Có một ước mơ không khó, nhưng giữ được ước mơ đó và dám thực hiện nó mới là điều quan trọng.
- Bob Ernst
Trên tầng 80 của một chung cư, có hai anh em nhà nọ sống cùng với nhau. Một ngày kia, khi trở về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng khi nhận ra thang máy của chung cư đã bị hỏng. Họ buộc phải leo thang bộ mới có thể lên tới căn hộ của mình.
Sau khi đã vất vả lên đến tầng 20, họ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Để nhẹ nhàng, họ quyết định để những túi xách nặng nề ở lại đây và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Vai đã nhẹ gánh, cả hai đi nhanh hơn. Thế nhưng khi lên đến tầng 40, đôi chân của họ đã gần như mất cảm giác vì nhức mỏi. Quá bực bội và cáu kỉnh, hai anh em bắt đầu cằn nhằn rồi lớn tiếng cãi nhau. họ vừa cất những bước chân nặng nề của mình, vừa tiếp tục trận cãi vã cho đến tận tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng chỉ còn 20 tầng nữa là đã đến được nhà, thế là không ai bảo ai, hai anh em ngừng cãi và im lặng tiếp tục cuộc hành trình. Hai mươi tầng còn lại cuối cùng cũng qua đi, và họ đến được căn hộ của mình. Nhưng bi kịch thay, lúc đó họ mới phát hiện ra là chìa khóa nhà đã để trong túi xách bỏ lại ở tầng 20.
Đây có thể chỉ là một câu chuyện cười, nhưng nếu suy nghĩ sâu rộng hơn, ta còn nhận thấy nó cũng tựa như cuộc đời mỗi người vậy... Khi còn bé, nhiều người trong chúng ta sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè. Sống trong áp lực và căng thẳng, chúng ta hiếm khi được làm những gì mình muốn. Quá mỏi mệt, đến năm 20 tuổi, chúng ta quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi và sống cho những giấc mơ của riêng mình.
Nhưng khi 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn. Nhìn lại những giấc mơ, ta cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Thế rồi ở tuổi 60, nhận ra mình không còn nhiều thời gian, chúng ta chấp nhận cuộc sống và bước đi trong sự nhẹ nhàng, rõ ràng sẽ không còn điều gì có thể làm nỗi thất vọng nữa cả. Tuổi 80 - cái đích cuối cùng của đời người- rối cuộc cũng đến. Nhưng oái oăm thay, lúc này chúng ta ta chợt nhận ra mọi nhứ không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì còn quá nhiều giấc mơ chưa được thực hiện. Những giấc mơ ấy chúng ta đã vứt bỏ cách đây 60 năm.
Vậy ước mơ của bạn là gì?
- Le Lai
Theo What Is Your Dream?
Chân lý cuộc đời
Giờ đây, khi đã đứng ở chặng cuối của cuộc đời, tôi mới có thời gian đề nhìn lại, suy ngẫm và chiêm nghiệm. Tôi thật lòng muốn cảm ơn cuộc sống vĩ những gì mà cuộc sống đã dạy cho tôi. Tôi mong rằng những điều tôi gửi đến bạn hôm nay có thể nâng bước bạn trong những lúc sóng gió cuộc đời:
Bạn không thể làm cho ai đó yêu bạn. Nhưng tất cả những gì bạn có thể làm là trở thành một người đáng yêu trong mắt mọi người.
Dù bạn có dành bao nhiêu tình yêu thương và sự quan tâm cho những người xung quanh thì vẫn có lúc họ phản bội lại tình cảm của bạn. Nhưng dù sao đi nữa, hãy cứ quan tâm đến họ bằng tấm lòng chân thành nhất.
Hãy nhớ rằng phải mất rất nhiều năm mới có thể tạo dựng niềm tin, nhưng chỉ cần một vài giây là bạn có thể đánh mất nó.
Điều quan trọng trong cuộc sống này không phải là những gì bạn có, mà chính là bạn đã lưu lại được gì.
Đằng sau bất kỳ thử thách nào cũng sẽ là một trải nghiệm quý báu của cuộc sống.
Đừng bao giờ so sánh cuộc đời mình với người khác, mà hãy cố gắng từng ngày, từng ngày để có được tất cả những gì bạn mong muốn, bằng chính sức lực và tâm trí của bản thân.
