"Harry, chúng ta có thể sử dụng cây chổi này được ư? Con nói là nó dùng phép thuật để điều khiển mà?" Esme nghi vấn. Quý bà ma cà rồng từ ái tựa một người mẹ hiền đang quan sát cán chổi, bà có thể cảm nhận được dòng ma lực ẩn chứa sau lớp gỗ, cứ như dòng năng lượng đó đang tương tác với bà vậy, đây là điều quý bà ma cà rồng chưa từng trải qua.
"Hừm, bởi vì ma cà rồng cũng được xem như là một sinh vật huyền bí nên chắc chổi bay cũng sẽ nhận được nguồn ma lực của mọi người mà, con đoán mọi người hẳn đã cảm nhận được?"
Emmett phấn khích gật đầu, anh không thể chờ thêm nữa. Hồi trước Harry đã từng miêu tả những trận Quidditch làm cho anh chàng ma cà rồng đây mê mệt không thôi, càng chẳng cần nói đến vụ bay lượn trên không trung để đuổi theo trái banh có cánh bé xíu kia. Mà tốc độ của trái banh nhỏ đó lại cực nhanh, Emmett hết sức nghi ngờ với thị lực những phù thủy thì làm thế nào mà tóm được món đồ chơi luôn dịch chuyển trong tốc độ cao như thế ở trên sân đấu chứ. Nhưng đây cũng là nguyên nhân vì sao Tầm Thủ lại đóng vai trò quan trọng nhất trong đội, Emmett nheo mắt quan sát cơ thể nhỏ nhắn nhưng khỏe khoắn của Harry, cậu nhóc trước mặt anh là Tầm Thủ trẻ tuổi nhất lịch sử. Anh chàng ma cà rồng này chẳng đợi nổi được xem biểu hiện của cậu trên chổi rồi.
"Đầu tiên, mọi người cần phải có ước muốn bay lên thật mãnh liệt đã, nếu vậy thì cây chổi sẽ đáp ứng tâm nguyện của mọi người." Harry mở miệng, hô một chữ 'Lên', cây chổi trong tích tắc liền lao vút vào lòng bàn tay cậu, nó còn rung lắc dữ dội khi bay nữa, cứ như một đứa bé quá khích ấy. Cậu khẽ cười: "Xem ra nó cũng đang hưng phấn như tôi rồi."
Nhưng Edward chẳng để hồn trên chổi, anh bị đôi mắt sáng ngời của Harry quyến rũ lấy mất rồi. Harry không hề giả vờ, vẻ mặt cậu nhìn chiếc chổi, trông như cậu đã gặp được người bạn thân đã lâu năm, là sự dịu nhẹ anh chưa từng thấy, Edward cũng muốn được đối phương nhìn mình với cảm xúc đó, anh thực sự có thể chết chìm trong hai hồ nước xanh thẳm ấy.
Harry ngồi lên chổi xong rồi tiếp tục giải thích: "Ấn chổi về phía trước và hạ thấp người để di chuyển, kéo cáng lên để dừng lại, cái này mới nghe thì thấy đơn giản, nhưng mông lung lắm, chổi rất dễ hiểu nhầm ý của mọi người. Nếu dùng quá nhiều lực, chổi sẽ đập thẳng xuống đất hoặc nhào lên trên không." Harry làm mẫu một lần, đại gia đình ma cà rồng ngạc nhiên nhìn cây chổi mang Harry bay vụt lên không trung, phóng quanh một vòng rồi hạ xuống mặt đất, "Hic, việc uốn éo cơ thể cũng gây nên sự thay đổi, nói chung, đừng hoảng loạn, và giữ tư thế thoải mái nhất khi bay, chổi bay sẽ tự nghe theo ý của mọi người."
