[Harry Potter x Twilight] Sống Sót

Chương 10




"Yeah ~ ngày mai sẽ có bão!" Alice hưng phấn nhảy phắt từ trên bàn xuống, kéo Harry chạy lòng vòng, "Bão táp! Sấm sét! Mưa to! Được chơi bóng chày rồi!"

Harry nhíu mày, chẳng cần nói cũng biết Alice đang phấn khích, trên mặt cô nàng xuất hiện nụ cười chói sáng nhất mà cậu từng thấy, đến đôi mắt hổ phách cũng lấp lánh sáng ngời, trông cô như một tinh linh bước ra từ truyện cổ tích. Harry thầm cảm thán trước 'gen' mạnh của nhà Cullen đây, cậu rất hiếm khi được gặp những ma cà rồng đẹp như vậy, dẫu sao thì chủng tộc của họ cũng đâu giao thiệp nhiều với phù thủy. Đa số các ma cà rồng Harry từng gặp đều chọn đứng về phe Voldemort, những sinh vật khát khao phép thuật hắc ám ấy đã đánh mất vẻ đẹp lộng lẫy và quý phái vốn có, giống như một con quỷ chui rúc dưới lòng đất tối tăm, làn da trắng xám cùng mái tóc thưa của họ đã trở thành thứ xấu xí nhất. Harry cũng có thấy qua những ma cà rồng xinh đẹp, chẳng hạn như gia tộc Volturi, nhưng cậu không thích qua lại quá nhiều với ngài Aro luôn trông mong vào quyền lực kia, cậu cũng chẳng thích Lucius phiên bản Caius, và mặc dù chỉ mới tiếp xúc sơ qua, nhưng cậu biết mình sẽ hợp với Marcus. Hầu hết các ma cà rồng đều thuộc tuýp u ám giống Marcus, Harry tự hỏi tại sao chỉ việc chơi một trận bóng chày thôi đã khiến Alice háo hức đến thế này?

"Alice tiên đoán cơn bão sẽ giấu được tiếng động khi bọn tôi chơi, thường không có ai ra ngoài vào thời tiết kiểu vậy, nên chúng ta phải cố tận hưởng một trận đấu chứ." Edward chủ động giải thích thay cho Alice đang bận vui vẻ.

"Harry! Ngày mai cậu nhất định phải tới! Cậu vẫn chưa đến nhà mình bao giờ!" Alice chộp lấy cậu phù thủy mắt xanh, bày nguyên đôi mắt cún con. Harry đành thở dài gật đầu, cậu muốn điều chỉnh lại lịch trình ngày mai. Thật tình, nếu Alice đã tấn công thì ai cản được đây?

Nàng ma cà rồng tựa tinh linh rít lên đầy thích thú, xoay mòng mòng trước mắt Jasper rồi kết thúc bằng việc nép vào lồng ngực chàng trai nào đó, miệng cứ bật cười khanh khách. Jasper mỉm cười đặt một nụ hôn lên gò má người tình, để lộ tình yêu nồng nàn hiếm thấy, mà chẳng thèm đếm xỉa đến cái nhìn của người khác. Alice nương theo tư thế trong ngực ai đó kéo đầu chàng ma cà rồng tóc vàng xuống, tặng đối phương một nụ hôn kiểu Pháp thật triền miên, làm Harry đỏ bừng cả mặt. Cậu bé phù thủy cũng nhận ra có những học sinh trên hành lang đang vây xem nhóm cậu lộ rõ vẻ ngượng ngùng, hoặc hâm mộ.

Harry khẽ ho xen ngang hai người nào đó có khả năng sẽ tiến đến bước mắc cỡ hơn, cặp đôi nở nụ cười hơi lúng túng.

"Trên thực tế, mình đã qua nhà các cậu rồi."

Emmett vỗ vai Harry hỏi: "Hồi nào vậy?"

"Thứ năm tuần trước, tôi với Edward cùng xem phim ở nhà các anh đấy, Alice biết mà. Các anh không hay sao?"

"Khà khà, bọn tôi biết chứ, đương nhiên là biết rồi, phải không hả nhóc Eddie? Thứ năm tuần trước có người nói muốn ở nhà yên tĩnh luyện đàn dương cầm nên đuổi cả bọn tôi ra ngoài đi săn. Hẳn tôi nên hỏi là chắc cậu ta rất hưởng thụ thế giới hai người nhỉ?" Emmett lại giở trò chọc ghẹo, Harry nghe hiểu ý trong lời nói chứ, máu nóng đổ dồn cả vào hai bên gò má.