Điều quan trọng không phải những gì xảy ra với bạn, mà chính là cách bạn đối phó với chúng như thế nào.
Tôi biết rằng cho dù bạn có cắt mỏng một sự việc, một vấn đề trong cuộc sống khéo léo đến thế nào đi nữa thì nó vẫn luôn có hai mặt.
Sẽ luôn phải mất một thời gian dài để có thể trở thành người mà mình mong muốn. Vì thế, hãy luôn nhẫn nại.
Bình luận hay nhận xét một sự việc thì dễ dàng hơn là trực tiếp tham dự vào. Vì lẽ đó, đừng vội phán xét người khác.
Hãy dành những lời âu yếm cho những người mà bạn yêu thương, ngay lúc này, vì có thể đó là lần cuối cùng bạn trông thấy h.
Chúng ta luôn có thể tiếp tục đi, thậm chí cả khi ta nghĩ rằng mình hoàn toàn không thể.
Phải có trách nhiệm với những gì mình đã làm, cho dù điều đó có khó khăn đến thế nào đi nữa.
Bạn luôn có sự lựa chọn hoặc điều khiển được hành vi của mình, hoặc để cho nó điều khiển chính bạn.
Hãy hiểu rằng điều gì đến quá dễ dàng thì cũng ra đi nhanh chóng. Cũng như vậy, bất cứ một mối quan hệ say đắm, nồng nàn ngay lần đầu tiên nào rồi cũng dần phai nhạt khi có một mối quan hệ khác thay thế.
Tha thứ là một bài học khó khăn, cần phải rèn luyện và thực hành thường xuyên.
Hãy hiểu rằng có những người yêu bạn tha thiết nhưng không biết cách thể hiện tình cảm của mình. Và nếu một ai đó không yêu thương bạn theo cách bạn muốn thì điều đó cũng không có nghĩa họ không yêu bạn bằng tất cả những gì họ có.
Tiền bạc là thứ tồi tệ để đem ra thỏa thuận một điều gì đó không đúng với giá trị của chúng.
Với một người bạn thân thiết nhất bên mình, ta có thể làm một điều gì đó, hay thậm chí không làm gì cả mà vẫn có được quãng thời gian đẹp đẽ nhất.
Hãy vui khi thấy rằng càng ngày, ta càng giống như cha mẹ mình, dù đó là việc thừa hưởng một đôi mắt không xanh thẳm như mơ ước, một đôi môi không đầy đặn tuyệt vời.
Thỉnh thoảng tôi và bạn cũng nổi giận - chúng ta có quyền nổi giận - nhưng điều đó không có nghĩa ta được phép trở thành một người tàn nhẫn. Tình bạn thật sự sẽ tiếp tục lớn lên, ngay cả khi hai người sống cách xa nhau. Và tình yêu thật sự cũng như vậy.
Sự trưởng thành tùy thuộc vào những kinh nghiệm mà bạn đã trải qua chứ hoàn toàn không dựa vào số lần sinh nhật bạn từng có trong đời.
Đừng bao giờ nói với một đứa trẻ là những giấc mơ của nó không thể xảy ra hoặc rất kỳ dị, bởi điều đó chẳng khác nào bạn đang làm thui chột niềm tin trong chúng.
Gia đình không phải lúc nào cũng ở bên cạnh bạn. Vì vậy, hãy tạo ra những mối quan hệ tốt đẹp khác quanh mình, để bạn - chính bạn chứ không phải ai khác - luôn được chăm sóc và yêu thương trong vòng tay nhân ái của mọi người.
Dù một người bạn có tốt đến thế nào đi nữa, đôi khi, họ cũng sẽ làm tổn thương bạn. Khi ấy, cách tốt nhất chúng ta có thể làm đó là tha thứ.
Được người khác tha thứ là chưa đủ. Đôi khi, bạn phải học cách tha thứ cho chính mình.
Hãy luôn ý thức được rằng, cho dù trái tim bạn có tan nát ra sao, thì thế giới này vẫn sẽ không bao giờ dừng lại.
Khi hai người có vấn đề tranh cãi, điều đó không có nghĩa là họ không yêu nhau. Và ngược lại, với hai người không bao giờ tranh cãi, cũng chẳng phải là họ yêu nhau tha thiết.