"Mình thích cái này quá!" Tiếng thét khí thế của Alice bị gió khuất lấp, Harry nhìn nàng ma cà rồng nhỏ người ngồi trên chổi xẹt thẳng về hướng cánh rừng già, và nhanh chóng mất hút vào trong, năm phút sau, Alice xuất hiện trước mặt mọi người với mái tóc rối bù, cả bộ quần áo trên người đều dính toàn nào là lá cây rồi cánh hoa. Cô nàng chẳng hề để tâm đến vẻ mặt khiếp vía của mọi người, tiếng cười ngân vang như chuông bạc ấy cứ lan ra khắp bãi đất trống. Có lẽ vì được niềm vui của Alice cảm hóa, mọi người liền tiến bước lên cao với cái chổi, chỉ riêng Rosalie là khoanh tay trước ngực, liếc nhìn những người khác với đôi mắt ghét bỏ.
"Thôi nào Rose, trò này không đáng sợ như vậy đâu. Nếu em rơi xuống thì anh sẽ đỡ lấy em mà." Emmett ngồi giữa không trung hô lớn về phía Rosalie nhăn mũi, cô ghét cay ghét đắng nhìn cây chổi trong tay, Harry có cảm giác nếu Rosalie mà có phép thuật thì chắc ngọn lửa bực tức trong mắt cô đủ để đốt bén cả gỗ.
Rosalie xoay đầu hừ nhẹ với Alice ở gần bên cô, rồi lại để ánh nhìn về lại với Emmett. Cô nàng xinh đẹp quay về chàng người yêu mà bây giờ ấu trĩ chẳng khác con nít, mở miệng: "Em chả sợ đâu, em chỉ không muốn cái cây chổi bẩn này làm nhăn bộ quần áo mới của em."
"Ha, Rosalie, chúng ta đều biết nó chỉ là một cái cớ thôi, hay chị sợ tư thế ngồi trên chổi của chị không đủ đẹp? Em không biết là chị có tật nghi ngờ bản thân vậy đó." Alice chớp mắt, nắm chặt cán chổi đâm bổ tới Rosalie khi cô nàng chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cô hoảng hồn bật thốt, cây chổi trên mặt đất đột ngột đập vào thớ chân Rosalie, nàng ma cà rồng ngã nhào xuống thành thế ngồi trên thân chổi, rồi nó vọt thẳng lên không trung. Harry khiếp sợ nhìn chổi lôi Rosalie biến mất khỏi tầm mắt của cậu, chỉ trong chốc lát, cô lại xuất hiện, và lần này cô gần như lao thẳng xuống mặt đất, cậu phù thủy nhận ra Rosalie đang rất căng thẳng, thao tác khống chế chổi cũng không đúng, và những thao tác giữa lúc hoảng loạn chỉ tổ làm chổi gia tăng tốc độ rớt xuống đất.
Harry điều khiển chổi xông gấp rút tới chỗ Rosalie, cậu rút cây đũa gỗ Nhựa Ruồi của mình, vồn vã phóng hai thần chú giảm tốc độ vào cây chổi kia, nhân lúc có thể bay ngang qua cạnh Rosalie, một cú Wronski nhào xuống lôi ngược hai cây chổi quay lại tiến lên bầu trời phía trước. Harry giữ chặt lấy cơ hội này, cậu túm cánh tay Rosalie, kéo cô nàng vẫn đang khá sốc qua ngồi vào vị trí sau chổi, dòm cây chổi bị mất kiểm soát của đối phương xa khuất khỏi tầm mắt.
Cậu phù thủy đưa Rosalie đáp đất xuống an toàn, hướng lên bầu trời và niệm câu thần chú triệu tập, cây chổi vốn đã bay mất tăm lại phóng thẳng về phía cậu, ngay khi nó sắp lao đến gần các ma cà rồng thì tự dưng nó dừng lại, rồi múa may vòng vèo trước mặt Harry.
