Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 73: Tổng kết cuối năm (3)




Chương 73: Tổng kết cuối năm (3)

Chương 73: Tổng kết cuối năm (3)

Vào khoảng đầu giờ chiều, Tom tách khỏi đám bạn để đến văn phòng của thầy hiệu trưởng dự buổi chiều trà. Bởi vì đã quá quen thuộc nơi này cho nên thằng bé tự nhiên như ở nhà vậy. Nó còn thả con rắn nhỏ ra để nó tự do hoạt động trong phòng của thầy hiệu trưởng nữa mà.

Vừa mới bước vào phòng hiệu trưởng, nó đã bị một bóng đen ôm chầm lấy, rất chặt, nhưng cũng rất nhanh mà buông tay ra. Tom ngay lập tức nhận ra được mùi ma dược xộc thẳng vào mũi. Bóng đen này không ai khác chính là cha nuôi của thằng bé.

Giáo sư không nói một lời mà chỉ nhìn nó. Một cái nhìn mà Tom vẫn thường thấy ông nhìn Neville mỗi khi nó làm nổ nồi nấu quặng. Xem ra người đàn ông này hiện tại đang vô cùng tức giận.

Cũng phải thôi, đứa con nuôi mới nhận trong ngày đã xém không thể trở về được mà. Như vậy thì cha nuôi của nó không tức giận mới là lạ. Tom cảm thấy mình đã phụ lòng người đàn ông này mất rồi. Nó cúi đầu lí nhí mà xin lỗi.

"Xin lỗi, con đã quá lỗ mãng rồi."

"Lỗ mãng? Con cũng biết đó là lỗ mãng? Xem con đã làm cái gì? Một đứa học sinh năm nhất mà mưu toan đánh bại chúa tể hắc ám không chỉ là lỗ mãng mà là ngu xuẩn. Trí thông minh còn không bằng một con cự quái. Thứ trong đầu con là gì, là não hay là dịch nhầy ốc sên hả?" Giáo sư môn ma dược lạnh giọng giận mắng thằng nhỏ, b·iểu t·ình vô cùng khắc nghiệt.

Ông ấy liếc mắt hiệu trưởng Dumbledore cùng với cái mũ phân viện cay nghiệt nói: "Mới chỉ có một năm mà đã trở thành một con sư tử ngu xuẩn rồi. Con nói làm sao để ta yên tâm đây?"



Trong khi đó Tom đang làm gì? Nó đang cười. Đúng vậy, trong khi đang bị mắng thì thằng bé lại cười và điều này khiến cho giáo sư Snape giận dữ hơn. Tuy nhiên, nụ cười ấy cứ lớn dần trên môi Tom. Hồi nãy có bao nhiêu hâm mộ Ron thì giờ đây thằng bé vui sướng bấy nhiêu. Có người lo lắng cho mình thật là tốt.

"Được rồi Severus, tôi nghĩ Tom cũng đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Thầy không cần phải mắng thằng nhỏ nữa đâu." Cụ Dumbledore lên tiếng khuyên can giáo sư môn ma dược của mình.

Cha nuôi của nó bất mãn mà nhìn thầy hiệu trưởng Dumbledore bởi vì cụ đã xen vào chuyện nhà của người khác. Tuy nhiên, ông ấy vẫn ngừng việc mắng nó lại. Thầy ấy nói trước khi ngồi vào chỗ của mình:

"Để tránh việc này lặp lại một lần nữa. Mùa hè này ta sẽ huấn luyện con, cho nên con hãy chuẩn bị tinh thần từ bây giờ đi."

Thằng bé vui sướng mà trả lời: "Vâng, thưa cha nuôi." Chuyện này nó cầu còn không được đó chứ mắc mớ gì mà phải từ chối. Khả năng chiến đấu của giáo sư Snape thì không có gì để mà bàn cãi nữa.

Cụ Dumbledore chắc cũng cho rằng việc này là cần thiết cho nên cụ cũng không phản đối gì. Thầy ấy biến ra một cái ghế dựa đặt trước bàn làm việc của mình rồi kêu thằng bé ngồi xuống.

"Vẫn một ly sữa nóng như mọi khi chứ?" Thầy hiệu trưởng dường như đã quá hiểu con người của Tom và thằng bé cũng không còn bao nhiêu cảnh giác với cụ. Thật là đáng sợ nhân cách mị lực mà.

Tom ngoan ngoãn ngồi lên ghế. Nó lấy ra từ túi áo một viên đá góc cạnh, đỏ tươi như máu mà đặt lên bàn.

"Giáo sư, hôm qua thầy chưa lấy lại viên Philosopher's Stone này."



"Cảm ơn trò, ta quen khuấy đi mất. Người già đúng là thường đãng trí mà." Cụ tươi cười mà cất viên đá trên bàn vào túi dưới ánh mắt phẫn nộ của giáo sư Snape. Thầy hiệu trưởng chỉ mỉm cười mà gật đầu đáp lại.