Hai người có thể cùng nhìn vào một vật, nhưng những gì họ thấy là khác nhau hoàn toàn.
Dù ta có cố gắng bảo vệ, ấp ủ những người mình yêu thương như thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ bị tổn thương bởi những khắc nghiệt của cuộc sống.
Có rất nhiều cách để yêu và giữ tình yêu, nhưng cách tốt nhất, đó là hãy yêu thật lòng.
Những người trung thực với chính mình, bao giờ họ cũng tiến xa hơn trong cuộc sống.
Dù bạn có bao nhiêu bạn đi nữa, cũng sẽ có lúc bạn cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa cuộc đời. Vì vậy đừng quên học cách tin và yêu chính bản thân mình.
Cuộc sống của bạn có thể bị thay đổi bởi những người mà thậm chí bạn không hề biết tới.
Ngay cả khi bạn nghĩ rằng mình không có gì để cho, bạn vẫn còn tình yêu thương và sự chia sẻ để trao đi một cách hào phóng.
Viết cũng như nói có thể làm dịu nỗi đau.
Những bằng khen trên tường không làm bạn trở thành con người có học thức hay đáng kính trọng.
Mọi người ngay cả những người bạn yêu thương nhất rồi cũng có lúc rời xa bạn.
Mặc dù từ “yêu” có nhiều nghĩa khác nhau nhưng hãy thận trọng khi sử dụng bởi vì nó sẽ mất giá trị khi bị lạm dụng.
- Anh Thy
Theo Words Of Wisdom
Sức mạnh của lời nói
Vào buổi sáng đẹp trời nọ, một bầy ếch rủ nhau vào rừng dạo chơi. Do bất cẩn, hai chú ếch chẳng may trượt chân rơi xuống một cái hố sâu. Trong tình thế hiểm nguy, những chú ếch trong bầy vội đến bên miệng hố để tìm cách ứng cứu. Thế nhưng, sau khi thử mọi cách, chúng thấy cái hố quá sâu để có thể cứu hai chú ếch xấu số. Cả bầy tuyệt vọng nói với hai chú ếch dưới hố biết sự thật phũ phàng này và bảo hai chú chỉ còn biết chờ đợi cái chết mà thôi.
Bỏ ngoài tai những lời bình luận đó, hai chú ếch cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Nhưng thay vì động viên cổ vũ, những con ếch kia lại khuyên hai chú đừng nên phí sức mà hãy sớm chấp nhận số phận của mình. Sau những nỗ lực không thu được kết quả, một chú nghe theo lời khuyên của bầy ếch trên bờ, bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.
Trong khi đó, chú ếch còn lại tiếp tục nhảy. Mặc dù cả bầy ếch không ngừng lặp lại lời khuyên trước đó nhưng chú vẫn không từ bỏ nỗ lực của mình và ngày càng nhảy mạnh hơn. Cuối cùng chú cũng nhảy được lên bờ. Lúc này, cả bầy ếch vây quanh chú và hỏi: “Anh không nghe thấy những gì chúng tôi nói à?”. Thì ra chú ếch này bị nặng tai. Chú tưởng cả bầy ếch đã động viên chú trong suốt khoảng thời gian qua.
Mỗi lời nói cửa chúng ta đều ẩn chứa một sức mạnh vô hình. Một lời động viên khích lệ có thể trở thành động lực giúp cho những người đang trong cơn bế tắc lấy lại tinh thần và vượt qua khó khăn. Nhưng cũng có những lời nói có thể giết chết một người trong tình thế tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì mình nói. Đừng hủy diệt tinh thần của một người đang trong hoàn cảnh khốn khó bởi những lời nói tiêu cực của mình. Thay vào đó, hãy biết dành thời giờ đề động viên và khích lệ họ. Cuộc sống của chúng ta và mọi người xung quanh trở nên như thế nào tùy thuộc vào chính thái độ và những lời nói của chúng ta.