Harry rất hối lỗi khi nhìn thấy bộ quần áo xốc xếch của Rosalie, sự trống rỗng trong mắt cô đã khiến cậu phù thủy đây đành nuốt lời xin lỗi còn chưa kịp bật ra đã phải trôi xuống tận bụng. Cô nàng ma cà rồng quyến rũ víu tay Harry, thích thú mở lời: "Ôi Chúa ơi, cái này cực kỳ biết gây kích thích!"
"Chúng ta đấu một trận đi! Carlisle, Rose, Harry và con một đội. Esme, Alice, Jasper và Edward một đội." Emmett khoái trá nói, "Carlisle và Esme sẽ làm Thủ Quân; Rosalie, Alice, Jasper cùng tôi là Tấn Thủ, Edward với Harry làm Tầm Thủ. Được không?"
"Đề xuất này đúng là không thể hay hơn nữa!" Alice nhảy cẩng lên thả trái Snitch vàng khỏi tay, chỉ ba phút sau, nhóc con đã hoàn toàn mất dạng. Ban nãy Harry đã vận chút bùa phép lên nó, để cho nó chỉ có thể bay nhảy giới hạn trong sân mà thôi, và trong vòng một tiếng sau, dẫu cho trận đấu đã dừng lại hay chưa, thì nó cũng sẽ tự bay về giữa sân.
Harry biến hai hòn đá dưới đất làm bàn ghi điểm, còn mấy con thỏ đang chạy nhảy tung tăng gần đấy cũng được biến thành khán giả, ngồi quanh trong chu vi sân đấu. Edward nhíu mày trước hành động của cậu, mang theo đâu đó vẻ bông đùa 'Đúng là cậu đã tính sẵn như vậy', Harry hất má vung nắm đấm với chàng ma cà rồng, chọc cười hết thảy mọi người. Đến vài vị 'khán giả' nọ cũng bật cười.
Jasper hiếu kỳ quan sát hành vi của những 'khán giả', Emmett là thẳng tay chọt ngón tay vào người chúng, mất chú thỏ đã được biến thành người quay lại nhe răng với anh chàng ma cà rồng bự, làm anh chàng cười to đến choáng cả đầu. Carlisle chạm thử vào bàn tay một 'người', ông có thể cảm nhận được những nhịp đập thình thịch từ trái tim, và dòng máu chảy trong mạch dưới làn da, nét mặt quý ông ma cà rồng tóc vàng trông đầy ngạ nhiên: "Trời ạ, bọn chúng y hệt con người vậy. Harry, phép thuật này có thể giữ được bao lâu?"
"Chỉ có thể giữ đến khi trận đấu kết thúc thôi, đây là lĩnh vực thuộc về giáo sư McGonagall, chứ loại phép này con không thạo tay lắm."
"Nhưng nó vẫn rất đáng kinh ngạc!" Esme đứng bên cạnh chồng mình nói.
Trận này hoàn toàn khác xa những trận Quidditch trước đây Harry đã từng đấu, khả năng cân bằng lẫn sức lực và độ nhanh nhạy bẩm sinh của ma cà rồng đủ khiến trận đấu này nhanh chóng rơi vào thế bí, Harry thành công thoát khỏi những trái Bludge đang bay về phía cậu, cậu lao vút tới trái Snitch vàng đang cận kề mặt đất. Cậu phù thủy biết rõ bản thân không thể giữ sự tập trung lâu dài được như Edward, nên cậu cần phải mau chóng kết thúc trận đấu này, và bắt trái Snitch vàng là cách tốt nhất. Harry nhận thấy Edward đang ở ngay sau cậu, thậm chí cậu còn ngửi thấy hương va-ni của chàng ma cà rồng này nữa.