"Câm miệng đi, Emmett." Edward giải cứu Harry dưới ách trêu chọc của Emmett, anh tìm lại cậu phù thủy đang khuất sau làn tóc mái lòa xòa ngay hàng mi, anh vuốt nó qua vành tai cậu, "Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến đón cậu, chúng ta sẽ không đến trường."

"Nhưng tôi vẫn còn lớp --"

"Cậu đừng lo lắng, cô Cope sẽ rất vui vẻ đồng ý cho cậu nghỉ thôi, cô ấy bảo là cậu nên ra ngoài chơi thử. À, mình đã nói với cô ấy là bọn mình sẽ đến Seattle vào ngày mai, nhưng cậu không cần lo, Harry, sẽ chẳng ai bắt gặp cảnh tượng giáo viên Mỹ Thuật của họ âu yếm giữa trời bão đâu ~" Alice nhào lên người Harry từ phía sau, cậu phù thủy lảo đảo một chút rồi lấy tay giữ đùi cô nàng ma cà rồng. Alice áp mặt vào cái cổ trần của Harry, thở ra đầy hạnh phúc: "Ở đây ấm áp quá."

"Đủ rồi Alice, Jasper sẽ ghen đấy." Edward nắm lấy cổ áo của nàng ma cà rồng nhỏ bé, chẳng khác xách một con gà con bao nhiêu, ném Alice đang bám trên lưng Harry thẳng một phát vào lồng ngực Jasper, Alice ôm cổ người yêu quay đầu đọ mặt quỷ với Edward, Jasper bị hành động của hai người chọc cười mất thôi.

"Tôi buộc phải nói là hình như định nghĩa về sáng sớm của tôi và anh không giống nhau lắm." Harry vừa mở mắt ra đã thấy Edward đang ngồi dưới chân giường nhìn cậu chăm chăm. Được rồi, cậu biết ma cà rồng không cần chớp mắt, nhưng như vậy thì khá là kì cục. Màu mắt Edward có hơi khác, Harry để ý thấy khi ma cà rồng vừa đi săn xong, đồng tử mắt sẽ là màu vàng sáng.

Chàng ma cà rồng lấy bộ quần áo đặt dưới chân giường đưa cho cậu bé phù thủy, Harry nhíu mày, Edward nghiêng đầu khó hiểu, ánh mắt chẳng rời ai đó dù chỉ một giây.

"Hic, mặc dù tôi không ngại đâu, hơn nữa tôi cũng tự tin với vóc dáng của mình, nhưng nếu anh cứ nhìn tôi chằm chằm như thế thì tôi sẽ rất căng thẳng." Lời Harry nói đủ để Edward thành con ma cà rồng có thể đỏ mặt hết mức đấy, chàng trai nào đấy ngây ngô chớp mắt, quay đầu sang bên kia nghiên cứu cái rèm cửa.

Sau khi Harry thay đồ rửa mặt xong xuôi, cậu lại đứng trước Edward, ngắm nhìn chàng ma cà rồng. Edward đang mặc một chiếc áo len màu xám nhạt và quần mặc trong nhà, trên tay áo khoác hiệu Burberry còn đính dòng chữ Calvin, trông thực sự rất đẹp. Harry thừa nhận, cậu là người nước Anh, cậu phải học cách thưởng thức của một quý ông không phải sao? Chàng ma cà rồng gật gù, ra hiệu Harry leo lên lưng anh.

"Ôi trời, tôi không biết anh đến đón tôi là ý này."

"Thực tình tôi vốn định lái xe đến, nhưng Alice bảo thế sẽ không thú vị bằng."

Harry trèo lên bờ vai rộng của Edward, hình như chàng ma cà rồng vừa mới tắm, tóc anh vẫn còn âm ẩm, Harry có thể ngửi thấy mùi va-ni thoang thoảng sa vào mũi. Mùi hương thật dễ chịu, Harry chợt nhớ đến hương vị ở tiệm kem Florean Fortescue, món kem va-ni kết hợp với mùi hoa bách hợp thơm lừng, đến một người luôn cực kỳ chú ý bảo vệ răng hàm mặt như Hermione cũng rất thích. Cậu bé cọ mũi sát hơn vào và hít một hơi thật sâu, cậu chẳng chú ý đến Edward khẽ run rẩy trước hơi thở của cậu. Harry chỉnh lại tư thế trên lưng chàng ma cà rồng, vòng tay quàng qua cổ anh, còn đầu dựa vào bả vai Edward. Edward có thể cảm nhận cả cơ thể anh đang dần ấm lên, nguồn ma lực qua da thịt cứ liên tục không ngừng chảy vào người chàng ma cà rồng. Edward cảm thấy như anh mãi mãi sẽ chẳng bao giờ ghét nổi cái cảm giác này.