- An Bình
Theo Internet
Hai mặt của sự hy sinh
Trong căn nhà nhỏ ở một vùng ngoại ô, có hai vợ chồng nọ đã luống tuổi. Họ từng trải qua những ngày tháng bên nhau đầy yêu thương và yên bình. Niềm vui chung của họ là cùng chăm sóc một vườn dưa chuột xanh tốt sau nhà. Ông cụ chăm sóc vườn dưa rất cẩn thận, hết dậy sớm tưới nước lại bỏ công bắt sâu, nhổ cỏ. Những trái dưa chuột ngon nhất sẽ được hái để bà cụ muối dưa - bởi đó là thói quen của bà từ rất lâu. Mùa đông tới, khi vụ thu hoạch dưa chuột đã hết, ông cụ lại nghiên cứu các bản danh sách giới thiệu hạt giống để đặt mua loại tốt nhất. Xuân về, các con của ông bà sống gần đấy giúp họ xới đất, gieo hạt. Bà cụ lại tìm được các sách nấu ăn để học hỏi thêm những bí quyết làm dưa chuột muối. Trong mắt mọi người, ông bà là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Họ sống thân thiện, gần gũi với những người chung quanh. Bất cứ vị khách nào đến chơi cũng được ông bà tặng một bình dưa chuột muối mang về.
Nhưng một ngày kia, ông cụ qua đời. Mùa xuân năm đó, tất cả con cái tụ họp bên mẹ mình và nói:
- Chúng con biết mẹ rất thích làm dưa chuột muối, nên chúng con sẽ thay cha tiếp tục đặt mua hạt giống, sẽ trồng và chăm sóc dưa chuột cho mẹ.
Người mẹ mỉm cười:
- Cảm ơn các con, các con không cần trồng dưa nữa đâu. Thật ra thì mẹ không thích ăn dưa muối nhưng vì bố các con thích trồng dưa chuột nên mẹ muối thôi.
Những người con ngỡ ngàng. Trước khi cha mất, ông từng kể với họ rằng ông không hề thích trồng dưa chuột, ông làm điều đó chỉ vì bà thích trổ tài muối dưa mà thôi.
Với bạn, câu chuyện này vui hay buồn? Nhiều người thấy nó vui, bởi theo họ ở đó ẩn chứa một tình yêu đẹp, sâu sắc của cặp vợ chồng già. Hai ông bà đã sống và làm việc vì nhau. Vì muốn đẹp lòng người bạn đời của mình, họ chấp nhận làm những điều mình không hề thích. Nhưng với tôi, câu chuyện lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác, bởi hai ông bà đã không thật sự chia sẻ suy nghĩ, sở thích với nhau. Họ sống vì người khác, đến mức quên cả sở thích riêng của mình. Do đó, thay vì cùng sống vui vẻ bên nhau và tạo ra những điều mới mẻ hơn, họ lại luẩn quẩn với một định kiến về sự hy sinh và trách nhiệm đối với nhau.
Trong tình yêu, bên cạnh việc tôn trọng sở thích của nhau, chúng ta còn phải biết chia sẻ những suy nghĩ, tình cảm thật sự của bản thân với nhau.
- Lê Lai
Theo Internet
Nếu một lần nữa sống lại cuộc đời mình...
Con người ta thường không hối tiếc vì những gì mình đã làm, họ chỉ hối tiếc vì những điều mình chưa làm được trong đời nếu được một lần nữa sống lại cuộc đời mình...
Tôi sẽ sẵn sàng đối mặt với những khó khăn, đối phó với chúng bằng một tinh thần kiên cường hơn nữa.
Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc thư giãn, tận hưởng cảm giác ấm áp bên gia đình và bạn bè.
Tôi sẽ háo hức đón chào mỗi ngày mới.
Tôi sẽ sống hết mình, sẽ làm việc nghiêm túc.
Tôi sẽ đi du lịch nhiều hơn, sẽ thoải mái ăn những món ăn mình thích. Tôi sẽ chẳng để tâm nhiều đến những lời đàm tiếu của người đời, sẽ luôn giữ vững lập trường của mình và học cách tin tưởng nhiều hơn.
Tôi ước gì mình có thêm thời gian, thêm thật nhiều thời gian để một lần nữa, tôi có thể làm lại hoàn hảo hơn những việc mà trước đây, tôi mắc nhiều thiếu sót.