Khoảng cách giữa Harry và mặt đất ngày càng gần hơn, cậu cố sức vươn tay ra, chợt bỗng có một bàn tay thon dài khác như của người chơi dương cầm xuất hiện trong tầm mắt cậu. Chủ nhân tuyệt tác nghệ thuật đó là Edward, tay của chàng ma cà rồng rõ là dài hơn của Harry nhiều, và cũng tiến gần với cơ hội bắt được trái Snitch vàng hơn, cậu phù thủy lầm bầm gì đấy, dùng cả thân tông thẳng vào chàng ma cà rồng bên cạnh, cơ thể Edward bị rung lắc dữ dội và đã để cho mục tiêu bay mất. Hiển nhiên là giờ đây ưu thế của Harry đã quá rành mạch, cậu dang rộng hai tay để và đã với tới bé Snitch vàng đang ngúng nguẩy vẫy cánh, cậu khép chặt hai lòng bàn tay, thắng lợi chỉ còn cách cậu một xíu thôi, nhưng oắt con tinh ranh ấy lại nhào vọt xuống, luồn qua cánh tay gần như đã chạm đất của Harry rồi bay mất. Harry vội kéo cán chổi lên, mũi chân đạp xuống mặt đất, rồi ngút ở giữa chốn không trung lần nữa.
"Không đủ nhanh hả, Harry?" Edward bay đến bên cạnh cậu phù thủy và giở trò chọc ghẹo, anh đã thấy trái Snitch vàng trốn thoát qua lỗ hổng của cậu, chàng ma cà rồng nháy mắt, "Cậu biết tôi sẽ thắng."
"Ồ, nếu như nói vậy có thể giúp anh tối ngủ ngon thì cứ tự nhủ bản thân thế đi, Edward à, anh biết nhất định tôi sẽ thắng chắc mà." Harry nhíu mi, ngoác miệng cười tất thắng với chàng trai, còn nói năng rất tự tin, "Chưa từng có ai hài lòng nổi khi bị Harry Potter cướp được Snitch vàng đâu, anh cũng không!" Vừa dứt lời, Harry liền phóng thẳng như một tia chớp vào giữa sân, nơi trái Snitch vàng đang ở, từ kề bên Edward. Anh cũng bẻ hướng chổi đuổi theo sau cậu.
"Tôi không cần ngủ, Harry." Edward đùa cợt tăng tốc vượt qua mặt Harry, cậu nào cam lòng chịu yếu thế chứ, hai người đây cứ người tiến người cản trên không.
"Cẩn thận!" Alice hô to, một quả Bludge bay vụt về phía hông Edward, chàng ma cà rồng đột ngột tăng tốc, trái bóng đã bị tránh thành công lại đổi chiều đuổi theo sau Edward, dày đặc khí thế kiểu nếu không xử lý hết mục tiêu là không bỏ cuộc. Edward nhíu mày lao qua chỗ Emmett, anh chàng tránh không kịp nên bị bóng đập trúng, rớt cái bụp xuống đất, rên đau ê ẩm.
Emmett xoa vùng bụng vừa bị tấn công, dùng gậy đánh bay Bludge về kẻ cầm đầu là Alice, cô nàng cười khúc khích né đi. Jasper cũng bay đến chỗ người yêu, đánh bóng về hướng Harry, cậu nhóc sắp tóm được Snitch vàng rồi. Edward chạm mắt thấy quả Bludge mới gặp đây, cậu phù thủy mắt xanh hình như chẳng định tránh, anh không biết là cậu không phát hiện hay là không thèm để ý nó, mặc dù Harry đã đảm bảo với anh rằng cậu luôn ếm bùa bảo vệ, nhưng trái tim chàng ma cà rồng vẫn như lưng chừng nơi cần cổ, anh điều khiển chổi bay theo Bludge. Edward cứ giục chổi tăng tốc không thôi, nhưng dẫu thế nào anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quả Bludge ở khoảng xa phía trước chả tài nào chạm tới, lao vụt vào đầu cậu như lúc trước.