"Người anh thơm thật đấy, anh dùng dầu gội đầu nào vậy?" Chất giọng của Harry vang lên bên tai Edward, hơi thở nồng ấm ập vào vành tai anh, đôi mắt Edward bỗng tối sầm lại.

"Tôi không dùng dầu gội đầu có mùi thơm."

Thì ra mùi va-ni là mùi hương cơ thể, ôi, lạy Merlin, cậu mới hỏi gì vậy! Harry vùi cả đầu vào lớp áo len của Edward, đúng là quá xấu hổ. Edward cười khẽ, cõng theo cậu trên lưng, anh bật nhảy ra ngoài từ khung cửa sổ.

Harry và Edward tới nhà Cullen tầm hai tiếng sau đó, Esme quả thật là mừng đến phát điên, Alice kể với mẹ mình rằng Harry là dân mê đồ ngọt, nên chỉ trong vòng ba mươi phút sau trên khay trà đặt ở phòng khách đã có đầy đủ các món ngọt theo công thức tự làm, chẳng hạn bánh muffin và mousse sô cô la các thứ. Được làm món ăn dành cho con người thêm lần nữa là tâm nguyện của Esme, bà thích nấu ăn lắm, nhưng đáng tiếc sau khi biến thành ma cà rồng thì nguyện vọng này cũng trở nên xa vời như chẳng thể với tới. Nhưng hôm nay bà đã có thể nấu ăn cả ngày cho Harry! Bắt đầu từ ngày hôm qua, Esme đã vào cửa hàng tiện lợi trong trấn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bây giờ chúng đang chất chồng trên kệ bếp kia kìa, bà chẳng biết Harry thích khẩu vị như thế nào, món Ý, Pháp hay món ăn Trung Hoa đều là những lựa chọn không tệ.

"Bình tĩnh lại nào, tình yêu của anh." Carlisle buồn cười nhìn vợ mình cứ cuống cuồng cả lên, quay lại nhìn đống nguyên liệu nấu nướng chật bàn, mở miệng, "Harry không ăn được nhiều vậy đâu em."

"Thằng bé ốm như thế cơ mà, Carlisle, thằng bé cần bổ sung thêm chất dinh dưỡng, các thứ độc dược nọ đâu so được với thức ăn thực sự."

"Wendy sẽ đau lòng lắm đấy, em yêu."

"Nè, em không hề có ý này, món ăn của Wendy trông cực kỳ ngon miệng. Ý em là, chắc Harry sẽ thích món ăn gia đình hơn? Thằng bé rất thích đồ ăn bà Weasley nấu mà, em không biết tay nghề của mình có đủ tốt hay không." Esme lo lắng xoa xoa hai lòng bàn tay liên tục, mắt nhìn qua những người khác trong phòng khách. Alice chạy đến bên Esme với nụ cười tươi rói đến chói mắt, cô kéo tay mẹ.

"Con biết Harry sẽ yêu mẹ mà."

Harry kinh ngạc ngắm nghía ngôi nhà của gia đình Cullen, căn nhà này thực sự rất đẹp, nhất là vào ban ngày, khi ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính to cận mặt đất chiếu sáng toàn phòng khách. Đây là lần đầu tiên Harry chịu quan sát kỹ càng đấy, chà, lần trước cậu mải lo chú ý đến Edward, đâu thể trách cậu lại bỏ lỡ cảnh đẹp xung quanh được? Harry thấy tất cả mọi người đứng ngay ngưỡng cửa mỉm cười nhìn cậu, cậu phù thủy bước đến ôm từng người một, cậu lấy ra tám cây chổi bay mới tinh từ chiếc túi da rồng đã được ếm bùa mở rộng. Harry mừng cho mình vì đã gói nó vài ngày trước, chứ không là cậu đã đi tay không đến nhà Cullen rồi còn đâu.

Alice là người phản ứng lại đầu tiên, cô nàng ôm chầm lấy Harry quay vòng, còn cậu chỉ có thể thấy chóng mặt thôi. Có lẽ Harry Potter là nam phù thủy đầu tiên bị một cô gái ôm đến nghẹt thở, Harry tự ghẹo mình, may mà Edward cứu cậu kịp. Alice nhận quà hào hứng xé giấy gói, nghía cái chổi bay láng cóng đến lóe sáng, gào: "Harry! Nó đẹp quá! Mình không đợi được tới lúc cưỡi nó rồi!" . Ngôn Tình Tổng Tài

"Cưỡi chổi?" Esme ló ra từ sau lưng Alice.