"Chắc giờ trò có rất nhiều điều muốn hỏi phải không Tom, như vậy chúng ta bắt đầu đi."

Nó đương nhiên là có nhiều thắc mắc để đưa ra, giống như chuyện này: "Giáo sư, kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đâu rồi thầy? Em nhớ là hắn đã nhập vào em cũng như nhập vào giáo sư Quirrell vậy."

Nó lấm lét mà nhìn giáo sư Snape một chút, có lẽ thầy ấy cũng biết điều này cho nên cũng không có phản ứng gì ngoài một cái cười lạnh. Tom xấu hổ mà gãi gãi đầu.

"Cứ gọi hắn là Voldemort, Tom à. Luôn luôn dùng đúng tên để gọi đúng sự vật. Sợ một cái tên có thể làm tăng thêm nỗi sợ chính vật đó. Còn về hắn hiện tại ra làm sao thì thầy cũng không biết. Khi thầy đến thì hắn ta đã thoát ra khỏi thân xác của trò mà chạy thoát. Nhưng dường như hắn đã b·ị t·hương rất nặng, có vẻ như ngọn lửa đen của giáo sư Snape đã thương tổn đến linh hồn của hắn ta."

"Đương nhiên rồi, chúa tể hắc ám sẽ phải ăn đau khổ một thời gian." Xem ra giáo sư Snape rất hài lòng về thành quả của mình.

Tom đưa ra nghi hoặc của mình: "Như vậy thì tại sao em lại không hề hấn gì như vậy?"



"Bởi vì ngọn lửa đó chỉ thiêu đốt những linh hồn tội lỗi. Linh hồn càng sa đọa bao nhiêu thì ngọn lửa màu đen đó càng thiêu đốt mãnh liệt bấy nhiêu. Chỉ có những linh hồn trong sáng của những đứa trẻ mới có thể an toàn vượt qua ngọn lửa đó mà không cần ma dược." Cha nuôi của nó ngạo nghễ trả lời, ngọn lửa màu đen hình như chính là tác phẩm đắc ý của ông.

"Không cần ma dược?" Nó hỏi lại một lần nữa.

"Đúng vậy, không cần ma dược."

Như vậy thì nó hao phí tế bào não để giải câu đố đó làm cái gì cơ chứ. Với bình phòng cháy dược tề nữa chứ. Tom cảm thấy mình còn quá non nớt trước hai con cáo già này. Học tập, cần thiết phải học tập điều này.

Nhưng đột nhiên có một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu thằng bé. Nó không kìm lòng mà nói ra:

" Giáo sư, cha nuôi, trong các cửa ải mà các giáo sư đã đặt ra thì em nhận ra được điều này. Cửa ải thứ nhất là Fluffy, con chó ba đầu của bác Hagrid. Theo thần thoại Hy Lạp thì chính là con vật canh gác lối vào địa ngục." Nhìn thấy thầy hiệu trưởng gật đầu nó mới nói tiếp.

"Tiếp đó là tấm lưới Satan của giáo sư Sprout. Về cửa ải này thì cái tên cũng đã nói lên tất cả. Vượt qua con chó gác cổng thì chủ nhân ra tiếp đón thôi."

"Cửa ải thứ ba là căn phòng của giáo sư Flitwick. Ở căn phòng này, chúng em phải tìm chiếc chìa khóa thích hợp để mở một cánh cửa khổng lồ. Em thiết nghĩ đó chính là tượng trưng cho cánh cửa địa ngục chăng?"

"Vượt qua cánh cửa này, chúng em được chào đón bằng bàn cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall. Bàn cờ này có hai màu trắng và đen. Trắng và đen, thiện và ác, tốt và xấu, bàn cờ này chính là tượng trưng cho hai mặt đối lập của mỗi người, mà hai bên phải chiến đấu với nhau mới có thể tiếp tục. Muốn đi tiếp thì quân cờ đen tượng trưng cho cái ác phải chiến thắng."

"Cửa thứ tư chính là con cự quái của chính giáo sư Quirrell. Em cũng không biết cửa ải này ý nói gì." Tom lắc đầu cảm thán, nếu giáo sư Quirrell biết được mục tiêu của những cửa ải này thì sẽ có kết quả như vậy sao?.

Thằng bé nhìn qua người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình."Chúng em kế tiếp đến căn phòng của giáo sư Snape. Đó là nơi cần phải dùng trí tuệ chứ không phải là sức mạnh. Ở nơi đó có ngọn lửa màu đen thiêu đốt những linh hồn tội nghiệt. Như vậy thì căn phòng này sẽ mang ý nghĩa là trừng phạt, đúng không cha nuôi?"

"Cuối cùng là cửa ải của giáo sư Dumbledore, sau tất cả thì chúng em phải đối diện với Erised ma kính. Trực diện với khát vọng của chính mình. Chỉ có không có có ham muốn Philosopher's Stone mới có thể đạt được nó. Như vậy thì ý của giáo sư là muốn nói gì đây?"