Edward thật sự không kìm lại nổi, anh nhắc với giọng cực lớn cho Harry, nhưng sắc mặt cậu chẳng chút biến đổi, chỉ liếc sơ qua hướng của trái Bludge, rồi đột nhiên từ trên chổi cậu nhảy phốc lên tóm lấy bé Snitch vàng bỗng hiện ra giữa trời cao. Edward xoay chổi về phía cậu phù thủy, anh thấy Harry nở một nụ cười mê đắm, cây chổi cậu chợt hiện vèo ngay bên cậu, Harry quơ tay vớ cán chổi, quàng một chân bám phía trên trước, rồi nâng người trèo lên chổi.
Harry xòe bàn tay ra, trái Snitch vàng lại vây vẫy cánh, con số trên bảng điểm chao đảo quy mô lớn, dừng ngay ở 150:50, ngoài sân bùng lên hằng hà những tiếng hoan hô, chẳng mấy chốc sau, nhà Cullen cũng hân hoan reo hò. Emmett đưa tay tính ôm cậu phù thủy, nhưng đã bị Rosalie xách cổ áo lôi đi dạy dỗ một trận, anh chàng đành mỉm cười lúng túng, Harry đoán Emmett chắc định tặng cậu cái ôm "chặt", lông mày cậu tự dưng giật một cái, cậu hoàn toàn chẳng muốn tưởng tượng xem hậu quả sẽ thế nào, cũng may Emmett đã bị Rosalie ngăn lại.
Harry còn chưa đủ ổn định để thưởng thức thành tích của mình thì đã nhận phải cái ôm đầy sợ hãi từ Edward, cái ôm đó không quá mạnh nhưng nó cũng chẳng để cậu tránh được. Harry không giãy ra, chỉ từ tốn lắng nghe tiếng của từng hơi thở vốn chẳng cần thiết với một ma cà rồng, cậu biết Edward thật sự đã bị dọa sợ. Harry có thể cảm nhận được trái tim cậu đang dần đập nhanh theo mỗi nhịp điệu, cùng một cảm xúc hạnh phúc khôn tả. Cậu phù thủy giờ đây đã biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa cậu và Edwardnhư thế nào. Cậu thích chàng ma cà rồng đẹp trai mà u ám này, cậu không dám chắc là đã tới mức thành yêu chưa, nhưng cậu rõ rằng, chỉ cần cho cậu thêm thời gian, chắc chắn cậu sẽ rơi vào lưới tình thôi.
Carlisle ho nhẹ nhắc nhở cặp đôi còn đang đắm chìm mãi trong cái ôm này, Harry nhảy vọt ra khỏi lồng ngực Edward, chẳng hề chú ý đến sự mất mát trong vẻ mặt đối phương. Kể từ lúc cậu nhận ra tiếng nói từ trái tim mình, cậu liền không tài nào kiểm soát đôi gò má nóng rực này, cậu không dám nhìn vào mắt Edward nữa, cậu phù thủy giương mắt đối mặt bộ mặt như bị chọc cười tới nơi của Carlisle, sau đó lại cúi vội đầu xuống đất. Úi chà, cậu chưa từng thấy được viên đá nào đẹp vậy luôn đó, thật tình, cái viên đá láng bóng trơn tru này giống lòng trắng trứng ghê. Xạo ke! Được rồi, cậu thừa nhận là bản thân mình đang bối rối đến không chịu nổi nữa, Alice và Emmett chắc sẽ không lại cười mình chứ! Những người khác cũng thế á!
Người đầu tiên cắt ngang dòng mây mưa trong đầu Harry là Emmett, anh chàng ma cà rồng tóc đen bắt lấy món đồ bé nhỏ lăng xăng bên tai cậu, quan sát oắt Snitch vàng liên tục ngọ nguậy trong tay anh mãi, mở miệng: "Úi trời, ắt hẳn cậu đã phá luôn niềm vui của tôi hoàn toàn rồi, Harry."