"Là cưỡi cái chổi bay tới bay lui như trong phim ấy hả?" Emmett mê mệt nhìn cây chổi, nở nụ cười tươi như mèo Cheshire được ăn vụng bơ vậy, "Cái này tuyệt quá!"

"Cái này sẽ cho người ta những trải nghiệm khó quên đấy, cảm ơn con, Harry, vì những món quà của con." Esme nhoẻn miệng cười, Harry ngại ngùng gật đầu trước người phụ nữ kiều diễm này. Ôi thôi, đâu thể trách cậu được, gia đình Cullen chính là một bữa tiệc cho mắt mà, bạn không thể nào không cảm thấy lúng túng khi ở trong cùng một căn phòng với những người đẹp huy hoàng như Veela. Chẳng biết ai đẹp nhất nhỉ, là Rosalie hay chàng Edward ngay bên cạnh? Harry liếc trộm chàng ma cà rồng tóc đỏ, đối phương cũng nhìn cậu, Harry vội cúi đầu xuống, nhất định là cậu biểu cảm quá rõ. Ôi, Alice bật cười thánh thót thế kìa!

"Bây giờ chúng ta nên vào nhà trước thôi, bố nghĩ Harry hẳn vẫn chưa dùng bữa sáng, Esme đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm ngọt." Carlisle ôn hòa nói, ông khá thích cậu bé phù thủy này, cái danh hiệu vĩ đại đó đã không tạo nên tính kiêu căng cho Harry, thay vào đó cậu càng giống như một cậu bé hàng xóm vui vẻ hơn. Người đàn ông tóc vàng vỗ vào tay Emmett một cái: "Muốn chơi Quidditch thì sau trận bóng chày nhé, con trai."

Cả nhà Cullen đều thay trang phục chơi bóng chày màu trắng rồi đứng giữa vùng trung tâm của khu rừng. Thời tiết đúng thực là có sự chuyển đổi, chẳng bao lâu sau, mây đen đã giăng kín bầu trời, những ngọn gió mạnh thổi mà như thét vào mặt Harry. Cậu níu chặt cái áo khoác Burberry choàng trên người, mặc dù cậu đã tính sử dụng bùa giữ ấm, nhưng tốc độ của Edward lại nhanh hơn một bước, hơn nữa Harry thích được đối phương săn sóc thế này.

"Bỏ cuộc đi, nhóc con Eddie! Tôi biết cậu rất muốn biểu diễn kỹ năng của mình, nhất là vào những thời điểm nào đấy, nhưng tôi sẽ không nhường cậu đâu!" Emmett khởi động hai cánh tay mà rống, Rosalie ngồi xổm phía trước người yêu, quay sang hất tay khiêu khích với Edward.

"Anh nói hay lắm, cứ như anh không nhường tôi là anh sẽ thắng được tôi ấy, Em." Edward sửa mũ lại xong, khi âm thanh trái bóng Alice ném ra va với gậy bóng vang lên, chàng ma cà rồng ngay tức khắc lao vút về hướng trái bóng biến mất, Rosalie quẳng lại gậy bóng, bắt đầu chạy vòng qua sân. Tốc độ Edward ngày một nhanh hơn, trái bóng lại bay ra khỏi cánh rừng, Jasper thong thả đánh trái bóng về phía Esme đợi sẵn.

"Lần nay nhanh hơn lần trước một giây, nói thật đi, Edward cậu không chờ nổi tới lúc được biểu diễn vậy sao?" Emmett giễu cợt.

"Câm miệng đi, Em, anh chỉ đang ghen tị vì tôi có tốc độ nhanh nhất thôi."

"Dù được, tôi cũng có được mỗi trái bóng thôi mà." Emmett vừa chạy vừa thét to, nhảy vọt ra ném lại trái bóng vào sân, Carlisle nhắm ngay mục tiêu đánh bay trái bóng, Esme chặn thất bại, bà nhìn sang Edward xin lỗi.

"Cứ chờ xem, Emmett, tôi sẽ khiến anh phải hối hận." Edward quay sang liếc xéo Emmett với nụ cười cực tự tin, hơi thở của Harry như bị hẫng lại một nhịp, có phải cậu đã quên nói chàng Adonis tóc đỏ này hoàn hảo đến chừng nào rồi không? Râu của Merlin, đẹp trai như thế cũng là một tội ác đấy.

