diễn hóa ở giữa cung điện.
Ý niệm vừa dứt, ở giữ cung điện một bộ bàn ghế làm bằng đá màu vàng trắng hiện lên, đưa đến sự chú ý ba người.
Sau đó một câu nói vang lên:
“Các ngươi hãy chọn vị trí gần nhất với mình!”
Ba người hiểu ý Tiên Anh Minh, mỗi người cất bước đến gần chiếc ghế chỗ mình, ngồi lên.
Thiếu nữ “Tinh Linh” Selina đứng dậy mở miệng, giờ đây trong lòng cô rất phấn khích, vui sướng, không ngờ mình có thể tham gia một sự kiện siêu viễn tưởng, để tránh bị thụt lùi về sau, cô nghĩ đến đưa ra những vấn đề nâng cao tụ họp:
“Hai người nghĩ sao, chúng ta lấy danh xưng riêng, nó giúp cải thiện giao tiếp trong những lần tụ họp, còn tạo ra nét riêng cho tụ họp nữa...” Keelin và cô gái “Nữ Hoàng” nghe vậy gật đầu tán đồng với Selina. Bỗng nhiên Selina phát hiện mình quên lãng vấn đề, bận rộn ngước mặt, lễ phép hỏi:
“Thưa ngài! Chúng tôi làm sao xưng hô ngài?”
Keelin và cô gái “Nữ Hoàng” phát mình quên một điều quan trọng, từ đầu họ không biết xưng hô của vị thần bí này, đứng lên lễ phép, trang trọng hỏi:
“Đúng vậy, chúng tôi xưng hô ngài như nào?”
“Chúng tôi có thể xưng hô ngài thến nào?”
Bên ngoài cung diện.
Xưng hô sao... Thật đúng là mình chưa nghĩ đến trường hợp này... Tiên Anh Minh vẫn ngồi dựa vào tường, nghe vậy sửng sốt một chút, bắt đầu nghiền ngẫm, từ từ phân tích nơi này, sau đó hít một hơi sâu, khẽ cười một tiếng, ý niệm truyền câu trả lời vào trong.
Bên trong cung điện, ba người ngồi xuống, hồi hộp chờ mong câu trả lời của vị thần bí.
Một âm thanh bình thản, phong lưu vang rộn cung điện:
“Các ngươi xưng hô ta là ‘Vĩnh Hằng’”
Âm thanh ngắn gọn đáp lại rất nhanh tan biến tại rộng lớn cung điện, nhưng bên trong lòng ba người Senlina, Keelin và cô gái “Nữ Hoàng” âm thanh vẫn quây quẩn lâu dài bên trong tai họ, khơi dậy một vòng lại một vòng gợi sóng.
Họ không nghĩ tới xưng hô của vị thần bí lại cho mỗi người cảm giác hoàn mỹ thể hiện ra khí chất bí ẩn, cường đại mà lại còn rất cổ xưa.
Mấy giây yên tĩnh về sau, Selina mở miệng, cô hướng mặt hai người kia, giọng điệu chậm rãi trở nên vui sướng, trong lòng kích động không thôi, nói ra:
“Vậy tôi lấy ‘Thiên Nhiên’ làm xưng hô cho mình!”
“Còn hai người thì sao?” Selina mỉm nụ cười tươi sáng, hướng hai người hỏi.
Keelin thấy vậy, khẽ cười một tiếng, ngữ khí bình thản nói:
“ ‘Tự Do’ sẽ là xưng hô của tôi.”
Cô gái “Nữ Hoàng” hơi cau mày, chợt giãn ra, gật đầu một cái, ngọt ngào mở miệng:
“Còn tôi sẽ lấy “Công Lý” làm xưng hô.”
“Vậy xưng hô đã lấy đủ, chúng ta liền xem như một thành viên sáng lập hôi nhóm này...” Selina vui mừng lên tiếng, dừng lại vài giây nghĩ đến hội nhóm này vẫn chưa có tên, vội vàng ngẩng đầu, tôn kính nói: “ Ngài Vĩnh Hằng, không biết hội nhóm sẽ mang tên gì vậy?”
Cô gái “Nữ Hoàng” và Kelina gật đầu tán đồng ý kiến của Selina, im lặng chờ đợi.
Bên ngoài cung điện.