"Cái gì? Ơ, tôi xin lỗi, tôi không biết là anh không thích ——" Harry xấu hổ xin lỗi, cậu đã cho rằng ma cà rồng sẽ thích Quidditch, hay do cậu quá tự cho là đúng? Nhưng Harry đâu biết nên giới thiệu môn thể thao nào của giới pháp thuật cho các ma cà rồng nữa đâu, nói thật lòng, đôi lúc cậu cũng cảm thấy giới pháp thuật quá ư lạc hậu, chỉ có mỗi một môn thể thao như thế, mặc dù Harry thừa nhận là Quidditch vô cùng thú vị, cậu đã từng mơ làm cầu thủ Quidditch chuyên nghiệp luôn đấy.
"Này! Đừng nghĩ nhiều! Em trai!" Emmett vỗ mạnh vào lưng Harry, cậu có cảm giác phổi sắp long ra tới nơi. Vẻ mặt đau khổ của Harry đâu thoát qua mắt Rosalie được, cô nàng xinh đẹp lỡ tay cho một đấm đến ngực người tình, Emmett ngượng ngùng gãi đầu xin lỗi cậu phù thủy.
"Ý Emmett là, Quidditch thú vị hơn bóng chày rất nhiều, anh ta cảm thấy cậu đang dùng đồ giới pháp thuật chiều hư anh ta." Edward nhẹ nhàng vén áo của Harry lên, kiểm tra vết bầm trên lưng vì bị vỗ quá trớn, "Carlisle sẽ chữa được cái này, Emmett thường hay quên mất sức mạnh của bản thân anh ta." Chàng ma cà rồng cẩn thận chạm đầu ngón tay từng chút vào phần da thịt bị bầm, thấy Harry chợt hít sâu, anh nhíu mày, "Em có muốn nằm trên sa lông trước không?"
Harry lắc đầu từ chối đề nghị của Edward, cảm giác đau đớn này đâu có tính là gì, cậu còn từng phải để người ta rút hết xương cánh tay ra rồi mọc lại nữa, huống chi lúc thi Quidditch cậu còn bị thương nặng hơn nhiều. Harry trộm liếc nhìn chàng ma cà rồng lịch lãm tí xíu, tình cờ lại bắt gặp phải ánh mắt chan chứa ân cần của Edward, tim Harry như nảy một cái, vệt ửng hồng vừa nguôi ngoai giờ bỗng chốc quay về. Chàng ma cà rồng càng thêm lo lắng, anh nắm lấy hai vai Harry, chuyên chú quan sát đôi mắt cậu, một đòn bắt đối phương phải nói thật không dùng lời. Hai người gần như sát lại vào nhau, có lẽ chính nhờ hương hoa bách hợp ngập tràn ở xoang mũi đã khiến Edward chợt nhận ra khoảng cách của hai người lúc này, anh lúng túng xoay đầu.
'Úi, nói thẳng với cậu ta luôn đi, nhóc Eddie! Tôi sắp nôn nóng vì hai người đến chết rồi này.' Emmett trêu chọc.
'Sắp dính với nhau tới nơi rồi lại không hôn, ai là người ngay buổi đầu gặp mặt đã vào luôn phòng ngủ người ta hả? Chị nghiêm túc đấy, Edward, em lầm lẫn thứ tự trước sau nặng vậy sao?' Dòng suy nghĩ từ Rosalie nhảy vọt vào đầu Edward, chàng ma cà rồng bối rối lùi bước thay đổi khoảng cách.
Carlisle đoán chắc mọi người đang chọc ghẹo Edward rồi, ông đành ra tay cứu giúp cậu con trai sắp ngượng đến chết này, ông nhìn vết bầm trên người Harry, mở lời: "Edward, con đưa Harry về nhà đi, bố cần phải kiểm tra cơ thể thằng bé một chút."
Edward gật đầu, cõng Harry trên lưng, anh theo cha chạy vụt vào nhà.
Đợi đến khi ba người đã mất khuất trong tầm mắt, Emmett mới bảo: "Tôi hỏi thật, bộ không ai định nhắc hai người họ đừng tán tỉnh trắng trợn trước mặt chúng ta sao?"