Hành lý trong những chuyến du hành trước đây của tôi lúc nào cũng đầy ắp, từ quần áo, sách vở, giấy tờ, tiền bạc... Giờ tôi chỉ ước mình có thể một lần tùy hứng đi xa, chẳng mang theo gì ngoài tinh thần sẵn sàng và trái tim háo hức.
Nếu tôi được sống lại cuộc đời mình một lần nữa...
Tôi sẽ thức dậy thật sớm để nhìn ngắm mặt trời, đi dạo trên những thảm cỏ xanh non bằng đôi chân trần, và tôi cũng sẽ đứng thật lâu trên con đường đầy lá vàng rơi mỗi chiều thu.
Tôi sẽ đi dư dạ hội, đi khiêu vũ nhiều hơn.
Tôi sẽ thường ghé vào công viên để thoải mái chơi đùa.
Tôi sẽ về nông thôn để một lần đi qua cây cầu tre, để dạo quanh cánh đồng ngập nắng, để chiều về với giỏ hoa cúc vừa bừng tỉnh giấc đón thu sang.
- Nguyễn Đoàn
Theo If I Had My Life To Live Over
Niềm tin
Niềm tin vào chính mình có sức mạnh xua tan tất cả sự hoài nghi của người khác.
- Khuyết danh
Tôi sợ, sợ kinh khủng. Trong hoàn cảnh của tôi, có ai mà không sợ cơ chứ? Ở lần phẫu thuật trước, chỉ thiếu chút nữa thì tôi đã không thể qua khỏi vì mất quá nhiều máu. Vậy mà tôi lại sắp phải phẫu thuật một lần nữa. Ca mổ lần này sẽ quyết định số phận của tôi, bởi nó sẽ xác minh khối u trong cơ thể tôi là lành tính hay ác tính.
Sau khi thử đặt chân lên lằn ranh mong manh giữa sự sống và cái chết trong lần phẫu thuật trước, tôi đã có được một chút kinh nghiệm trong cuộc chiến sống còn của mình. Ra viện, tôi đã tìm được rất nhiều sách về vấn đề tâm linh, dẫu rằng trước giờ tôi vẫn khăng khăng giữ lập trường duy vật biện chứng của mình. Giữa con đường mờ sương không lối ra mà tôi đã mò mẫm đi qua trong khi ca phẫu thuật đang tiến hành, đầu óc tôi lờ mờ nhận ra một cuộc sống khác của con người mình. Một thế giới tinh thần sinh động, phức tạp đã dần hé lộ, và lần này, tôi sẽ dựa vào nó để chiến đấu một cách mạnh mẽ. Tôi nhất định sẽ không là một bệnh nhân thụ động, nằm chờ vô vọng trên bàn phẫu thuật nữa. Tôi đã có một kế hoạch.
Ca phẫu thuật được ấn định vào lúc 8 giờ sáng ngày thứ ba tại một bệnh viện lớn ở Los Angeles. Chiều ngày thứ hai, tôi làm thủ tục nhập viện với một tâm trạng hồi hộp không tránh khỏi. Đêm đó, bác sĩ gây mê đến gặp tôi tại phòng bệnh - một thủ tục thông thường trước mỗi ca phẫu thuật.
- Thưa bác sĩ, lần trước sau khi phẫu thuật xong, tôi bị nôn ghê lắm. Lần này, bác sĩ có thể cho tôi một liều gây mê khác được không? - Tôi lo lắng hỏi.
- Tôi sẽ làm như thế, nếu cô thấy thoải mái hơn! - Vị bác sĩ trả lời sau một lúc suy nghĩ.
- Bác sĩ ạ, tôi muốn nhờ ông cùng hợp tác với tôi một việc! - Tôi bắt đầu kế hoạch của mình, trái tim đập như trống dồn trong lồng ngực vì hồi hộp.
- Tôi đã được một cuốn sách có tên là “Những phương pháp chữa trị hiệu quả nhất” của Bobbie Probstein. Trong quyển sách này có đề cập đến việc ngay cả khi một người đã được gây mê hoàn toàn, tiềm thức vẫn có thể lưu lại những gì họ được nghe. Vì vậy, trong cuộc phẫu thuật ngày mai, tôi xin ông hãy nói với tôi những câu tốt lành, ông có sẵn lòng giúp tôi điều đó không, thưa bác sĩ?