Trận đấu vẫn đang dùng dằng, Harry phát hiện ra quả thật Edward là người nhanh nhất, mỗi lần anh chạy đi cứu bóng, là chẳng ai có thể ngăn được, xem ra Emmett cũng thừa nhận vụ đó, anh ta không còn giữ vẻ tự mãn ban đầu nữa mà trông như hơi bị sốc. Esme đi tới bên Harry mở lời giải thích: "Edward càng ngày càng nhanh hơn, thằng bé bây giờ đã nhanh hơn kỉ lục nhanh nhất hai giây, mà còn có xu hướng nhanh thêm nữa."

"Không phải anh ấy luôn nhanh như vậy sao?" Harry nghi vấn.

"Không, hôm nay thằng bé nhanh nhẹn một cách đặc biệt, xem ra là nhờ có nguồn động lực đặc biệt chẳng kém." Esme đầy ý vị nhìn Harry, cậu chợt đỏ mặt, "Cô nên ra sân rồi."

Esme đi tới vị trí của cầu thủ công kích, Emmett không vui lắm khi tiêu hóa một thực tế rằng Edward đang ngày một nhanh hơn, tay ném bóng bất cẩn bị lệch đi, hướng thẳng về phía Harry bên này, cậu hoảng sợ chẳng biết làm sao, đến tận lúc một cái bóng đen lao tới che khuất tầm mắt cậu.

Là Edward.

Harry bị tốc độ đáng kinh ngạc của Edward dọa ngây người, và trong tích tắc, chàng ma cà rồng tuấn tú đã bắt lấy trái bóng chày đang trên đà phóng thẳng vào trán cậu. Edward ném lại trái bóng cho Jasper, cẩn thận quan sát từng nét mặt của Harry, không dám chắc hỏi: "Em không sao chứ?"

Theo bản năng, Harry gật đầu, cậu vẫn đang trong cơn sốc, cậu phù thủy biết rõ tốc độ của ma cà rồng rất nhanh, nhưng cậu chẳng hề nghĩ tới là nó sẽ nhanh đến mức này, cậu còn chưa kịp giơ đũa phép phòng thủ, mặc dù chuyện này có mối quan hệ khá lớn với việc bản thân cậu đang thả lỏng. Harry xoa xoa trái tim còn đang đập gấp gáp, cậu thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười trấn an Edward. Nhưng Edward vẫn cau mày, Harry không thể làm gì hơn đành dựng một vòng tròn hộ vệ xung quanh, chàng ma cà rồng mới miễn cưỡng trở lại với trận đấu. Harry quay sang vẫy tay với Edward giữ vẻ ảm đạm như cũ, trong lòng thầm quyết định, sau này gặp phải những ma cà rồng mắt đỏ, cậu tuyệt đối sẽ không ngu dại mà đi đối kháng trực diện, cậu cần phải tìm ra một biện pháp nào đó để có thể đối chọi lại với năng lực của ma cà rồng. Hoặc là cậu thử hỏi ý kiến của Kingsley, hay Thần Sáng lâu năm có kinh nghiệm hơn cậu nhiều, hẳn ngày mai cậu phải đến Bộ pháp thuật Mỹ một chuyến. Cậu có thể nhân tiện dùng lò sưởi ở đấy, ớ, con cú mèo chết tiệt kia. Harry không nhịn được nhổ nước bọt, những con cú mèo được huấn luyện có đặc điểm là luôn lần theo được dấu vết người cần tìm dựa vào thần chú, tại sao nhiều phù thủy thông minh lại nhận ra điểm sơ hở này? Đặc biệt là cái tên điên mê cắt lát linh hồn ra mà tự nhận là thiên tài ấy, nếu như hắn ta sớm nghĩ tới điều này thì chắc hiện tại người cầm cây đũa phép này chẳng phải là cậu rồi.

"Tôi xin lỗi cậu, Harry." Emmett chà chà phần tóc sau gáy, anh mỉm cười ngượng ngùng với Harry, cậu gật đầu ra dấu bản thân không sao hết, anh chàng ma cà rồng bấy giờ mới yên tâm, quay sang Edward cảm thán: "Hình như hồi nãy nhanh hơn bốn giây hả?"

Trận đấu cuối cùng kết thúc với thành tích là đội Edward ghi thêm ba trái, Emmett chẳng cảm thấy sai sót gì sất, tất cả những ma cà rồng khác đều đoán ra được lý do, một giây sau đó, tiếng rú phấn khích của anh ta vang ầm lên: "Bây giờ —— là thời gian cho Quidditch thôi!"