Tiên Anh Minh đã phục hồi gần đủ thể lực, diễn hóa ra một chiếc ghế gỗ, với tấm đệm mềm mại kê ở dưới mặt ghế, ngồi lên, nghe được câu hỏi thiếu nữ “Tinh Linh” trầm ngâm vài giây, lại truyền câu trả lời vào trong.
Rộng lớn cung điện, một âm thanh lớn vang lên:
“Vậy hội nhóm lấy tên là ‘Hắc Ám Cửu Thiên!”
“Sao tên hội nhóm giống hội tà ác thế? Không thể nghĩ như vậy được, nếu ngài Vĩnh Hằng nghe thấy thì sao...” Selina vội lắc đầu, nom lớp lo sợ bị ngài “Vĩnh Hằng” trách tội, vì nghĩ xấu tên do ngài đặt ra.
Cô gái “Nữ Hoàng” để ý hành động của Selina, khó hiểu, mà cô cũng không bật tâm đến tên hội nhóm tý nào.
Keelin nghe tên nhóm, rơi vào trầm tư, dừng như hắn bắt được một lượng thông tin gì đó, một thông tin rất khủng kh·iếp, nhưng không tiện nói ra, vẫn im lặng.
Âm thanh Tiên Anh Minh lần nữa vang lên:
“Hiện tại các ngươi có thể tự trao đổi!”
“Hiện tại ta không cần trao đổi gì!”
Nghe được câu nói của ngài "Vĩnh Hằng" Cô gái “Nữ Hoàng” ánh mắt đảo qua hai người, hít một hơi mạnh, ngữ khí bình tĩnh mở miệng:
“Hai người có biết về siêu phàm giả không?”
“Ý là kẻ bị nguyền rủa?” Selina kinh ngạc trước câu hỏi cô gái “Công Lý” bật thốt một câu.
“Kẻ bị nguyền rủa?” Cô gái “Nữ Hoàng” cau mày, nghi hoặc nhìn về Selina hỏi lại.
“Thật sự xin lỗi đã lên tiếng” Selina xấu hổ, hai bá bên trong mặt nạ đỏ bừng, cúi đầu ngại ngùng xin lỗi.
Bên ngoài cung điện.
Siêu phàm giả?... Kẻ bị nguyền rủa?... Tiên Anh Minh ngồi bên ngoài, nắm bắt được thông tin quan trọng, thúc đẩy đầu óc nhớ tới mấy tệp giấy ghi phương pháp ở lâu đài phía Đông.
Bên trong cung điện.
Keelin ngồi một bên quan sát cuộc trò chuyện hai người, hơi kinh ngạc khi cô gái “Công Lý” không bật tâm lắm, nếu tụ họp này mà không liên quan đến mấy chuyện siêu phàm thì thật đúng là không xứng đáng.
Hắn thấy tình huống có chút khó sử, ho một tiếng hấp dẫn chú ý hai người, giọng nói bình tĩnh trả lời vấn đề cô gái “Công Lý” xua tan không khí nặng nề:
“Siêu phàm giả hay được gọi là kẻ bị nguyền rủa.”
“Hóa ra là vậy...” Cô gái gật đầu một cái, hiểu ra, hướng Keelin nói tiếp: “Vậy anh có biết siêu phàm giả không?”
Keelin nghe vậy, hơi dựa về sau, khuôn mặt thư giãn, đôi chân khoắc lên nhau, hai tay đan lại để lên đùi, mỉm cười, ngữ khí bình thản trả lời:
“Tôi chính là một siêu phàm giả.”
Cung điện rơi vào yên tĩnh khi Keelin trả lời câu hỏi cô gái “Công Lý”.
Cô gái “Công Lý” trợn mắt kinh ngạc nhìn vị trung niên “Tự Do” không nghĩ người này lại một “siêu phàm giả” còn thiếu nữ “Thiên Nhiên” Selina ngẩng đầu nhìn quý ông “Tự Do” biểu cảm kh·iếp sợ.
Bên ngoài cung điện.
Một siêu phàm giả sao?
Đó là lý do mình nhìn thấy người này khác với hai người còn lại, sâu bên trong chứa nhiều tạp chất tím đen. Hẳn đó là cái gọi là nguyền rủa.
Tiên Anh Minh cuối cùng lý giải được khúc mắc trong lòng mình, lại ngẩng đầu nhìn hình ảnh bên trong cung điện qua tấm gương lớn.