- Cô nghĩ việc đó là quan trọng thật sao? - Vị bác sĩ ngạc nhiên hỏi lại.
- Đúng vậy, tôi tin vào sức mạnh của tinh thần. Ông có thể giúp tôi chiến đấu với bệnh tật tốt hơn bằng những lời động viên ngay cả khi tôi đang hôn mê. Tôi cần sự bảo đảm của bác sĩ rằng ông sẽ làm những gì tôi đề nghị, ngay cả trong trường hợp ông chỉ làm thế để an ủi hay làm vừa lòng tôi thôi.
- Được rồi, tôi sẽ làm. - ông nhìn thẳng vào mắt tôi. - Trước đây, tôi chưa từng làm như vậy bao giờ, và tôi cũng không thực sự đồng ý với chị rằng một bệnh nhân được gây mê lại có thể nghe hay cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh mình. Nhưng nếu chị đã tin thì cứ yên tâm là tôi sẽ làm những gì chị muốn.
- Xin cảm ơn bác sĩ! Tôi không muốn nghe ai đó nói về bất kỳ điều gì không hay trong khi tôi đang được phẫu thuật. Bác sĩ có thể nói giúp tôi như vậy với ê kíp mổ ngày mai được chứ?
- Cô cứ yên tâm, tôi sẽ làm như thế! - Vị bác sĩ khẳng định rồi bước ra ngoài, để lại trong tôi một niềm hy vọng. Tôi hy vọng rằng kế hoạch của tôi là hoàn toàn đúng đắn.
Khi tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, tôi chẳng có chút ý niệm nào về thời gian. Cảm giác đau đớn không còn nữa, trái lại, tôi cảm thấy dễ chịu đến kinh ngạc. Tôi nhận ra mình chẳng hề cảm thấy buồn nôn, thậm chí, tôi còn muốn đi lại cho khỏi chồn chân.
Chiều tối hôm đó, vị bác sĩ phẫu thuật đến thăm tôi.
- Trông cô khá lắm. - ông nói. - Còn hơn cả mong đợi của tôi. Từ trước đến nay, cô là người phục hồi nhanh hơn bất kỳ bệnh nhân nào mà tôi từng biết. Mọi người trong ê kíp phẫu thuật cũng rất vui và kinh ngạc trước trường hợp của cô. Và tin tốt lành nhất mà tôi muốn mang đến cho cô là: tất cả các kết quả xét nghiệm của cô đều âm tính. Điều đó có nghĩa là hoàn toàn không còn dấu hiệu của một khối u ác tính nào.
Ngày hôm sau, bác sĩ gây mê cũng ghé thăm tôi với một nụ cười rạng rỡ trên môi:
- Tôi rất ấn tượng. Cô đã tỏ ra vô cùng can đảm trên bàn mổ. Không như lần trước, trong lần phẫu thuật này, cô mất rất ít máu. Cô thật sự đã khiến tôi bị thuyết phục về phương pháp chữa trị bằng tinh thần. Vì vậy, từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn nói những lời tích cực với tất cả các bệnh nhân của mình.
- Vâng, cảm ơn những gì bác sĩ đã làm cho tôi. Thế bác sĩ đã dùng loại thuốc gây mê nào để thay loại kia vậy? Lần này tôi không gặp vấn đề gì cả.
- Sự thật là, Sheri ạ, tôi vẫn dùng thuốc cũ vì đó là loại tốt nhất mà bệnh viện có. - ông mỉm cười. - Tôi cũng không hề cho cô dùng thêm bất cứ loại thuốc nào để phòng chứng buồn nôn. Tất cả những gì tôi làm để giúp chống lại chứng buồn nôn của cô là lặp đi lặp lại câu: “Cô sẽ không bị nôn nữa đâu”.
Như vậy, rõ ràng sự hợp tác của chúng tôi đã đem lại kết quả.
Giờ thì tôi hiểu rằng tôi hoàn toàn có quyền định đoạt đối với bản thân mình. Nếu tôi tin và chủ động đề nghị người khác củng cố niềm tin đó trong tôi, tôi sẽ có thể làm nên những điều kỳ diệu.
Tôi đã được được ở đâu đó rằng những bệnh nhân thụ động, chỉ biết phó thác cuộc sống của mình cho người khác thường không mau lành bệnh bằng những bệnh nhân có tính quả quyết và chủ động. Vì vậy, hãy cứ tin tưởng và làm tất cả những gì có thể để giải quyết vấn đề, bằng sự quyết tâm của bản thân cùng với sự hỗ trợ của những người xung quanh.
Sau lần phẫu thuật thứ hai này, tôi đã có được nhận thức sâu sắc về sức mạnh hòa quyện giữa cơ thể, tâm hồn và trí óc của con người. Chúng quả là một thể thống nhất!
- Thủy Nguyễn
Theo Input And Outcơme
Ngày đẹp nhất trong đời
Hãy bước chậm rãi. Hạnh phúc là khi bạn dành thời gian để cảm nhận từng khoảnh khắc bình thường: dẫn chú cừu ra bãi cỏ xanh, ru con bạn ngủ, hay viết dòng cuối cùng của bài thơ.
- Kahlil Gibran
Đó là một buổi chiều nhạt nắng, bên ô cửa sổ bé xíu của một gác xép nhỏ, ông lão ngồi lặng lẽ với những chiếc hộp đã cũ và phủ đầy bụi bặm. Gạt búi tơ nhện sang một bên, ông lão nghiêng chiếc hộp trên cùng về hướng ánh sáng. Từ từ mở hộp, ông lấy ra một cuốn album cũ. Tay mân mê những tấm hình, đôi mắt đục mờ của ông tìm kiếm đến tha thiết từng kỷ niệm.
Bắt đầu hiện lên trong tâm trí ông là những hồi ức êm đềm về người vợ hiền, tình yêu duy nhất của đời ông. Những kỷ niệm hiện về trong trẻo như một dòng suối và không ngừng tuôn chảy khi ông lần giở những bức ảnh cũ của bà. Đối với ông những bức ảnh này như những báu vật mà mỗi lần xem lại, ông có cảm giác như được sống lại những ký ức ngọt ngào ngày xưa.
Khi đã xem xong bức ảnh cuối cùng, ông đặt tập album sang một bên, rồi lấy ra một quyển sổ nhỏ đã sờn từ một chiếc hộp khác. Nó chính là cuốn nhật ký của con trai ông ngày xưa. Ông không thể nhớ mình đã trông thấy nó bao giờ chưa. “Sao bà ấy lại có thể giữ được những thứ linh tinh cũ kỹ này nhỉ?” - ông ngạc nhiên tự hỏi.
Mở những trang nhật ký, ông liếc nhìn những nét chữ tròn trình và mỉm cười. Trong sự tĩnh lặng của không gian, những ngôn từ ngây thơ, mộc mạc của đứa bé 6 tuổi đưa ông về lại quãng thời gian dường như đã chìm vào quên lãng.
Chợt nhớ mình cũng còn cất giữ một cuốn nhật ký năm xưa, ông bước xuống chiếc cầu thang gỗ và đi vào một căn phòng nhỏ.
Mở cửa tủ, ông mỉm cười khi nhìn thấy cuốn nhật ký của mình, ông ngồi vào bàn và đặt hai cuốn nhật ký bên cạnh nhau. Cuốn nhật ký của ông có bìa da thuộc và chạm khắc tên ông bằng dòng chữ bay bướm nhũ vàng; trong khi đó, cuốn nhật ký của cậu con trai chỉ là cuốn sổ nhỏ đã rách nát với cái tên “Jimmy” đã trầy trụa trên mặt bìa. Ông lướt nhẹ ngón tay gầy guộc trên những con chữ như thể đang âu yếm đứa con yêu dấu.
Khi mở nhật ký của mình, đôi mắt ông chợt dừng tại một câu đứng ngoài lề vì nó quá ngắn gọn so với nội dung của những ngày khác:
Uổng phí một ngày câu cá với Jimmy. Chẳng câu được gì.
Với một tiếng thở dài và bàn tay run run, ông mở nhật ký của Jimmy và tìm thấy ghi chép của cậu trong cùng một ngày. Những chữ cái nguệch ngoạc, in đậm trên mặt giấy: Đi câu cá với bố. Một ngày đẹp nhất trong đời
- Lê Lai Theo Internet
HẾT TẬP 7